#8221;.
“Tôi muốn luyện tập”.
“Sao cậu chủ lại nói lảng đi, cô bĩu môi, “… Cậu chủ… chẳng lẽ cậu vẫn chờ em à?”.
“…”. Cậu im lặng không nói, lúng túng nhìn cô đi chỗ khác, thật lâu sau mới bực bội đáp, “Chờ cô? Chờ cô nói với người khác là chúng ta giả vờ kết hôn à?”.
“Ấy… Nãy là tình huống cấp bách mà… may mà người tới là cậu chủ, không thì suýt nữa bị người ta phát hiện rồi! Cậu chủ, em không cố ý về nhà muộn để cậu chờ đâu, xin lỗi mà. Giờ chúng ta có thể về nhà cùng nhau rồi, cậu còn muốn trách phạt em sao?”.
“Muốn”.
“Hả?”. Tuy muộn bốn năm tiếng gì đó, nhưng cô thành tâm xin lỗi, nói ngon nói ngọt mà vẫn vô dụng à? Cậu chủ lạnh lùng bạc bẽo quá, “Vậy cậu chủ muốn trách phạt em thế nào đây?”. Phạt cô lau chân dung một trăm lần? Giúp Hắc Thủ Đảng giảm béo? Hay phạt cô tiếp tục ngửi mùi nước hoa của người phụ nữ khác?”.
“Mở miệng ra, tôi muốn làm nhục cô!”.
Cậu nắm lấy cằm cô, tự nhiên dán mối lên, làm nhục kiêm trừng phạt cô nghiêm khắc!
Cậu chủ… làm nhục không phải từ hay đâu, đừng nên học! Tổng quản bảo mẫu sẽ mắng em dạy hư cậu mất!
Học xong cách làm nhục người khác mà tâm trạng của cậu chỉ vẫn chẳng khá lên được.
Cậu một tay giữ tay lái, một tay chống cằm đặt bên đôi môi đỏ mọng, mặt mũi nghiêm nghị, lạnh lùng im lặng lái xe.
Cô hầu ngồi bên cạnh ấm ức vọc vọc cái túi Doraemon trong tay. Cô muốn nói chuyện, nhưng động phải cái mặt lạnh lùng của cậu chủ lại không có dũng khí.
Cô hại cậu chủ hứng gió lạnh đợi tới mười hai giờ hơn, thân làm người hầu như cô đúng là càng lúc càng thất bại rồi.
Mím môi lại, cô hít một hơi thật sâu, là ảo giác của cô sao? Trong xe cậu chủ không có mùi nước hoa nồng nặc, nhẹ nhàng sạch sẽ khiến cô ngạc nhiên.
Bị đôi mắt to tròn chớp chớp mang theo ánh sáng mong đợi nhìn chằm chằm, cậu chủ hồ nghi liếc nhìn cô, mừng trộm cái gì đó? Vì chờ cô cùng về nhà mà để cậu chờ tới mấy tiếng trong gió lạnh, thỏa mãn kiêu hãnh lắm hả?
“Cậu chủ? Có phải cậu mới rửa xe không?”.
“… Làm sao?”.
“A! À! Không sao ạ!”. Cô xua tay, nhưng không nén được cười, tựa vào cửa sổ xe vai run rẩy.
Bị người hầu cười nhạo vô duyên vô cớ, cậu chủ vô cùng khó chịu, thừa lúc đèn đỏ phanh xe lại, kéo đầu cô hầu qua, “Cô còn muốn bị làm nhục hả?”.
Đáp lại cậu là câu nói chập cheng của cô hầu, “Cậu chủ, về nhà em xả nước tắm cho cậu, nấu mì bữa khuya cho cậu, xoa bóp cho cậu, có được không ạ?”.
“…”. Sao đột nhiên cô lại tốt tính lăng xăng phục vụ cậu thế? Nhất là đúng lúc cậu nói phải làm nhục cô? Cái sự làm nhục của cậu hình như chẳng đáng sợ chút nào phải không? Người làm chủ như cậu hình như càng lúc càng không có uy.
Thấy cậu chủ cau mày, cô nghĩ cơn giận ban nãy còn chưa tan, vội vàng biểu hiện tấm lòng trung thành nịnh nọt, “Cậu chủ, sau này cậu không cần chờ em để cùng về nữa đâu, em có thể tự về nhà mà…”.
“Xem ra cô đúng là còn muốn bị làm nhục”.
“Hả?”. Không có mùi nước hoa và mấy ả xấu tính, cô đã không phụ sự giao phó của tổng quản bảo mẫu, có thể yên tâm về sự an toàn và trinh tiết của cậu chủ, có thể không cần kè kè bên cạnh giám sát hai mươi tư tiếng rồi. Sao còn muốn làm nhục cô chứ?
“Tin tin”.
Tiếng còi xe đằng sau vang lên rất vô duyên, nhắc cậu chủ có làm nhục người ta cũng phải nhìn hoàn cảnh.
