Câu được con rùa vàng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Câu được con rùa vàng (xem 4395)

Câu được con rùa vàng

mới định thần lại, nheo nheo mắt, khóe môi nhếch lên. Con gà trống bại trận vẫn còn cười được sao? Khả năng chịu đựng của anh ta đâu phải dạng tầm thường. Nhưng rõ ràng tôi không phải là một kẻ dễ dàng buông tha cho ai đó. Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt đểu cáng của anh ta, nhếch môi cười khinh bỉ: Dám đấu khẩu với tôi à? Anh còn non lắm!


Tôi có khả năng làm cho người khác “vui vẻ chấp nhận”, ngay cả tôi cũng không thể không khâm phục bản thân mình.


Đang mải mê đắc chí thì đột nhiên tôi cảm thấy cơ thể mình như đang lắc lư, không chỉ cơ thể mà cả cái máy tính trên bàn cũng đang lắc lư, cái bút chì vốn dĩ đang nằm yên cũng bắt đầu run lên bần bật.


– Hình như là có động đất!- Lâm Diệu nói.


– Ừ!


Tôi nắm chặt cây bút chì, vẽ vẽ lên giấy, nhưng vẽ mãi vẫn không được, đường thẳng cứ biến thành đường cong. Lại bắt đầu động đất rồi, mãi không thấy hết. Chết rồi!


– Động đất đấy, mau xuống lầu đi! Đừng đi cầu thang máy!- sếp từ trong văn phòng lao vụt ra, lớn tiếng gọi chúng tôi rồi lao thẳng ra ngoài như một mũi tên bắn.


Các đồng nghiệp bắt đầu la hét om sòm, vứt hết công việc đang dang dở và lao ra ngoài. Tôi và Lâm Diệu cũng không phải ngoại lệ.


Ra đến ngoài cửa văn phòng tôi mới chợt nhớ ra là mình quên chưa cầm cái ví liền chạy trở lại, cầm cái ví ở trên bàn lên. Trong văn phòng trống không ngoài tôi ra vẫn còn một người nữa chưa chạy. Dương Lệ Lệ thu mình trong góc bàn, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.


– Lệ Lệ, cô sao thế?- tôi vội vàng chạy đến trước mặt cô ấy, hỏi.


– Tôi… chân tôi mềm nhũn ra rồi!- Lệ Lệ ngẩng đầu, hoang mang nhìn tôi, xem ra cô ấy sợ mất vía rồi.


– Cô có sao không? Lúc này mà chân lại mềm nhũn ra sao?


Lệ Lệ mỉm cười ảm đạm.


– Nào, lên đây tôi cõng cô!- tôi quỳ xuống trước mặt Lệ Lệ, chẳng nghĩ ngợi được gì nữa, mặc dù trận động đất này cũng không nghiêm trọng lắm nhưng đề phòng vẫn hơn, phải xuống trước rồi mới tính tiếp được!


Dương Lệ Lệ chẳng chút khách sao, leo ngay lên lưng tôi.


Lệ Lệ mặc dù không nặng nhưng đây đang là tầng năm đấy. Ôi mẹ ơi, mẹ phải thấy tự hào về con gái của mẹ đấy!


Sau một trận lắc lư, chao đảo, cuối cùng cơn động đất cũng dừng lại. Lúc tôi cõng Dương Lệ Lệ lê lết bám vào tường, thở hồng hộc xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, tiếng ồn ào mới lắng xuống. Hình tượng của tôi phút chốc được nâng lên cao vút.


Lâm Diệu chạy đến đầu tiên, đỡ Dương Lệ Lệ xuống khỏi lưng tôi, quan tâm hỏi: “Chị không sao chứ?”


Tôi đang định trả lời anh thử cõng cô ấy đi thì biết ngay, nhưng Dương Lệ Lệ đã cướp lời tôi: “Không sao, cám ơn anh!”


Cái cô này, tôi cõng cô xuống đây không phải là để cô cám ơn anh ta đâu! Thôi bỏ đi, tôi chẳng thèm so đo với cô làm gì!


Giờ đến lượt chân tôi mềm nhũn ra. Lệ Lệ vừa xuống khỏi lưng tôi là tôi ngồi bệt ra đất, thở hồng hộc.


-Lâm Sảng, cám ơn cô!- Dương Lệ Lệ cảm kích nói.


Cuối cùng cũng nhớ ra tôi rồi à? Tôi mỉm cười với Lệ Lệ, mệt không nói được ra hơi nữa.


– Lâm Sảng, chị thật là vĩ đại!


– Lâm Sảng…


Các đồng nghiệp vây lấy tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Sếp tôi mới thật là phô trương, cái bộ dạng vui mừng ấy cứ như thể sắp bật khóc đến nơi. Tôi không thể không lần nữa nghi ngờ rằng ông ấy đang để mắt đến mình.


Lâm Diệu quỳ xuống trước mặt tôi, tôi đưa điện thoại cho anh ta:


– Nhân tiện cầm luôn cả điện thoại cho anh này!


– Tôi thật không biết nên nói gì với chị! – Lâm Diệu đón lấy điện thoại, ánh mắt vô cùng phức tạp, vừa vui mừng, vừa bất lực, vừa phẫn nộ… và có cả sự lo lắng.


