Cậu Chủ Hồ Đồ - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Ring ring

Cậu Chủ Hồ Đồ (xem 2662)

Cậu Chủ Hồ Đồ

ới bàn tiếp tân, gõ lên chuông đặt trên bàn, sốt ruột hỏi, “Cái tên họ Thư kia lấy phòng số mấy?”.
Cô gái tiếp tân đứng sau chiếc máy tính ngẩng đầu lên, hít mạnh một hơi vì chàng trai hung dữ trước mặt.
Bộ vest nhăn nhúm không chỉnh tề, cà vạt nới lỏng trước cổ, cúc cổ áo không cài, tay áo xắn lên, đôi mắt đen lạnh lẽo, chiếc cằm thon nhỏ hãy còn vệt râu xanh nhàn nhạt, chàng trai lạnh lùng đứng trước quầy tiếp tân, dường như còn có cả sự rốt ruột nóng nảy vì mất ngủ đêm qua, trông lôi thôi mệt mỏi nhưng lại thêm mấy phần khiêu gợi.
“Thưa anh… xin lỗi, nếu anh và khách là bạn, có thể tự gọi điện liên lạc với nhau được không? Quy định của khách sạn chúng tôi, không thể tự ý cho số phòng của khách được, đây là bí mật riêng tư…”. Cô gái đứng ở quầy tiếp tân mỉm cười vẻ có lỗi, ánh mắt còn dán vào phần cổ phanh ra của cậu ngắm nghía.
Chàng trai nheo mắt lại, “Quy định của khách sạn?”.
“Vâng… thực sự xin lỗi…”.
“Không cần xin lỗi, từ giờ trở đi không có quy định này nữa, nói cho tôi biết, số phòng của Thư Thành Nhạc.”
“Hả? Không… không còn?”.
“Tôi là tổng giám đốc, tôi nói không còn là không còn! Giờ tôi phải biết số phòng của Thư Thành Nhạc, ngay.”
“Tổng… tổng giám đốc!?”.
Thái tử giá lâm à!?
Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ bằng kính vào trong phòng, trên chiếc giường lớn lộn xộn, đôi chân trần của cô gái thò ra dưới lớp chăn, gió từ điều hòa phả ra có hơi lạnh, chân lại rụt vào trong chăn.
Diêu Tiền Thụ cảm giác có luồng gió ấm áp cứ không ngừng thổi trên tóc, khiến cô cứ ngứa ngáy không nhịn nổi. Hé một mắt ra, trong tầm mắt của cô là gương mặt đang ngủ say được phóng đại của phó tổng Thư.
Cơn nhức đầu sau khi say rượu bị cơn hoảng hốt dập tắt, cô vội vàng ngồi bật dậy, cúi người nhìn cơ thể dưới lớp chăn của mình.
Mặc chiếc áo T shirt rộng thùng thình, còn dưới thì sao?
Cô sờ lên trên, mò xuống dưới…
Không có… chẳng có gì cả!
Quần áo của cô đâu? Cô đảo mắt tìm, chỉ thấy quần áo của mình bị quăng trên ghế so­fa, mà thứ đặt ở trên đống quần áo đó là bộ nội y của mình.
Cô… cô và phó tổng Thư… chẳng lẽ đêm qua hai người họ đã… làm chuyện có lỗi với cậu chủ rồi sao?
Trời ơi! Cô còn chưa ly hôn mà. Sao cô có thể uống cho say khướt rồi làm… chuyện đó với phó tổng Thư?
Một cánh tay choàng qua cổ cô, đôi môi dán lên phía sau cổ, giọng nói khàn khàn trầm thấp của phó tổng Thư từ phía sau vang lên.
“Chào buổi sáng. Tỉnh sớm thế? Ừm?”
Nơi được phó tổng Thư hôn truyền tới một cơn đau nhức tê dại, cô lúng túng tránh khỏi vòng ôm của anh, không muốn tiếp tục suy nghĩ lung tung chẳng có căn cứ, quay đầu lại muốn một đáp án rõ ràng dứt khoát cho xong.
“Phó tổng Thư, đêm qua có phải chúng ta…”.
“Tôi có làm em thoải mái không?”.
Quả nhiên bọn họ đã…
“Két – cạch”.
Tiếng chìa khóa rớt xuống đất từ phía cửa phòng, cô nghe thấy tiếng người mở cửa… cô nghe thấy tiếng bước chân đi vào… cô thấy phó tổng Thư đang nhìn về phía hành lang, nheo mắt mím môi lại, vẻ mặt trầm xuống, nhưng cô lại không dám quay đầu lại…
Phía sau cô có người đúng không? Có phải có người đang trừng mắt nhìn cô, có phải đang nhìn bằng ánh mắt nửa nóng rực nửa tức giận, ánh mắt đó có phải chỉ hận không thể xẻ cô ra làm nghìn mảnh, bằm nát, rồi để năm ngựa xé xác.
“Đại thiếu gia này, cậu dậy cũng sớm thật đấy. Mới sáng ra đã xông vào phòng người khác rất dễ thấy mấy thứ không nên thấy đấy”.
Thư Thành Nhạc nói ra những lời khiến người cô chợt lạnh đi như thể máu trong cơ thể bị rút hết, cô cố gắng chống lại ánh mắt lạnh thấu xương của cậu chủ.
