mày, nói leo theo.
“Cậu chủ… sao cả cậu cũng…”
“Ngay cả cậu chủ cũng bảo cô nói, cô còn không khai thật ra à! Gã đàn ông của cô không phải do cô thích hay không, mà phải được cậu chủ cho phép mới được bước qua cửa nhà chúng ta, nếu nó là đồ rác rưởi cấp thấp khiến cậu chủ khó chịu, ta xử lý nó một trận!”.
Cậu gật đầu, ý là hoàn toàn đồng ý, không thèm để ý tới chi tiết mình trở thành loại rác rưởi cấp thấp. Cậu chủ đứng bên cạnh như chuyện chẳng can gì tới mình, lạnh lùng nhìn xem cô ăn nói ra sao.
Không còn sự trợ giúp của cậu chủ, cô không còn chỗ dựa, kéo kéo gấu áo, lớn tiếng phủ nhận, “Con không thích đàn ông gì hết!”.
“…”. Cậu chủ nhướn mày.
Cô nghĩ thái độ của mình còn thiếu thành khẩn trung thực, vội vàng giơ ba ngón tay lên, “Con thề với bóng đèn, giờ trong lòng con chẳng có người nào, cũng tuyệt đối không yêu thầm ai cả!”.
“Cậu chủ, Tiểu Tiền đã thề với bóng đèn rồi, tôi thấy con nhóc này thực sự không dám làm bậy ở ngoài sau lưng cậu đâu…”. Tổng quản bảo mẫu thật thà quay lại nhìn cậu chủ, nhưng đột nhiên phát hiện cậu chủ đã biến mất.
Ông hồ nghi hỏi Diêu Tiền Thụ hãy còn trong trạng thái thề thốt, “Tiểu Tiền, cậu chủ đâu?”.
Cô hầu ngơ ngác chỉ lên lầu trên.
“Rầm”.
Tiếng dập cửa giận dỗi siêu lớn từ trên lầu vọng xuống.
Cái đèn thủy tinh treo tường được cô hầu mang ra thề rung rung như sắp rơi.
“Tiểu Tiền này… cô thề là mình không thích ai đúng không?”.
“Vâng… vâng ạ…”. Chớp mắt.
“Thế… cô không làm trái quy định của người hầu mà! Cậu chủ giận gì chứ?”.
“… Ông hỏi con, con hỏi ai!”. Cô đảo mắt láo liên.
Thế nên, party sinh nhật của tổng quản bảo mẫu biến thành đại hội xem mắt của Diêu Tiền Thụ.
Bữa tiệc tổ chức trong phòng ăn, tổng quản bảo mẫu đứng ngay cửa, Hắc Thủ Đảng nằm ườn ra trong phòng khách, cậu chủ đã hết giận ngồi trên ghế sofa, cô hầu quỳ trên ghế sofa.
Đây là cảnh tượng ăn chơi sa đọa mà Thư Thành Nhạc vừa vào cửa đã nhìn thấy.
Hắc Thủ Đảng rất có phong độ của con chó thời thượng nhất châu Á, cà vạt màu nõn chuối lại thêm cái kính râm rộng bản, ngoan ngoãn ngáp một cái bên cạnh cậu chủ khí chất lạnh lùng. Cậu chủ cũng rất hài lòng về trang phục độc đáo của con chó yêu nhà mình, vừa vuốt cái bờm của Hắc Thủ Đảng, vừa miễn cưỡng lật báo, thỉnh thoảng lại vươn tay lấy cốc nước trà người hầu đang bưng, thấy có khách tới, cũng chẳng thèm đứng dậy, chỉ nhướn mày lên lạnh nhạt liếc Thư Thành Nhạc một cái rồi ánh nhìn lại chuyển về tờ báo ngay lập tức, chuyển tư thế ngồi, dựa hẳn vào cô hầu ngồi ngay bên cạnh.
Khiêu khích mình à? Thư Thành Nhạc nhíu mày im lặng không nói gì, vẫy tay chào cô gái đang mặc bộ trang phục người hầu phục vụ đến là vất vả.
