Câu được con rùa vàng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Câu được con rùa vàng (xem 4402)

Câu được con rùa vàng

Hoàng vừa vào đến cửa, tôi đã túm lấy áo anh mà hỏi.
– Thật!
– Doctor Hoàng ái ngại đáp.
– Tại sao anh ta lại đến tìm anh? Tại sao không đến bệnh viện?
– Anh ta ngại sự thật bị phanh phui, anh ta đến đây là do có người giới thiệu!
– Thế có chữa được không?
– Tôi ôm hi vọng hỏi.
– Khó lắm, trong nước chắc chắn không chữa được!
– Doctor Hoàng dìu tôi ngồi xuống ghế, rót cho tôi cốc nước nóng.
– Lâm Sảng, sao em lại xúc động mạnh thế? Là tiềm nhiệm của Lâm Diệu à? Tôi trợn mắt gắt:
– Anh đãng trí à? Lần trước em uống rượu say gọi anh đến đón, chẳng phải anh đã gặp anh ta rồi còn gì? Anh ta là ông chủ cũ của em! Doctor Hoàng xoa xoa cằm:


– Chẳng trách cứ thấy quen quen! Ban nãy thấy hai người có vẻ không ưa nhau cho lắm, em bị anh ta đuổi việc à?
– Em đuổi anh ta thì có! Anh ta là chồng của bạn em, một tháng trước vì chuyện anh ta ngoại tình nên bạn em đã ly hôn với anh ta!
– Ngoại tình? Làm gì có chuyện đó? Hoàn toàn không thể?
– Doctor Hoàng khẳng định chắc nịch. Đúng thế, không thể nào có chuyện này, tất cả những chuyện này chỉ là để lừa Mạc Lãnh thôi. Hóa ra yêu một người có thể yêu đến mức độ này. Tôi gọi điện cho Bầu Trời, điện thoại đổ chuông rất lâu anh ta mới bắt máy.
– Tổng giám đốc Ngũ….
– Tôi không kìm được nước mắt.
– Xin lỗi anh! Tôi có lỗi với anh! Anh có thể tha thứ cho tôi không? Tôi không ngờ sự tình lại thế này… Tổng giám đốc, xin lỗi a
– Lâm Sảng, đừng nói với Mạc Lãnh!
– Ngũ Dật Thiên buồn bã, giọng nói như nghẹn lại. Tôi ngồi thu lu trong góc, khóc không thành tiếng. Bầu Trời cố giành lấy quyền nuôi con thực ra là bởi vì biết mình khó có thể sinh con được nữa, thế mà tôi lại ép anh phải quỳ xuống trước mặt Mạc Lãnh lúc ở tòa, tôi đã làm gì thế này?
– Lâm Sảng, đừng nói vậy, Mạc Lãnh có một người bạn tốt như cô tôi mới có thể yên tâm được!
– Bầu Trời an ủi.
– Lúc đó anh tuyệt tình như vậy, tôi thật sự hận anh vô cùng. Tôi đâu ngờ anh lại có nỗi khổ tâm riêng, nhưng mà tổng giám đốc, tại sao anh không nói cho Mạc Lãnh biết, chẳng lẽ tình yêu cứ nhất định phải duy trì bằng tình dục ư?
– Lâm Sảng, Mạc Lãnh nếu như biết chân tướng sự việc, chắc chắn sẽ không chịu rời xa tôi. Nhưng liệu sau này cô ấy có hạnh phúc không? Lúc đó tôi tuyệt tình như vậy là để khiến Mạc Lãnh không còn vấn vương và hi vọng gì, tình yêu sẽ nhạt nhòa đi trong thù hận. Lâm Sảng, cô cứ coi như không biết chuyện gì cả, đừng nói với Lâm Diệu chuyện này! cô hiểu chứ?


– Nhưng mà tổng giám đốc, nếu như bệnh của anh trị khỏi, Mạc Lãnh lại tái giá rồi thì phải làm sao?
– Tôi không biết, cô đừng nói, tôi thực sự không biết. Nếu như lúc ấy cô ấy còn yêu tôi, tôi sẽ giành lại cô ấy cho bằng được, mặc dù sẽ làm tổn thương một người đàn ông khác. Tôi đã lên kế hoạch ra nước ngoài, nhưng bác sĩ Hoàng nói cơ hội không nhiều, tôi sẽ thử xem sao!
– Tổng giám đốc , tôi có thể đến thăm anh không?
– Tôi rụt rè hỏi. Do dự, do dự rất lâu.
– Không được! Lâm Sảng, xin lỗi, thật sự không được!
–Bầu Trời khó khăn nói. Tôi biết, tôi biết anh có chướng ngại về tâm lý, bời vì tôi đã biết được điều bí mật mà anh khó mở miệng ra nhất
– Tổng giám đốc Ngũ…
– Tôi còn định nói gì nữa những anh đã cúp máy rồi. Lại gọi đến máy của Mạc Lãnh, hỏi cô ấy liệu có chấp nhận Lưu Hi Hoa không, Mạc Lãnh tốt nhất nên nói hẳng với Lưu Hi Hoa, để cho cậu ta bỏ cuộc. Tôi lại hỏi Mạc Lãnh, trong trường hợp nào thì cô mới tha thứ cho Bầu Trời? Mạc Lãnh nói: “Trừ phi anh ta chết đi!” Tôi lặng lẽ cúp điện thoại. Tôi không biết có nên giữ bí mật này giúp Bầu Trời không. Tình yêu của tôi và Lâm Diệu không nhận được sự chúc phúc của những người thân nhất trong gia đình anh đã là điều bất hạnh lắm rồi, Mạc Lãnh rõ ràng có thể hạnh phúc mà sống tiếp, Bầu Trời cũng như vậy. Tương lai của họ sẽ ra sao đây? Lúc này, chuyện của tôi và Lâm Diệu đã chẳng còn quan trọng nữa, điều tôi lo lắng là nếu Mạc Lãnh chấp nhận sự theo đuổi của người khác mà bệnh của Bầu Trời cuối cùng lại chữa khỏi, bọn họ liệu có thể tiếp tục được không? Nếu như họ tiếp tực, vậy chẳng phỉa làm tổn thương một người đàn ông vô tội ư? Tại sao lại như vậy?