Thấy đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, cậu chủ khó chịu điều chỉnh lại hơi thở bất ổn, tiếp rục lái xe đi.
Chiếc xe thể thao tiến vào khuôn viên của biệt thự, Diêu Tiền Thụ sung sướng đi vào nhà trước, cậu chủ im lặng đi đằng sau đóng cửa lại.
Còn chưa bật đèn, tiếng ra lệnh khe khẽ của cậu chủ đã vang lên trong bóng tối.
“Này, không phải muốn phục vụ tôi sao?”.
“Vâng! Cậu chủ! Em đi xả nước tắm cho cậu đây”.
“Giúp tôi cởi cà vạt trước đã”.
“… Vâng”. Không thể trách cô có chút phàn nàn được, đôi lúc cậu chủ đúng là quá được nuông chiều, việc nhỏ như nhấc tay lên cởi cà vạt mà cũng không tự làm được sao?
Phàn nàn thì phàn nàn, cô vẫn tới cạnh cậu chủ, giúp cậu cởi cà vạt ra.
“Áo khoác”. Cậu chủ lại ra lệnh.
Được rồi được rồi, cà vạt cởi rồi, áo khoác cũng tiện tay cởi ra.
“Áo sơ mi”.
Rồi rồi. Áo sơ mi cũng cởi ra cởi ra…
Cô hầu nhỏ bé cứ phục vụ mà chẳng có ý nghĩ xấu xa nào, trong nháy mắt đã phục vụ cậu chủ thành trạng thái nửa thân trên trần. Cô hoàn toàn không chú ý tới một bàn tay to lớn đã bò lên lưng mình từ khi nào, âm thầm ép cô về phía trước.
“Cậu chủ”.
“Hả?”. Cậu hừ một tiếng nửa tập trung nửa lơ đãng.
“Không phải cởi quần ngay trong phòng khách chứ ạ?”. Câu hỏi rất mờ ám… tuy cô không khống chế được, đã động thủ cởi thắt lưng của cậu chủ ra rồi.
“Tùy”. Tay kia cũng gia nhập vào hàng ngũ đùa giỡn cô.
“Vậy cởi thế được rồi, em đi xả nước nóng cho cậu chủ”. Ừm, sao tự dưng lại thấy hơi nóng nhỉ.
“Chuyện đó từ từ cũng được”. Không để tâm lồng ngực mình đang để trần, cậu cúi đầu mập mờ nói, hai tay còn đặt trên thắt lưng cô người hầu bé nhỏ, không để cô chạy mất.
“Cậu chủ, cậu đừng ép em nữa mà”.
“Tại sao?”.
“Chuyện đó… cậu còn đẩy nữa, mặt em sẽ chạm… chạm chạm chạm vào ngực cậu mất”. Mùi hương khiêu gợi mê hoặc của cậu chủ xông vào mũi, cô khó đỡ lắm.
“Thế chạm đi”.
“Ưm… không hay lắm thì phải?”.
“Tôi cho cô chạm, có gì mà không hay!”.
“…”. Sao tự dưng lại nổi giận chứ. Làm gì có chủ nhân nào ra lệnh cho người hầu chạm vào ngực mình chứ.
Nhưng không thể làm trái lệnh của cậu chủ, cô nhìn lồng ngực trắng bóc láng mịn của cậu chẳng biết tại sao lại rịn ra lớp mồ hôi mỏng mê hoặc, còn khẽ phập phồng, cô ngẩng đầu nhìn, đôi mắt sâu thăm thẳm đang thúc giục…
Thật sự phải chạm vào sao? Dán mặt lên khuôn ngực trần của cậu chủ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy khó thở rồi…
Kiễng chân lên, cô nghiêng má phải chậm rãi áp vào lồng ngực hơi ươn ướt của cậu.
Bỗng nhiên, “Tiểu Tiền đâu! Phó tổng Thư gọi điện tìm cô, hỏi cô đã về nhà chưa, cô nhớ gọi điện lại cho người ta đó, nghe rõ chưa?”. Từ căn phòng ở mé lầu một vang ra câu dặn của tổng quản bảo mẫu.
Cậu chủ thở hắt ra, “Cô dám cho hắn số điện thoại nhà à?”.
“Cậu… cậu chủ, chuyện này có nguyên nhân!”. Cậu đừng mặc áo lại nhanh như thế, ra vẻ đạo mạo như chưa có gì xảy ra như thế! Không phải ban nãy còn dám lớn mật lấy sắc đẹp ra dụ dỗ cô à?
“Cậu chủ, cậu nghe em giải thích đi! Là cậu dặn không cho người khác số di động, cho nên em mới cho số điện thoại nhà”.
Cậu lạnh lùng trợn mắt nhìn cô.
“Cậu chủ… em nghĩ việc mình làm rất hợp lý, suy nghĩ rất linh hoạt đấy chứ”. Trong di động của cô tới giờ này chỉ có mỗi số của cậu chủ thôi.
“Cô… hừ!”. Tự bê đá đập vào chân mình k
“Tôi muốn luyện tập”.