Cô hầu hai tay bưng trà, không rảnh mà chú ý, không còn cách nào khác ngoài việc nhăn mày xấu hổ cười với cấp trên của mình, nhưng lại bị cậu chủ cắt ngang ngay lập tức.
“Đây là chữ gì?”. Cậu chỉ vào tờ báo, lạnh giọng hỏi cô.
“Hả? Cậu chủ, đây là… chữ em ạ”. Cậu chủ bị Hắc Thủ Đảng cắn à? Ngay tới chữ em cũng không nhận ra?
“Cái này?”.
“Rất vui mừng chào đón ngày lễ…”
“Bảo cô đọc chữ đầu tiên kia kìa, ai bảo cô đọc hết hả”.
“À… rất ạ…”. Cô bĩu môi.
“Cái này!”. Cậu lại chỉ.
“Thích thú…”.
Cậu lườm một cái, không cho cô đọc thừa chữ.
“Thích. Cậu chủ”. Cô ấm ức đáp.
“Chữ cuối cùng này”.
“Anh!”.
“Rất tốt!”.
Cậu chủ lườm phó tổng Thư, giơ tay đang xoa đầu Hắc Thủ Đảng lên xoa đầu cô, như muốn thưởng cho sự nghe lời của cô.
Sao lại khen cô? Mấy thứ này ngay cả Hắc Thủ Đảng cũng biết mà? Sao tự dưng cậu chủ lại dốt thế? Thấy phó tổng Thư thì phấn chấn đến thế à?
Thư Thành Nhạc lạnh lùng hừ một tiếng, không quan tâm tới vẻ thù địch của cậu chủ, lễ phép đưa túi quà trong tay cho tổng quản bảo mẫu. Lịch sự nói: “Tối mấy hôm trước đã làm phiền bác rồi. Cháu bảo cô ấy làm thêm giờ, vốn định đưa cô ấy về nhà. Kết quả là không tìm thấy cô ấy đâu cả, có hơi lo lắng, cho nên muộn thế vẫn gọi điện tới”.
Thái độ lịch sự của anh khiến tổng quản bảo mẫu vô cùng hài lòng, “Ôi chao! Có sao đâu! Đàn ông có phong độ mà cẩn thận chu đáo như cậu Thư bây giờ ít lắm. Tiểu Tiền nhà chúng tôi đúng là may mắn lắm mới gặp được cấp trên tốt như thế, đúng không? Cậu chủ!”.
Cậu chủ không đáp, khoát khoát tay với cô hầu, tiếp tục chỉ vào báo bảo cô đọc.
Lần này cô hầu biết ngoan rồi, cậu chủ chỉ đâu cô đọc đấy, thế nên, cô đọc… “Đúng – cái – con – khỉ… Óa!?”.
TT__TT Cậu chủ… cậu lại hại em rồi! Hic…
Tổng quản bảo mẫu mời phó tổng Thư ngồi lên ghế sofa trong phòng khách, gần chỗ cô hầu đang ngồi.
Câu đầu tiên của Thư Thành Nhạc là chế nhạo cô, “Cô phục vụ người ta ở nhà thế à?”.
“Dạ!”.
“Không tồi đâu, rất chuyên nghiệp. Còn chuyên nghiệp hơn lúc làm việc ở khách sạn. Hừ!”. Tiếng hừ cuối cùng rõ là mỉa mai.
“Hừ!”. Cô nhăn mũi lên hừ lại anh, kiểu mờ ám dễ thương bị cậu chủ túm được.
Đôi mắt lạnh lùng nháng lên tia sắc bén. Cậu chủ tháo cặp kính râm to bản của Hắc Thủ Đảng xuống, đeo cho cô hầu, không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu đọc báo.
“Cậu… cậu chủ! Sao lại đeo kính râm cho em?”. @_@ Đeo kính râm vào, thế giới đột nhiên trở nên đen tối nhìn tay không thấy ngón, cô hầu vô cùng buồn bực.
“Có lẽ là phòng việc cô liếc mắt đưa tình với tôi nhỉ”. Thư Thành Nhạc hờ hững nhún vai, “Đúng không? Cậu chủ?”.
