Nó ngơ ngác nhìn.
– Đúng đấy chị! Chắc anh Nhật Nam không đến lớp làm chị buồn đúng không? Dù em không biết có chuyện gì giữa hai người nhưng em tin anh ý sẽ xuất hiện thôi.
– Phải đó! Chị mất tinh thần như vậy thì anh ý biết sẽ buồn lắm!
– Chị phải vui vẻ lên!
Nó cười, may quá! Bên cạnh nó lúc nào cũng còn những người bạn tốt.
– Ừm! Chị hiểu rồi.
Nhìn mặt nó đã tươi tỉnh hơn, cả bọn đều thở phào nhẹ nhõm.
Đúng! Bây giờ nó chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì cần phải đợi, vui vẻ mà đợi… Nhất định Nhật Nam sẽ cho nó câu trả lời đúng nhất!
**********************************************
Biệt thự Wu
– Ba nói vậy là sao? Con phải trở về bây giờ ư ?
– Đúng vậy !- người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành quay lại, chống tay vào bàn làm việc, ông nhìn vào con trai mình không chớp mắt.
– Ba nói là sẽ để con học hết 3 năm mà !- Nhật Nam cố gắng bình thản nhìn vào mặt cha mình.
Đó là một người đàn ông đã ngoài 60 tuổi nhưng đôi mắt vẫn hiện lên tinh anh, vầng trán cao thông minh và dáng người thẳng, giọng nói trầm đầy quyền lực.
– Đúng là lúc đầu ba đã có ý định như vậy ! Nhưng bây giờ ba thấy không cần thiết nữa !- ông nói rất chậm-Con đã được học đủ về cuộc sống của những người bần hàn rồi, biết đủ về cuộc sống rồi… Ba muốn con sẽ sang Mỹ tiếp tục học với Bảo Ngọc. Hai con trước sau cũng sẽ kết hôn, nên học quen với cách sống ở bên nhau !
– Không được ! Con cảm thấy chưa đủ ! con muốn được tiếp tục học ở đó đến hết 3 năm sau đó con sẽ đi theo ý ba ! đó là điều mà ba đã hứa, ba đã nói sẽ không bao giờ nuốt lời. Việc con với Bảo Ngọc, trước sau con chỉ coi Ngọc như em gái, con sẽ không đặt hạnh phúc của mình vào lợi ích của ba !
– Con không thể nói như vậy ! Hai đứa đã đính ước từ nhỏ, bây giờ con nói không thể kết hôn với Ngọc, con bảo làm sao nó có thể đến với ai khác !
– Đó là lỗi của ba !- Nhật Nam cảm thấy cơn giận đang sôi lên trong lòng mình- Làm sao ba có thể lừa hai đứa trẻ mới chỉ 7 tuổi làm cái lễ đính hôn vớ vẩn đó được ! con bây giờ đã 17 tuổi biết suy nghĩ và không cần có trách nhiệm với hành động của một đứa nhóc chưa biết nghĩ ! Với Ngọc con chỉ coi nó là một cô em gái ốm yếu, cần chăm sóc ! con không bao giờ nghĩ gì thêm ! Ba đừng ép con, cả con và Ngọc sẽ rơi vào đau khổ mà thôi !
– Vì cô bé đó đúng không ? Nguyễn Thanh Linh…- ông khẽ trầm giọng xuống.
Nhật Nam cảm thấy có một luồng điện xẹt qua tim mình, ba cậu là người có thể làm mọi điều mà ông muốn và đủ khả năng làm mọi thứ chạy trong quỹ đạo của mình.
– Sao…sao ba biết cô ấy ?
– Con đừng tưởng ba để cho con đi thì ba sẽ để mặc con. Con làm gì hàng ngày ba đều biết…
– Ba theo dõi con?
– Ba chỉ muốn biết con trai của ba sẽ trưởng thành lên như thế nào? Con là người sống quen trong nhung lụa, ba muốn con về đó học chỉ là để con học thêm về cuộc sống này, hiểu những người không giống như con và hi vọng một ngày con đủ khả năng gánh vác lại sự nghiệp mà ba đã cố gắng xây dựng… Ba đã rất vui mừng khi con hòa nhập nhanh được vào cuộc sống đó, đi tìm hiểu và học hỏi rất nhiều, làm từ thiện và thân thiên với người già trẻ nhỏ… Không hổ danh con là con trai của ba…
Giọng ông đều đều…
– Cô bé Thanh Linh đó là một người phản chiếu lại cuộc sống của con, con mạnh mẽ và đầy quyền lực cô bé ấy yếu đuối và phải tự dựa vào sức mạnh của mình; con có tất cả còn cô bé đó phải đấu tranh cho sự sống của mình; con yên bình thản nhiên, cô bé đó đầy nhiệt huyết và sức sống…. Ba rất mừng khi con có người bạn như vậy, sẽ chỉ cho con biết muốn tồn tại sẽ phải vươn lên như thế nào! Một con người thuần khiết…
Nhật Nam nghe ba mình khen Thanh Linh mà mắt to ngạc nhiên.