Đi mãi, đi mãi, chân tôi dừng lại ở dưới cổng công ty của Lâm Diệu. Tôi đã từng nói sẽ không bao giờ bước vào đây, tôi từng nói nếu mẹ Lâm Diệu không đồng ý, tôi quyết không bước vào công ty này một bước, nhưng hiện giờ tôi vẫn đi vào, bởi vì tôi muốn gặp Mạc Lãnh. Mạc Lãnh có văn phòng riêng. Lâm Diệu đúng là rất chiếu cố cho Mạc Lãnh. Lúc bước vào, tôi thấy Mạc Lãnh tay đang lật hồ sơ, mái tóc búi qua đằng sau gáy, vẻ mặt hốc hác. Mạc Lãnh gầy đi nhiều, nhìn cô mà trong lòng tôi xót xa. Tình yêu ơi, đừng có giày vò người ta quá như vậy!


– Lâm Sảng, sao cậu lại đến đây? Vừa mới cúp máy đã trông thấy người rồi!
– Mạc Lãnh nghe thấy tiếng mở của ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi liền nở nụ cười
– Có cần tớ gọi cho Lâm Diệu xuống đây không?
– Không cần tớ đến thăm cậu thôi!
– Ngồi đi!
– Bận lắm hả? Nhìn cậu gầy đi nhiều quá, Lâm Diệu ngược đãi cậu à? Tôi cố gượng cười.
– Anh ấy mà dám? Sợ cậu xé xác ra mất!
– Mạc Lãnh bật cười. Cô ấy kiên cường hơn tôi tưởng. Lần trước mất tích một thời gian, suýt chút nữa tôi đã sụp đổ nếu như Lâm Diệu có con với tôi rồi mà lại rời xa tôi như thế này, tôi thật sự không thể tưởng tượng được mình sẽ trở nên như thế nào nữa.
– Mạc Lãnh này, gần đây tớ rảnh rỗi quá, ngồi nhà xem tivi cũng chán!
– Tôi đi đường vòng.
– Thế à? Xem những phim gì rồi?
– Mạc Lãnh hỏi.
– Tối qua xem một bộ phim, rất cảm động. Nam chính bị bệnh, biết mình không thể mang lại hạnh phúc cho nữ chính nên mới quyết tâm giả vờ phản bội nữ chính. Nữ chính vì đau lòng và tuyệt vọng đã quyết định ly hôn. Nhưng bệnh của nam chính không phải là nan y, cho dù không chữa được nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng bọn họ đã chia tay nhau như vậy đấy! Cuối cũng cả hai người đều sống trong đau khổ, chẳng sống được quá năm mươi tuổi. Cậu nói xem, có thê thảm không?


– Tôi cẩn thận dò hỏi.
– Cậu đấy, toàn xem mấy bộ phim vớ vẩn!
– Mạc Lãnh lườm tôi.
– Ha ha, đúng đấy! Xem đến nỗi mà tớ nước mắt nước mũi đầm đìa, tớ cảm thấy nam chính hơi quá, chẳng phải là bệnh nam y, cho dù không thể chữa khỏi thì tính mạng vẫn còn, tại sao cứ nhất định phải chia tay? Chắc là kể từ sau khi gặp Lâm Diệu, chỉ số EQ của tớ ngày càng cao lên, bỗng trở nên đa sầu đa cảm lắm. Nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Mạc Lãnh, tôi thầm chửi mình là đồ ngốc, lúc này lại đi kể chuyện ngọt ngào với Lâm Diệu, như thế chẳng phải động chạm đến nỗi đau của người ta hay sao? Tôi vội vàng cữu vãn:
– Thực ra tớ cũng chẳng biết mình với Lâm Diệu có thể chịu đựng được bao lâu. Mẹ Lâm Diệu luôn thấy chướng mắt với tớ, tớ cũng không muốn Lâm Diệu khó xử, chỉ cần Lâm Diệu ở bên cạnh, có kết hôn hay không cũng không quan trọng! Mạc Lãnh nắm tay tôi, an ủi:
– Cậu đừng bi quan, bác Lâm rất hi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đêm nào con cũng quấy chồng chửi vợ là: ”Mẹ không biết chăm con!” nhưng rồi bật khóc khi vợ kéo áo để lộ thứ này

Vô sinh, vợ chồng nhặt rác nhận nuôi đứa trẻ bên đường và 20 năm sau bố mẹ đẻ đại gia tìm đến làm chuyện bất ngờ

Truyện Quá Khứ Lầm Lỗi Và Bài Học Cuộc Đời Voz

Anh là của em

Tôi nhớ cô rồi, về nhà đi!