Câu được con rùa vàng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Câu được con rùa vàng (xem 4444)

Câu được con rùa vàng

ông điện thoại vang lên, vừa nhìn thì thấy là số của Tiểu Phụng gọi đến. Tôi vội vàng bảo Lâm Diệu thả tôi xuống.
– Nói đi!
– Tôi nghe điện.
– Ngày mai nghỉ một ngày, đến chỗ tớ sớm nhé!
– Làm gì? Tớ đang nghỉ mà!
– Xem mặt chứ làm gì? Chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao?
– Xem mặt?
– Ối, tôi quên mất chuyện này rồi. Giờ người đã quay trở lại, tôi còn đi xem mặt
– Chuyện đó, chuyện đó… Lâm Diệu về rồi, cậu từ chối đi nhé


– Tôi ho khan vài tiếng rồi len lén nhìn Lâm Diệu.
– Hai người giỡn mặt với tớ hả?
– Tiểu Phụng nổi cáu.
– Đâu, ai dám!
– Ngày mai dẫn người qua chỗ tớ, tớ phải kiểm hàng!
– Ok, mai nhé! Cúp điện thoại, thấy mặt Lâm Diệu sầm sì, đôi mắt trừng trừng nhìn tôi.


– Ái chà, mặt trời tối nay tròn thật đấy!
– Tôi đánh trống lảng. Lâm Diệu trợn mắt lườm tôi, vẻ mặt sầm sì, tôi biết anh vẫn để bụng chuyện này. Tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt tổn thương của anh, nó khiến tôi đau lòng. Đầu tôi chợt nóng lên, tôi chạy ra ban công, ngẩng mặt lên trời, hét thật to:
– Lâm Diệu, em yêu anh! Ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Lâm Diệu ngây ra, đờ đẫn nhìn tôi mất ba giây. Ba giây sau anh mới đứng dậy, ôm lấy tôi từ phía sau, thì thầm vào tai tôi:
– Anh cũng yêu em! Một thứ gì đó ấm nóng đang chảy trong lòng tôi, một cảm giác ngọt ngào đến tuyệt diệu. Khoảnh khắc này đây, tôi sẵn sàng tan chảy vì anh.
– Lâm Diệu, em bảo này, cửa ải của bố mẹ em đã qua rồi, ngày mai còn phải qua cửa ải của bạn em nữa! Anh có thấy áp lực không?
– Nằm bên cạnh anh, tôi thì thầm hỏi.
– Anh thì áp lực cái mẹ gì?
– Anh dám nói tục à? Bất lịch sự!
– Anh học của em đấy!
– Ha ha ha!
– Tôi bật cười, hài lòng nhắ mắt lại. Ngày hôm sau dẫn Lâm Diệu đến gặp Tiểu Phụng, cô ấy liền ném tôi cho người khác, bảo là phải nói chuyện riêng với Lâm Diệu. Đến lúc tôi làm mặt xong và đi ra, Lâm Diệu đã chẳng biết chạy đi đằng nào rồi, đối tượng nói chuyện với Tiểu Phụng giờ là một người phụ nữ. Tôi thất kinh, Tiểu Phụng dám biến đổi giới tính cho Lâm Diệu à, tôi phải giết cả nhà cô!
– Người đâu rồi?
– Tôi hỏi Tiểu Phụng.


– Đi vệ sinh rồi! À, hóa ra là đi vệ sinh, thế mà tôi cứ tưởng…
– Thế nào, hàng có đạt chất lượng không?
– Tôi hỏi Tiểu Phụng.
– Tương đối hài lòng, ha ha!
– Mắt Tiểu Phụng sáng lên, “anh mỳ” nhà tôi khiến cho cô ấy thích thú lắm. Tôi thầm tự hào.
– Còn phải nói, hồi đầu suýt chút nữa thì tớ đẩy anh ấy cho người khác đấy!
– Oa, cậu có tinh thần hi sinh như vậy sao? Sao cậu không đẩy anh ấy cho tớ?
– Lúc đó anh ấy còn là người mới mà, hơn nữa chẳng phải tớ đã nói anh ấy có thân thế đặc biệt sao, ai dám nghĩ ngợi xa xôi. Thế mà cái cô Dương Lệ Lệ ở phòng tớ không sợ chết mà liều mạng theo đuổi, tớ còn định giúp cô ấy, chỉ có điều lại phản tác dụng. Tớ tuyệt đối không cố ý! Hôm qua lúc đi dạo phố tình cờ gặp Lệ Lệ, tớ thấy áy náy quá! Hài, mọi thứ cứ như chưa từng xảy ra vậy!
– Chỉ có điều Lâm Diệu cũng được đấy, theo đến tận công ty cậu để tán tỉnh, đường đường là một ông chủ lớn mà lại tán tỉnh một cô nhân viên theo dõi đơn hàng, anh ấy nói suốt ngày cậu đánh mắng anh ấy!
– Cậu thì biết cái gì, tớ đánh yêu mắng yêu đấy!
– Tôi cười thầm. Anh chàng này, dám nói xấu tôi trước mặt người khác, về nhà nhất định sẽ biết tay tôi. Đột nhiên tôi phát hiện ra người phụ nữ ban nãy nói chuyện với Tiểu Phụng vẫn chưa đi, hình như cũng rất hứng thú với câu chuyện của chúng tôi.
– Tiểu Phụng, cậu xem người ta ch lâu như vậy rồi, còn không mau tiếp khách trước đi!
– Tôi cười ái ngại, cảm thấy khuôn mặt này quen quen.
– Không sao, nghe hai người nói chuyện cũng rất thú vị. Chỉ có điều dường như mỗi lần tôi gặp cô ở đây, cô đều nói về đàn ông!
– Người phụ nữ đó mỉm cười với tôi. Tôi thừ người ra, mặc dù đây là sự thật nhưng đâu cần phải nói thẳng như vậy, dù gì chúng tôi cũng đâu có thân thiết? Tôi lục tung bộ nhớ của mình, cuối cùng cũng nhớ ra được người phụ nữ này là ai. Lần đầu tiên đến đây, tôi đã hết lời khoe khoang về Lâm Diệu, và người phụ nữ nằm ở giường bên cạnh giường tôi chính là người phụ nữ này. Tôi quay sang nhìn Tiểu Phụng, ra hiệu bảo cô ấy mau mau đuổi người đàn bà này đi.