Câu nói trúng ngay tim đen khiến cậu chủ trợn mắt nhìn anh chằm chằm, Thư Thành Nhạc đẩy kính lên chẳng thèm sợ ánh nhìn băng giá đó, nhướn nhướn mày. Hai ánh mắt như nước lửa va vào nhau trên không trung, cô hầu bé nhỏ đáng thương bị cặp kính râm che mắt, hoàn toàn không thấy được tia lửa xanh lè giữa hai người đàn ông.
Đương nhiên, người không nhìn thấy không chỉ mình cô hầu, còn có tổng quản bảo mẫu dai nhách làm chuyện bao đồng ra sức mai mối.
“Tiểu Thư, cậu có bạn gái chưa?”.
Tiểu Thư?! Kiểu xưng hô kì quái quá. Đường đường là phó tổng Thư lại bị tổng quản bảo mẫu gọi là Tiểu Thư? Anh là phó tổng giám đốc hô phong hoán vũ ở khách sạn đó!
Diêu Tiền Thụ đẩy cặp kính râm to bản cậu chủ ban cho, len lén nhìn về phía phó tổng Thư, chờ phó tổng Thư cau mày cười lạnh lật bài, không ngờ anh chỉ thu lại ánh mắt đang đang bướng bỉnh chống chọi với cậu chủ, mỉm cười nói, “Giờ không có ạ”.
“Trước đây có rất nhiều?”. Cậu chủ lạnh lùng nói xen vào.
“Cũng chẳng thiếu. Sao nào?”. Với cậu chủ, phó tổng Thư chẳng chút khách khí.
“Chẳng thế nào cả. Tôi không đồng ý”. Cậu chủ lườm tổng quản bảo mẫu đáp gọn lỏn, ý là cậu ghét chuyện cưới xin này tới mức cực điểm.
Tổng quản bảo mẫu hơi mím môi, nói dàn hòa, “Cậu… cậu chủ, chuyện này có sao đâu ạ! Đàn ông tốt nh
“Cậu chủ… sao cả cậu cũng…”
“Ngay cả cậu chủ cũng bảo cô nói, cô còn không khai thật ra à! Gã đàn ông của cô không phải do cô thích hay không, mà phải được cậu chủ cho phép mới được bước qua cửa nhà chúng ta, nếu nó là đồ rác rưởi cấp thấp khiến cậu chủ khó chịu, ta xử lý nó một trận!”.
Cậu gật đầu, ý là hoàn toàn đồng ý, không thèm để ý tới chi tiết mình trở thành loại rác rưởi cấp thấp. Cậu chủ đứng bên cạnh như chuyện chẳng can gì tới mình, lạnh lùng nhìn xem cô ăn nói ra sao.
Không còn sự trợ giúp của cậu chủ, cô không còn chỗ dựa, kéo kéo gấu áo, lớn tiếng phủ nhận, “Con không thích đàn ông gì hết!”.
“…”. Cậu chủ nhướn mày.
Cô nghĩ thái độ của mình còn thiếu thành khẩn trung thực, vội vàng giơ ba ngón tay lên, “Con thề với bóng đèn, giờ trong lòng con chẳng có người nào, cũng tuyệt đối không yêu thầm ai cả!”.
“Cậu chủ, Tiểu Tiền đã thề với bóng đèn rồi, tôi thấy con nhóc này thực sự không dám làm bậy ở ngoài sau lưng cậu đâu…”. Tổng quản bảo mẫu thật thà quay lại nhìn cậu chủ, nhưng đột nhiên phát hiện cậu chủ đã biến mất.
Ông hồ nghi hỏi Diêu Tiền Thụ hãy còn trong trạng thái thề thốt, “Tiểu Tiền, cậu chủ đâu?”.
Cô hầu ngơ ngác chỉ lên lầu trên.
“Rầm”.
Tiếng dập cửa giận dỗi siêu lớn từ trên lầu vọng xuống.
Cái đèn thủy tinh treo tường được cô hầu mang ra thề rung rung như sắp rơi.
