– Chẳng phải chị đã nhìn quen rồi sao?
– Lâm Diệu cười.
– Thôi được rồi, cái đơn hàng này chuyển tới lúc nào vậy?
– Lúc chiều.
– Anh không biết gọi điện hỏi tôi à?
– Tôi gọi rồi, nhưng không ai nghe máy!
– Lâm Diệu trừng mắt, cao giọng như thể bị trách oan vậy. Tôi trừng mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta, muốn tìm ra bằng chứng nói dối của anh ta, nhưng anh ta khá lỳ, mặt chẳng hề biến sắc. Tôi ngao ngán nhún vai. Nhưng cho dù anh không nói dối đi nữa thì nhất định cứ phải biết ngay bây giờ ư? Mục đích sống của người giàu chỉ là đùa cợt với người nghèo thôi sao?
– Tôi cũng không hiểu, ngày mai gọi điện hỏi đ Tốt nhất không nên so đo với gã con riêng ấy.
– Ok, vậy chúng ta đi ăn cơm đi!
– Lâm Diệu hình như khá nhiệt tình trong chuyện này.
– Tôi không đi xe đâu!
– Thì đi bộ! Lâm Diệu thu dọn bàn làm việc, kiểm tra nguồn điện ở từng chỗ ngồi rồi tắt hết những công tắc điện mà các đồng nghiệp quên không tắt, đổi giấy trong máy fax, chuyển điện thoại đến phòng trực ban. Thật hiếm có một người đàn ông nào cẩn thận và tỉ mỉ như vậy! Anh ta không đi lấy xe thật mà vừa đi vừa hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi nói ăn gì cũng được, anh có mặt dày mời tôi đi ăn mỳ tôi cũng chấp nhận. Lâm Diệu cười ha ha, hỏi tôi:
– Ông Trần trông thế nào?
– Cũng được!
– Lọt vào mắt chị rồi à?
– Lâm Diệu đột nhiên tóm lấy cánh tay tôi.
– Anh tưởng là tôi khát đàn ông lắm hả?
– Tôi nổi đóa, hất tay anh ta ra rồi gõ một cái vào đầu
– Sao lúc nào chị cũng đánh người khác thế hả?
– Lâm Diệu mỉm cười, miệng oán thán.
– Chị có thể dịu dàng một chút được không hả? Có cô gái nào giống như chị không?
– Tôi dịu dàng nhưng phải xem đối tượng là ai!
– Tôi cố kéo dài giọng, đánh mắt sang phía Lâm Diệu, anh ta ngoảnh mặt đi, trực giác của phụ nữ cho tôi biết anh ta có vẻ không vui. Ý, bác kia đang làm gì vậy? Cứ ra sức nháy mắt là sau này ngày nào cũng đi ăn với tôi?
– Lâm Diệu chớp chớp mắt, cười tinh quái. Tim tôi đập thình thịch liên hồi. Cái thằng ranh này, dám đùa kiểu đó à?
– À, nếu như anh không ngại ngày nào cũng phải trả tiền ăn thì đương nhiên tôi chẳng có ý kiến gì!
– Tôi thì có ý kiến đây!
– Lâm Diệu nói vẻ châm chọc. Đột nhiên tôi cảm thấy không khí có vẻ tình tứ, bọn tôi như thế này có phải là đang tán tỉnh nhau không nhỉ?
– Đi thôi, đừng có đứng ngây ra đó nữa!
– Tôi đẩy anh ta. Chúng tôi đi ăn lẩu. Đi vào trong cửa hàng, tôi hí hửng đợi khuôn mặt của Lâm Diệu sẽ xị ra, biết thừa là anh ta không ăn được ớt, thế mà cứ một mực đòi anh ta dẫn đi ăn lẩu. Nhưng Lâm Diệu không hề bí xị, cũng chẳng hề nổi cáu, chỉ bình thản nói với nhân viên phục vụ:
– Một nồi lẩu uyên ương! , mặt tôi nóng bừng, không biết anh ta có nghĩ tôi cố ý không nữa.
– Lâm Diệu, anh với Tổng giám đốc Ngũ rất thân nhau phải không?
– Dù gì anh ta cũng là người mà Bầu Trời đích thân giao phó… Tôi cứ cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì đó, cho dù Bầu Trời không biết anh ta là con riêng thì chắc giữa hai người này cũng phải có mối quan hệ gần gũi.
– Không quen!
– Lâm Diệu đáp gọn lỏn.
– Thế tại sao Tổng giám đốc Ngũ dường như lại rất quan tâm đến anh, tất cả những nhân viên mới vào làm việc đều do phòng nhân sự tiếp đón, sao anh lại ngoại lệ?