Đôi môi bị cắn chặt tới mức trắng bệch, cậu nặng nề thở, cố gắng thở, dường như cả căn phòng này được tẩm thứ không khí khiến người ta không thể thở được.
Cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của cậu chủ, thứ đau đớn như bị tổn thương rất sâu, rất đau khổ ấy là ảo giác của cô chăng?
“Cô làm gì với hắn ta?”.
Lâu sau, giọng nói khàn đục của cậu chủ mới yếu ớt vang lên.
Cô để mặc cho thứ âm thanh chua chát ấy quất lên người mình, như muốn để mình cũng phải chịu vết thương mà cậu đã phải gánh.
“Tôi hỏi loại người hầu như cô lén làm gì với hắn ta!”.
Cậu tìm cô cả một ngày ròng, cũng từng nghĩ cô sẽ đùa giỡn sẽ hờn giận với cậu ra sao, nhưng chẳng thể ngờ được… Cứ ngỡ thân phận người hầu sẽ khiến cô không rời xa, cũng chẳng có khả năng phản bội cậu, chỉ cần cậu nhẫn nại một chút, từ từ bước tới, ám chỉ công khai dụ dỗ lừa gạt, cuối cùng sẽ khiến cô hiểu ra, nhưng sao cậu không biết, cô căn bản chẳng phải kẻ khờ khạo ngốc nghếch, cũng chẳng nhát gan,chỉ là cô chẳng muốn biết gì, cho nên mới có thể giả vờ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Từ đầu tới cuối, chỉ có cậu nhiệt tình, đây chỉ là kết hôn giả mà thôi, cô không nhất thiết phải xứng đáng với cậu, tình cảm chẳng cần, mà thể xác lại càng không.
Cô nàng lúc nào cũng đều nghe lời cậu, để kệ cậu sắp xếp ra sao cũng chẳng dám phản ứng lại, ngoan ngoãn vâng lời sao có thể nhẫn tâm, thẳng tay đâm cậu được.
Cô ngồi im trên giường, ở bên người đàn ông khác, không giải thích mà cũng chẳng nhiều lời như ngầm thừa nhận tất cả những gì cậu nhìn thấy, nơi cổ của cô trống trơn, chiếc nhẫn kim cương cậu tặng cô đã gỡ xuống. Tóc mái rủ xuống che đi nét mặt của cô, cậu không nhìn thấy, mà cũng không muốn nhìn!
“Cậu chủ… chúng ta, ly hôn đi”.
“… Cô nói cái gì?”
“Em muốn ly hôn với cậu chủ”.
“… Cô dám nói chuyện ly hôn với tôi?”. Trước mặt tên họ Thư này, cô vội vàng muốn phủi sạch quan hệ với cậu? Thảo nào cô cố chấp muốn kết hôn giả, thảo nào cô muốn hỏi cậu, lỡ có người thích thì phải làm sao đây? Cô đâu phải kẻ khờ, đâu phải kẻ ngốc nghếch. Căn bản là cô đã tính toán hết rồi, còn chừa cho mình đường lui, chỉ coi cậu là cậu chủ, hầu hạ xong thì muốn rời xa.
Cậu cười nhạt một tiếng, hạ mắt nhìn chiếc túi Do­rae­mon dưới chân mình, đó là cái túi lúc cậu còn ở Anh vô tình nhìn thấy, chính chiếc túi Do­rae­mon xấu đau đớn này đã khiến cậu phải dừng chân trong bể người đông đúc nơi đại lộ Lon­don đứng ngây ra nhìn tủ kính cả tiếng đồng hồ, nhớ lúc cô còn ở bên mình, lúc nào cũng rứt những thứ kì quặc trong túi ra cho cậu, cậu nhìn thứ được đặt trong tủ kính rồi khẽ nhếch khóe miệng lên. Dáng vẻ ngốc nghếch ấy hiện ra, cậu suy tính coi có nên mua không, mua rồi có phải có nghĩa cậu là đồ kém cỏi nhớ nhung cô ấy không. Cậu là cậu chủ, cậu là cậu chủ thân phận tôn quý sống trong nhung lụa của xã hội thượng lưu, sao rảnh hơi mà đi nhớ nhung một cô người hầu chẳng là gì với mình, thậm chí cô ấy còn chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho cậu, sao cậu phải hạ mình nhớ đến cô cơ chứ.
Nghĩ đông nghĩ tây, trăn trở dằn vặt, cuối cùng cậu cũng mua về đặt nó trước mặt cô, nhưng cô không thích, cô vô cùng ghét nó, là cậu bắt ép cô phải đeo, vì cậu muốn nhìn thấy cảnh cô rút từ trong chiếc túi này ra những thứ chỉ vì cậu, lúc n

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Như Một Cơn Gió Lạ

Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

Bỏ 100 triệu nhờ mang thai hộ nhưng cô gái bế con bỏ trốn

Hôn Lên Đôi Môi Em

3 năm, chịu kiếp chung chồng tủi nhục…