– Tôi hừ giọng, hai tên khốn, sao mình lại bị bọn họ trêu đùa như thế này cơ chứ?
– Thôi đừng giận nữa, chẳng nhẽ em thì được chọc giận anh còn anh thì không được trêu chọc em sao? Hầy, anh thật sự rất nhớ em!
– Lâm Diệu ném điện thoại sang một bên, cười hi hi làm nũng tôi, nhân lúc tôi chưa kịp định thần lại liền ôm chầm lấy tôi.
– Nhớ em sao không biết đường mà về cho sớm? Đúng là mất hết nhân tính!
– Anh cố ý đấy! Ai bảo em giày vò anh lâu thế? Chúng ta làm hòa nhé. À phải rồi, ngày mai đeo cái nhẫn anh tặng em vào nhé!
– Ném đi rồi! Lúc không tìm thấy anh em đã ném đi rồi! Lâm Diệu sững người rồi ghé vào tai tôi, thì thầm:
– Em có biết cái nhẫn ấy đáng giá bao nhiêu không?
– Có thể đáng giá bao nhiêu chứ, chắc chỉ là đồ giả giá vài chục tệ chứ gì? Nhiều lắm cũng không quá một trăm tệ. Cái thứ rẻ tiền như vậy mà anh cũng dám bảo em đeo vào tay à?
– Nghe Lâm Diệu cười khúc khích, tôi mới ý thức được có gì đó hơi bất thường. Lâm Diệu là con trai của Lâm Mộc Sâm, có thế nào cũng không thể tặng thứ đồ rẻ tiền cho tôi được. Tôi quay phắt lại, nhìn thẳng vào mặt Lâm Diệu, hỏi:
– Anh đừng có bảo em nó là thật nhé!
– Là thật đấy!
– Không, anh mau nói với em là giả đi, là đồ giả anh mua có mấy chục tệ ở sạp hàng ven đường, mau nói đi!
– Là thật đấy!
– Anh chậm rãi nói từng tiếng vào tai tôi. Sét đánh ngang tai. Dường như tôi đang nhìn thấy một tập nhân dân tệ cháy bùng lên trước mặt mình. Tôi muốn lao đến dập lửa, dùng nước cũng không được, úp vung cũng không được, thậm chí dùng bình cứu hỏa cũng không được, càng chữa cháy nó càng cháy to, cuối cùng cháy rụi trước mắt tôi. Tôi òa khóc. Tôi nhảy xuống giường, phát hiện ra mình không mặc gì, vội vàng cầm quần áo lao vào nhà vệ sinh. Thay quần áo xong, tôi lại chạy ra, nhảy lên giường, bóp cổ Lâm Diệu.
– Anh là đồ lợn, anh sống bằng cám heo phải không? Anh là đồ coi tiền như cỏ rác, sao anh có thể? Sao anh có thể tặng em một món đồ quý giá như vậy hả? Óc anh bị gián gặm rồi à, hay là đầu bị đập vào tàu hỏa hả?
– Mặt tôi đỏ bừng lên, chỉ muốn bóp chết cái gã con nhà giàu phung phí này.
– Lâm… Lâm Sảng, thả anh ra! Thấy Lâm Diệu bị tôi bóp cổ đến trợn trắng mắt ra, tôi mới hoảng hốt thả tay ra. Nhưng nỗi tức giận trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai, tôi trợn mắt lườm Lâm Diệu, muốn dùng ánh mắt tóe lửa để thiêu cháy
– Người nổi giận phải là anh mới đúng chứ!
– Lâm Diệu ngồi dậy mặc quần áo, nhưng anh không nổi cáu mà ôm tôi vào lòng.
– Mất rồi thì mua cái khác. Tôi gõ đầu anh, nói:
– Nhân lúc tay em chưa cầm dao thì tránh xa em ra, em không dám chắc là mình giữ được bình tĩnh đâu đấy!
– Đừng cáu nữa, anh vừa mới xuống máy bay, lại phải lao lực, mệt lắm! Đi ngủ đi!
– Lâm Diệu cứ ôm riết lấy tôi.
– Ngủ, ngủ cái đầu anh ấy!
– Tôi đẩy anh ra, đứng dậy định đi. Lâm Diệu kéo tôi lại:
– Em làm gì thế?
– Em về nhà, tìm cái nhẫn!