“Tiểu Tiền này… cô thề là mình không thích ai đúng không?”.
“Vâng… vâng ạ…”. Chớp mắt.
“Thế… cô không làm trái quy định của người hầu mà! Cậu chủ giận gì chứ?”.
“… Ông hỏi con, con hỏi ai!”. Cô đảo mắt láo liên.
Thế nên, party sinh nhật của tổng quản bảo mẫu biến thành đại hội xem mắt của Diêu Tiền Thụ.
Bữa tiệc tổ chức trong phòng ăn, tổng quản bảo mẫu đứng ngay cửa, Hắc Thủ Đảng nằm ườn ra trong phòng khách, cậu chủ đã hết giận ngồi trên ghế sofa, cô hầu quỳ trên ghế sofa.
Đây là cảnh tượng ăn chơi sa đọa mà Thư Thành Nhạc vừa vào cửa đã nhìn thấy.
Hắc Thủ Đảng rất có phong độ của con chó thời thượng nhất châu Á, cà vạt màu nõn chuối lại thêm cái kính râm rộng bản, ngoan ngoãn ngáp một cái bên cạnh cậu chủ khí chất lạnh lùng. Cậu chủ cũng rất hài lòng về trang phục độc đáo của con chó yêu nhà mình, vừa vuốt cái bờm của Hắc Thủ Đảng, vừa miễn cưỡng lật báo, thỉnh thoảng lại vươn tay lấy cốc nước trà người hầu đang bưng, thấy có khách tới, cũng chẳng thèm đứng dậy, chỉ nhướn mày lên lạnh nhạt liếc Thư Thành Nhạc một cái rồi ánh nhìn lại chuyển về tờ báo ngay lập tức, chuyển tư thế ngồi, dựa hẳn vào cô hầu ngồi ngay bên cạnh.
Khiêu khích mình à? Thư Thành Nhạc nhíu mày im lặng không nói gì, vẫy tay chào cô gái đang mặc bộ trang phục người hầu phục vụ đến là vất vả.
Cô hầu hai tay bưng trà, không rảnh mà chú ý, không còn cách nào khác ngoài việc nhăn mày xấu hổ cười với cấp trên của mình, nhưng lại bị cậu chủ cắt ngang ngay lập tức.
“Đây là chữ gì?”. Cậu chỉ vào tờ báo, lạnh giọng hỏi cô.
“Hả? Cậu chủ, đây là… chữ em ạ”. Cậu chủ bị Hắc Thủ Đảng cắn à? Ngay tới chữ em cũng không nhận ra?
“Cái này?”.
“Rất vui mừng chào đón ngày lễ…”
“Bảo cô đọc chữ đầu tiên kia kìa, ai bảo cô đọc hết hả”.
“À… rất ạ…”. Cô bĩu môi.
“Cái này!”. Cậu lại chỉ.
“Thích thú…”.
Cậu lườm một cái, không cho cô đọc thừa chữ.
“Thích. Cậu chủ”. Cô ấm ức đáp.
“Chữ cuối cùng này”.
“Anh!”.
“Rất tốt!”.
Cậu chủ lườm phó tổng Thư, giơ tay đang xoa đầu Hắc Thủ Đảng lên xoa đầu cô, như muốn thưởng cho sự nghe lời của cô.
Sao lại khen cô? Mấy thứ này ngay cả Hắc Thủ Đảng cũng biết mà? Sao tự dưng cậu chủ lại dốt thế? Thấy phó tổng Thư thì phấn chấn đến thế à?
Thư Thành Nhạc lạnh lùng hừ một tiếng, không quan tâm tới vẻ thù địch của cậu chủ, lễ phép đưa túi quà trong tay cho tổng quản bảo mẫu. Lịch sự nói: “Tối mấy hôm trước đã làm phiền bác rồi. Cháu bảo cô ấy làm thêm giờ, vốn định đưa cô ấy về nhà. Kết quả là không tìm thấy cô ấy đâu cả, có hơi lo lắng, cho nên muộn thế vẫn gọi điện tới”.