– Thế thì anh im đi cho tôi nhờ!


– Nếu ban nãy chị mà không xuất hiện là tôi lao lên lầu đấy!


– Lo lắng cho tôi à? – Tôi nhếch môi cười, hóa ra anh ta cũng còn chút lương thiện. Trái tim tôi khẽ rung lên, có chút hoang mang xen lẫn cảm động.


– Sao có thể không lo lắng chứ? Dù gì chị cũng là con người mà! – Lâm Diệu nói đểu! Tôi tức khí trợn mắt lườm anh ta. Anh ta mỉm cười khẽ lắc đầu, vỗ vỗ vào vai tôi rồi ngồi bệt xuống cạnh tôi.


Giờ tôi xin giới thiệu một chút về công việc của mình.


Công việc thường ngày: gửi fax, nhận điện thoại, đặt hàng, thúc hàng và bị thúc hàng.


Trước khi Lâm Diệu đến, ngoài giám đốc bộ phận là đàn ông ra thì nhân viên toàn là nữ hết. Bởi vì tiêu chuẩn tuyển nhân viên theo dõi đơn hàng của công ty gồm: phụ nữ, chữ viết rõ ràng, giọng nói ngọt ngào. Cũng may là tôi có cả ba tiêu chuẩn này. Vì vậy tôi nghĩ cho dù không nhờ vào quan hệ của Mạc Lãnh thì việc vào làm ở công ty này với tôi chỉ là chuyện vặt.


Từ trước đến giờ tôi rất thích nam nữ phối hợp làm việc cho đỡ mệt nên việc công ty toàn là con gái, trong khi lãnh đạo chúng tôi lại là một người đàn ông khiến cho tôi luôn cảm thấy không hài lòng, cảm giác chuyện này như một sự phân biệt giới tính. Nhưng sếp tôi nói, khách hàng đa số là đàn ông, vì vậy người theo dõi đơn hàng bắt buộc phải là nữ. Tôi cảm thấy sếp nói vậy là có ẩn ý, nhưng càng nghĩ nhiều tôi càng cảm thấy đầu óc mình không được trong sáng.


Vì vậy ban đầu tôi không hài lòng lắm với công việc này. Tôi thầm mong sẽ tìm một mối tình nơi công sở, nhưng khi nhìn thấy cả phòng toàn là nữ, tôi thật sự thất vọng đến cùng cực.


Chỉ có điều tôi đã thất nghiệp đến n lần rồi, nói như lời mẹ tôi thì tôi chẳng làm được việc gì lâu dài cả, lúc nào cũng chỉ hết thời gian thử việc là nghỉ.
Tôi cũng muốn tìm được một công việc có thể làm lâu dài, nhưng lúc nào cũng gặp phải một nguyên nhân gì đó khiến tôi không thể làm tiếp tục. Mỗi lần nghỉ việc tôi đều về kể khổ với mẹ, nói rằng ông chủ đối xử với tôi thế nọ thế kia.


Mẹ tôi nghe đến nhàm cả tai rồi. Vào lần cuối cùng tôi nghỉ việc và kể khổ với mẹ, mẹ tôi mặt không chút cảm xúc, nói:


– Lúc đi học con nói thầy giáo không phải với con; đi làm con nói ông chủ không phải với con; thế đợi đến khi con nghĩ thông suốt rồi, con sẽ nói hai cái thân già này không phải với con chứ gì?


Tôi biết mẹ tôi nói vậy là vì lo lắng cho tôi, vì vậy tôi quyết định sẽ làm một công việc gì đó thật lâu dài cho mẹ tôi thấy. Thế nên mặc dù không hài lòng với công việc này nhưng tôi vẫn nghiến răng chịu đựng.


Ban đầu mới vào làm, tôi bị khách hàng nói cho cứng họng, tay cầm điện thoại mà miệng lắp bắp mãi không nói nên lời, bị khách hàng mắng cho tức phát điên lên nhưng lại cảm thấy không giao được hàng đúng hẹn là lỗi của chúng tôi. Về sau sếp bảo với tôi rằng, mặt phải dày lên một chút, nhất định phải dày, phải biết cách đối phó với khách hàng, dù gì bọn họ cũng chẳng biết mặt mình, không giao được hàng cho họ, họ cũng chẳng lao đến cắn xé mình được, cùng lắm chỉ chửi bới vài câu cho bõ tức, đặt điện thoại xuống là mình cũng có thể lớn tiếng chửi lại họ như thường.


Chiêu này của sếp quả là lợi hại, xem ra gừng càng già càng cay. Giờ thì tôi chẳng còn lo không tìm được chiêu nào để đối phó với k

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Sau buổi tối lỡ làng hôm ấy, tôi run rẩy khi nghe chồng sắp cưới kết tội và báo hủy hôn…

Xem tử vi ngày 18/03/2017 Thứ Bảy của 12 cung hoàng đạo

Giọt nước mắt ân hận của cô vợ luôn tự ti vì chồng không phải là một soái ca

Lão hàng xóm đáng ghét

Nhầm số rồi, yêu luôn nhé!