– Nhưng tình cảm giữa hai đứa thì…. Không thể được!- ông ngước lên nhìn Nhật Nam bằng đôi mắt mệnh lệnh- Người mà con chọn chỉ có thể là Bảo Ngọc!
– Con chỉ có thể coi cô ấy là em gái!
– Chúng ta nợ gia đình Bảo Ngọc! Bản thân con nợ họ! Ba mẹ Bảo Ngọc đã hi sinh mạng sống để cứu con, món nợ đó con không thể không trả.
– Con biết điều đó! Nhưng như vậy không có nghĩa là con phải cưới Bảo Ngọc! Con có thể coi Ngọc là em gái và chăm sóc cho Ngọc suốt đời, giúp Ngọc tìm được hạnh phúc nhưng con không thể yêu cô ấy!!!- mặt Nhật Nam đã đỏ bừng vì tức giận.
– Nhưng Ngọc nó yêu con, con cũng biết nó bị bệnh tim… Con đừng làm nó phải sốc!
– Đó chính là do ba!- Nhật Nam hét lên- Chính ba đã luôn nhồi nhét vào đầu Ngọc rằng con sẽ là người cưới
cô ấy và luôn ở bên cô ấy! Chính ba gây ra cảnh tréo ngoe này! Không phải là con!
– Dù là ai thì sự việc cũng đã đến nước này rồi- ông vẫn bình tĩnh, đôi mắt ông buồn rầu nhìn những biểu hiện đau khổ trên mặt Nhật Nam- Chẳng lẽ con lại muốn nhìn thấy Bảo Ngọc phải đau đớn hay đột quỵ vì chính con?
Câu nói này đã rút hết mọi phản kháng trong Nhật Nam. Cậu run run bám chặt vào thành ghế cho khỏi ngã. Cậu nợ Bảo Ngọc món nợ ân tình với ba mẹ cô ấy- người đã hi sinh mạng mình để cứu cậu, làm sao cậu có thể hại con của họ. Cậu đồng ý đến sống ở một nơi khác cũng chính vì cậu muốn Ngọc xa cậu, tìm được tình yêu của mình. Cậu không yêu Ngọc, làm sao có thể là người mang đến hạnh phúc cho cô ấy!
Còn Thanh Linh, một tình yêu còn chưa kịp bắt đầu….
Trái tim cậu đau thắt như có ai đang xẻ nó làm đôi…
Người đàn ông ngồi im lặng lẽ nhìn con trai mình. Ông thương cho nó với mối tình mới chớm nở nhưng nó sẽ phải học cách trở thành một người đàn ông và có trách nhiệm với tất cả mọi người xung quanh mình, nhất là Bảo Ngọc, con bé từ khi ba mẹ nó mất nó đã luôn coi Nhật Nam là chỗ dựa duy nhất của mình.
Ông vẫy tay gọi người quản gia:
– Ông mau đưa Nhật Nam về phòng, nhớ canh giữ cẩn thận! Tôi không muốn nó bỏ trốn!
Còn lại một mình, ông Trung nhìn ra bên ngoài, trời đang tối dần. Ông nghĩ đến người vợ đã khuất của mình “ Nếu bà còn sống có lẽ bà sẽ biết nên làm gì?”. Ông nghĩ đến hai người bạn thân thiết của mình, hai người đã hi sinh mạng mình để cứu đứa con trai bé bỏng mới chỉ 6 tuổi của ông trong một tai nạn trên núi, sau đó họ còn để lại toàn bộ tài sản sát nhập với công ty của ông. Nhờ có họ, ông mới có thể gây dựng tập đoàn Lotus lớn mạnh như bây giờ. Ông đã luôn tự hứa với lòng sẽ chăm lo cho đứa con gái bé bỏng của họ.
Nhớ lại ngày đầu tiên khi hai đứa nhỏ gặp nhau, Nhật Nam đã tỏ ra rất trưởng thành và trở thành chỗ dựa cho nỗi đau mất mát của nó. Con bé luôn bám lấy Nhật Nam và quen với sự hiện diện của thằng bé trong cuộc sống của nó… đến mức bây giờ ông sợ nó sẽ đột quỵ nếu Nhật Nam rời xa nó…
Ông Trung thở dài, chưa bao giờ ông thấy làm cha khó như bây giờ! Dù bây giờ Nhật Nam cảm thấy hận ông, nhưng có lẽ cậu cũng hiểu điều ông làm là đúng đắn và cậu sẽ phải học cách chấp nhận nó.Bảo Ngọc đứng ngoài cửa, nó đã nghe hết toàn bộ câu chuyện… Giống như những câu chuyện hai người đã nói suốt những ngày qua, nó buồn vì Nhật Nam vẫn không thay đổi ý định…
Sau khi Nhật Nam đi khỏi, dựa lưng vào tường nhìn cái bóng cậu đã đi khuất, nó gõ cửa và bước vào trong.
– Con chào bác! – Ngọc mỉm