– Tôi cũng là do bộ phận nhân sự nhận vào, tôi vốn đến đây để xin vào vị trí theo dõi đơn hàng, nhưng bọn họ nói nhân viên theo dõi đơn hàng đều là nữ, không tuyển nam, bảo tôi làm ở bộ phận nhân sự. Thế là tôi đến thẳng phòng Tổng giám đốc Ngũ để nói chuyện. Tổng giám đôc Ngũ cũng không tồi, nói rằng tôi có thể thử, còn nói phải tìm một người giỏi nhất để dẫn dắt tôi, người đó chính là chị! Anh ta nói năng trôi chảy, có tình có lý, lại còn nhân tiện nịnh nọt tôi nữa… Thật khó để tìm hiểu được cái gì từ anh ta! Chỉ có điều chuyện Bầu Trời không biết gì về thân thế của Lâm Diệu chắc không phải là nói dối, tôi cũng không tiện tiếp tục dò hỏi, dù sao thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
– Thực ra anh cũng học hỏi rất nhanh, cứ như người đã từng làm trong ngành này vậy!
– Tôi chẳng ngần ngại khen ngợi anh ta.
– Tôi chưa làm bao giờ!
– Anh ta lập tức phủ nhận rồi lảng sang vấn đề khác.
– Bany đáng nhẽ ra chị không nên ra tay. Chị là con gái, ai lại đi đánh người giữa
đường như vậy? Nếu hắn trả đòn thì sao?
– Sao tôi lại không nên ra tay chứ? Hắn ta trộm đồ của tôi, còn định đánh anh nữa, tội lỗi đầy mình, tôi mới bạt tai hắn một cái là còn nhẹ đấy!
– Tôi bất mãn nói.
– Chính vì hắn ta định ra tay đánh tôi sao?
– Bàn tay đang lau bát đũa của Lâm Diệu như khựng lại, anh ta ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh. Tim tôi hơi rung lên, mặt chẳng hiểu sao lại đỏ bừng. Cái gã mỳ chết tiệt này, sao hắn lại đẹp trai thế cơ chứ? Không được, không thể để hắn ta tiếp tục ngông cuồng như thế này được. Tôi cố ý vênh mặt lên nói:
– Đương nhiên là không phải rồi! Anh còn dám nói à, lắm chuyện như đàn bà, tôi đi gặp khách hàng mà anh nói cứ như thể tôi đi tìm người yêu ấy! Nếu như không phải anh cứ càm ràm suốt đường đi thì tôi đâu có mất tập trung như thế? Nếu tôi không mất tập trung hắn ta làm sao móc trộm được điện thoại của tôi chứ? Nói đến chuyện này là tôi lại nổi cáu, chẳng nhẽ trên mặt tôi có khắc mấy chữ “Tôi thiếu đàn ông” hay sao?
– Ha ha, xem ra ông Trần không lọt vào mắt chị nhỉ!
– “Anh mỳ” cười tươi như hoa, mặt chẳng hề lộ vẻ bị đả kích gì cả.
– Rốt cuộc chị thích mẫu đàn ông thế nào?
– Chuyện này ấy mà…
– Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
– Đầu tiên phải là người đã!
– Vớ vẩn!
– Sau đó phải là một người đàn ông!
– Nói vào điểm chính đi!
– Sau đó phải là một người đàn ông bình thường!
– Cắt bớt phần lôi thôi đi!
– Đẹp trai một chút là được!
– Tiêu chuẩn là trai đẹp?
– Lâm Diệu bĩu môi.
– Nếu có điều kiện kinh tế nữa là ổn rồi! Người đàn bà thực dụng điển hình!
– Lâm Diệu khinh bỉ nhìn tôi. Tôi lấy một cái đũa gõ vào đầu anh ta, nói:
– Tôi bực rồi đấy, tôi nói một câu anh cãi một câu là sao? Có gã đàn ông nào lại lắm mồm như anh không hả? Lâm Diệu xoa xoa chỗ bị tôi gõ, vẻ mặt đầy ấm ức:
– Ban đầu tôi tưởng chị chỉ mồm mép ghê gớm thôi, nào ngờ bây giờ mới biết hóa ra thân thủ của chị cũng chẳng phải dạng tầm thường. Tôi chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào giống như chị, đúng là thất lễ quá!
– Anh thì biết gì chứ, đàn bà mà không ghê gớm một chút sẽ bị kẻ khác bắt nạt đấy!
– Đàn bà ghê gớm thì thằng đàn ông nào dám lại gần hả?
– Vì vậy nên tôi mới bị người ta rũ bỏ rồi!
– Câu nói của Lâm Diệu đã động vào vết thương lòng của tôi. Cảm giác oai phong khi đấu trí thành công với tên trộm ban nãy phút chốc tiêu tan, một người đàn bà chẳng thể giữ nổi người đàn ông của mình thì có tư cách gì để mà khoe khoang?
̵