– Cô còn cần gì không ạ?
– Tiểu Phụng hỏi.
– Mấy sản phẩm làm đẹp ban nãy mà cô giới thiệu cho tôi nhưng vẫn chưa đưa cho tôi, tôi đang đợi đây!
– Người phụ nữ ấy đáp. Hóa ra là vậy, chẳng trách mà bà ta nhìn tôi bằng ánh mắt bất mãn, hóa ra là tôi chen chân vào khiến bà ta khó chịu. Bà cần cái gì thì phải mở miệng, không mở miệng thì Chúa biết được bà cần cái gì. Nhưng mà sao Lâm Diệu đi vệ sinh mãi mà chưa thấy ra. Người phụ nữ kia đã lấy được mỹ phẩm và về rồi, thế mà anh ấy còn chưa ra, chẳng nhẽ Lâm Diệu bị Tào Tháo đuổi? Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Sắc mặt anh có vẻ khó coi, chắc là vì đi ngoài nên mất nước.
– Anh sao thế?
– Tôi hỏi.
– Bụng khó chịu quá, em làm xong chưa?
– Lâm Diệu hỏi.
– Đợi anh một lúc rồi, đi thôi, mau đi chụp ảnh thôi!
– Ừ đi!
– Hôm nào cưới nhớ đến tớ trang điểm nhé, bảo đảm cậu hài lòng!
– Tiểu Phụng nói chen vào.
– Chắc chắn rồi! Kể từ sau khi đi vệ sinh, Lâm Diệu bỗng trở nên là lạ, cứ nhìn tôi định nhưng lại thôi. Điều này khiến tôi nghi ngờ anh ấy không muốn chụp ảnh cưới với tôi nữa. Giờ hối hận rồi chứ gì? Đừng mơ! Để khiến anh nói ra vấn đề, tôi đành phải im lặng không hỏi anh có chuyện gì. Cả hai chúng tôi ai nấy đều có tâm sự, thờ ơ phối hợp với thợ chụp ảnh chụp cho xong.


Lúc xem lại kết quả ở trên máy tính, tôi cảm động đến rơi lệ, nắm chặt lấy tay Lâm Diệu, sau này chúng tôi sẽ không bao giờ chia lìa nữa! Một tuần nghỉ phép trôi qua rất nhanh, tôi lại bắt đầu vùi đầu vào công việc. Lâm Diệu từng có ý bảo tôi không cần đi làm, nhưng bị tôi từ chối. Tôi cảm thấy phụ nữ nhất định phải có sự nghiệp của mình, cho dù không thể làm rạng danh tổ tiên nhưng ít nhất cũng có thể nuôi lấy bản thân, cho dù sống trong một gia đình ra sao, cho dù bên cạnh là người đàn ông thế nào. Hoặc nói như thế này đi, công việc đôi khi là cái cần câu cơm nuôi miệng, đôi khi lại là một công cụ để bạn bớt thấy cô đơn. Chẳng bao lâu, Mạc Lãnh đã sinh con trong sự chờ đợi của mọi người. Đúng như cô ấy nói, con đầu là con trai. Nhìn đứa con vừa mới sinh ra mà Mạc Lãnh xúc động muốn rơi nước mắt. Cả đời người phụ nữ có bốn chuyện trọng đại nhất: ra đời, lấy chồng, sinh con và chết. Mạc Lãnh đã thuận lợi đi qua ba cửa, nếu như có thể duy trì hôn nhân đến cuối cùng, nếu sau này con cái lớn lên thành tài, cho dù có đau ốm mà ra đi thì kiếp này cũng coi như sống không uổng phí. Bầu Trời mặt tươi rói, nói phải bày tiệc ăn mừng, mời tất cả nhân viên trong công ty đến tham dự, đúng là một ông chủ hào phóng! Tôi gọi điện thoại thông báo cho Lưu Hi Hoa thời gian và địa điểm, nhắc nhở cậu ta đã bỏ lỡ đám cưới thì tiệc mừng em bé chào đời không t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Định Mệnh Nghiệt Ngã Của Vợ, Bồ Và…”sim Rác”

Chị Quản Lý Dễ Thương

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Là đàn ông, sao anh không đủ kiên nhẫn chờ em trưởng thành?

“Loại đàn bà như cô chỉ biết ngửa tay xin tiền chồng thôi à?”