– Tôi lao đi với vận tốc của tên lửa, mở cửa rồi xuống lầu, bắt taxi về nhà. Xuống xe, đứng ở dưới lầu, tôi cố gắng quan sát vị trí cửa sổ nhà mình. Không nằm ngoài suy đoán, từ cửa sổ nhìn dóng xuống đúng vị trí vườn hoa bên dưới. Chỉ có điều vườn hoa to thế này, muốn tìm thấy đâu có dễ, phải nghĩ cách mới được. Tôi về nhà, điều chỉnh chuông điện thoại lên mức to nhất, lấy một cái khăn mặt bọc lấy. Nhẫn và điện thoại có thể tích và trọng lượng tương đương nên chắc sẽ bay xa như nhau. Lúc đó tôi ngồi trên giường và vứt đi, vị trí chắc là sẽ gần nhau. Tôi đi ra ngoài cửa sổ, cố gắng nhớ lại vị trí và độ lớn của lực ném cái nhẫn đi rồi ném điện thoại xuống. Sau đó tôi cầm lấy cái điện thoại của mẹ đặt ở trên bàn và chạy xuống lầu. Men theo tiếng chuông, chẳng mấy chốc tôi đã tìm được cái điện thoại, xem ra cái nhẫn chỉ ở quanh đây thôi. Nhờ ánh đèn điện thoại, tôi tìm kĩ từng tấc đất. Tôi không tin là cái nhẫn có thể bốc hơi Nghe thấy tiếng lầm rầm ở đằng sau, tôi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy hai ông bà già đang chỉ trỏ về phía tôi và xì xầm cái gì đó. Thấy tôi nhìn, bà lão liền hỏi:
– Cháu à, cháu tìm cái gì đấy? Tối thế này liệu có nhìn rõ không? Cẩn thận kẻo bị thương đấy! Tôi định thần lại, thành thật đáp:
– Cháu tìm lại tình yêu của cháu! Hai ông bà cụ nhìn nhau hồi lâu rồi bỏ đi.
Tôi lại bắt đầu tìm. Mắt như hoa lên, côn trùng trong đống cỏ cắn tôi khắp người, đầu gối quỳ xuống đất lâu quá cũng mất đi cảm giác. Cuối cùng tôi cũng tìm thấy. Tôi cầm cái nhẫn lên, lau cho sạch bùn đất rồi đưa lên miệng hôn một cái, ngoảnh đầu lại đã thấy Lâm Diệu đứng bên cạnh. Tôi mặc kệ bùn đất đầy người, lao đến ôm chầm lấy Lâm Diệu.
– Em tìm thấy rồi, tìm thấy rồi! Lâm Diệu ôm lấy tôi, hôn lên tóc tôi.
– Sao em ngốc thế!
– Mắt anh lấp lánh trong đêm, còn đẹp hơn cả chiếc nhẫn tôi cầm trên tay nữa. Lâm Diệu đã quay lại, Bầu Trời chủ động đề xuất cho tôi nghỉ một tuần, còn khẳng định sẽ không trừ lương của tôi. Đương nhiên tôi rất vui mừng chấp nhận lời đề nghị này. Lâm Diệu dẫn tôi đi chọn điện thoại, vốn dĩ tôi không muốn anh phí tiền, điện thoại nào chả để dùng, nhưng anh một mực bắt tôi phải đổi điện thoại, thế nên tôi đành phải đi theo anh. Tôi cũng chủ động nói với mẹ sẽ dẫn bạn trai về nhà, mẹ tôi biết tôi có bạn trai thì mừng ra mặt, luôn miệng hỏi tôi về Lâm Diệu. Tôi bảo mẹ: Cứ đợi anh ấy đến là mẹ sẽ biết thôi mà, đảm bảo mẹ sẽ hài lòng. Tôi tình cờ gặp Doctor Hoàng ở quầy bán điện thoại. Lúc này đáng ra anh ta phải ở trong phòng khám chứ?
– Ơ, Doctor Hoàng, trùng hợp nhỉ, điện thoại của anh cũng bị hỏng à?
– Tôi vẫy tay chào hỏi Doctor Hoàng ngoảnh đầu lại, nhìn thấy tôi, lại nhìn thấy Lâm Diệu đang ở bên cạnh tôi, ái ngại nói:
– Chẳng phải lần trước cô bảo tôi đền điện thoại cho cô sao? Hả? Tôi ngoảnh đầu lại nhìn Lâm Diệu, thấy mặt anh biến sắc. Sao tôi lại xúi quẩy thế cơ chứ?
– À không cần nữa đâu, ai dám để anh tốn kém thế, bạn trai tôi nói sẽ đền cho tôi rồi!
– Tôi nắm lấy tay Lâm Diệu, giới thiệu với Doctor Hoàng. Lâm Diệu lườm tôi một cái rồi mới mỉm cười. Doctor Hoàng và Lâm Diệu gật đầu chào nhau. Anh ta bảo nhân viên bán hàng cất điện thoại rồi rời đi luôn.
– Lần trước suýt chút nữa em hẹn hò với người ta, chính là anh ta hả?
– Lâm Diệu vừa chọn điện thoại vừa thờ ơ hỏi.
– Chọn điện thoại đi, lát nữa hãy nói!
– Tôi biết anh lại ghen rồi. Hai chúng tôi ai nấy đều có tâm sự, làm gì còn tâm trạng mà chọn điện thoại. Cuối cùng chúng tôi lấy đại một cái rồi trả tiền. Lúc quay lại xe, tôi mới hỏi Lâm Diệu:
– Lâm Diệu, nếu như anh không quay lại, anh sẽ lấy một cô gái nước ngoài và sinh con với cô ta chứ?
– Anh không thể nào không quay lại!
– Lâm Diệu trả lời chẳng chút do dự. Tôi mỉm cười thích thú.
– Nhưng làm sao em biết được anh có quay lại hay không chứ?
– Em không tin anh đến thế cơ à?
– Lâm Diệu chau mày, tỏ vẻ không vui.
– Không, nhưng