Thái độ lịch sự của anh khiến tổng quản bảo mẫu vô cùng hài lòng, “Ôi chao! Có sao đâu! Đàn ông có phong độ mà cẩn thận chu đáo như cậu Thư bây giờ ít lắm. Tiểu Tiền nhà chúng tôi đúng là may mắn lắm mới gặp được cấp trên tốt như thế, đúng không? Cậu chủ!”.
Cậu chủ không đáp, khoát khoát tay với cô hầu, tiếp tục chỉ vào báo bảo cô đọc.
Lần này cô hầu biết ngoan rồi, cậu chủ chỉ đâu cô đọc đấy, thế nên, cô đọc… “Đúng – cái – con – khỉ… Óa!?”.
TT__TT Cậu chủ… cậu lại hại em rồi! Hic…
Tổng quản bảo mẫu mời phó tổng Thư ngồi lên ghế sofa trong phòng khách, gần chỗ cô hầu đang ngồi.
Câu đầu tiên của Thư Thành Nhạc là chế nhạo cô, “Cô phục vụ người ta ở nhà thế à?”.
“Dạ!”.
“Không tồi đâu, rất chuyên nghiệp. Còn chuyên nghiệp hơn lúc làm việc ở khách sạn. Hừ!”. Tiếng hừ cuối cùng rõ là mỉa mai.
“Hừ!”. Cô nhăn mũi lên hừ lại anh, kiểu mờ ám dễ thương bị cậu chủ túm được.
Đôi mắt lạnh lùng nháng lên tia sắc bén. Cậu chủ tháo cặp kính râm to bản của Hắc Thủ Đảng xuống, đeo cho cô hầu, không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu đọc báo.
“Cậu… cậu chủ! Sao lại đeo kính râm cho em?”. @_@ Đeo kính râm vào, thế giới đột nhiên trở nên đen tối nhìn tay không thấy ngón, cô hầu vô cùng buồn bực.
“Có lẽ là phòng việc cô liếc mắt đưa tình với tôi nhỉ”. Thư Thành Nhạc hờ hững nhún vai, “Đúng không? Cậu chủ?”.
Câu nói trúng ngay tim đen khiến cậu chủ trợn mắt nhìn anh chằm chằm, Thư Thành Nhạc đẩy kính lên chẳng thèm sợ ánh nhìn băng giá đó, nhướn nhướn mày. Hai ánh mắt như nước lửa va vào nhau trên không trung, cô hầu bé nhỏ đáng thương bị cặp kính râm che mắt, hoàn toàn không thấy được tia lửa xanh lè giữa hai người đàn ông.
Đương nhiên, người không nhìn thấy không chỉ mình cô hầu, còn có tổng quản bảo mẫu dai nhách làm chuyện bao đồng ra sức mai mối.
“Tiểu Thư, cậu có bạn gái chưa?”.
Tiểu Thư?! Kiểu xưng hô kì quái quá. Đường đường là phó tổng Thư lại bị tổng quản bảo mẫu gọi là Tiểu Thư? Anh là phó tổng giám đốc hô phong hoán vũ ở khách sạn đó!
Diêu Tiền Thụ đẩy cặp kính râm to bản cậu chủ ban cho, len lén nhìn về phía phó tổng Thư, chờ phó tổng Thư cau mày cười lạnh lật bài, không ngờ anh chỉ thu lại ánh mắt đang đang bướng bỉnh chống chọi với cậu chủ, mỉm cười nói, “Giờ không có ạ”.
“Trước đây có rất nhiều?”. Cậu chủ lạnh lùng nói xen vào.
“Cũng chẳng thiếu. Sao nào?”. Với cậu chủ, phó tổng Thư chẳng chút khách khí.
“Chẳng thế nào cả. Tôi không đồng ý”. Cậu chủ lườm tổng quản bảo mẫu đáp gọn lỏn, ý là cậu ghét chuyện cưới xin này tới mức cực điểm.
Tổng quản bảo mẫu hơi mím môi, nói dàn hòa, “Cậu… cậu chủ, chuyện này có sao đâu ạ! Đàn ông tốt nh