“Sao cậu chủ lại nói lảng đi, cô bĩu môi, “… Cậu chủ… chẳng lẽ cậu vẫn chờ em à?”.
“…”. Cậu im lặng không nói, lúng túng nhìn cô đi chỗ khác, thật lâu sau mới bực bội đáp, “Chờ cô? Chờ cô nói với người khác là chúng ta giả vờ kết hôn à?”.
“Ấy… Nãy là tình huống cấp bách mà… may mà người tới là cậu chủ, không thì suýt nữa bị người ta phát hiện rồi! Cậu chủ, em không cố ý về nhà muộn để cậu chờ đâu, xin lỗi mà. Giờ chúng ta có thể về nhà cùng nhau rồi, cậu còn muốn trách phạt em sao?”.
“Muốn”.
“Hả?”. Tuy muộn bốn năm tiếng gì đó, nhưng cô thành tâm xin lỗi, nói ngon nói ngọt mà vẫn vô dụng à? Cậu chủ lạnh lùng bạc bẽo quá, “Vậy cậu chủ muốn trách phạt em thế nào đây?”. Phạt cô lau chân dung một trăm lần? Giúp Hắc Thủ Đảng giảm béo? Hay phạt cô tiếp tục ngửi mùi nước hoa của người phụ nữ khác?”.
“Mở miệng ra, tôi muốn làm nhục cô!”.
Cậu nắm lấy cằm cô, tự nhiên dán mối lên, làm nhục kiêm trừng phạt cô nghiêm khắc!
Cậu chủ… làm nhục không phải từ hay đâu, đừng nên học! Tổng quản bảo mẫu sẽ mắng em dạy hư cậu mất!
Học xong cách làm nhục người khác mà tâm trạng của cậu chỉ vẫn chẳng khá lên được.
Cậu một tay giữ tay lái, một tay chống cằm đặt bên đôi môi đỏ mọng, mặt mũi nghiêm nghị, lạnh lùng im lặng lái xe.
Cô hầu ngồi bên cạnh ấm ức vọc vọc cái túi Doraemon trong tay. Cô muốn nói chuyện, nhưng động phải cái mặt lạnh lùng của cậu chủ lại không có dũng khí.
Cô hại cậu chủ hứng gió lạnh đợi tới mười hai giờ hơn, thân làm người hầu như cô đúng là càng lúc càng thất bại rồi.
Mím môi lại, cô hít một hơi thật sâu, là ảo giác của cô sao? Trong xe cậu chủ không có mùi nước hoa nồng nặc, nhẹ nhàng sạch sẽ khiến cô ngạc nhiên.
Bị đôi mắt to tròn chớp chớp mang theo ánh sáng mong đợi nhìn chằm chằm, cậu chủ hồ nghi liếc nhìn cô, mừng trộm cái gì đó? Vì chờ cô cùng về nhà mà để cậu chờ tới mấy tiếng trong gió lạnh, thỏa mãn kiêu hãnh lắm hả?
“Cậu chủ? Có phải cậu mới rửa xe không?”.
“… Làm sao?”.
“A! À! Không sao ạ!”. Cô xua tay, nhưng không nén được cười, tựa vào cửa sổ xe vai run rẩy.
Bị người hầu cười nhạo vô duyên vô cớ, cậu chủ vô cùng khó chịu, thừa lúc đèn đỏ phanh xe lại, kéo đầu cô hầu qua, “Cô còn muốn bị làm nhục hả?”.
Đáp lại cậu là câu nói chập cheng của cô hầu, “Cậu chủ, về nhà em xả nước tắm cho cậu, nấu mì bữa khuya cho cậu, xoa bóp cho cậu, có được không ạ?”.
“…”. Sao đột nhiên cô lại tốt tính lăng xăng phục vụ cậu thế? Nhất là đúng lúc cậu nói phải làm nhục cô? Cái sự làm nhục của cậu hình như chẳng đáng sợ chút nào phải không? Người làm chủ như cậu hình như càng lúc càng không có uy.
Thấy cậu chủ cau mày, cô nghĩ cơn giận ban nãy còn chưa tan, vội vàng biểu hiện tấm lòng trung thành nịnh nọt, “Cậu chủ, sau này cậu không cần chờ em để cùng về nữa đâu, em có thể tự về nhà mà…”.
“Xem ra cô đúng là còn muốn bị làm nhục”.
“Hả?”. Không có mùi nước hoa và mấy ả xấu tính, cô đã không phụ sự giao phó của tổng quản bảo mẫu, có thể yên tâm về sự an toàn và trinh tiết của cậu chủ, có thể không cần kè kè bên cạnh giám sát hai mươi tư tiếng rồi. Sao còn muốn làm nhục cô chứ?
“Tin tin”.
Tiếng còi xe đằng sau vang lên rất vô duyên, nhắc cậu chủ có làm nhục người ta cũng phải nhìn hoàn cảnh.
Thấy đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, cậu chủ khó chịu điều chỉnh lại hơi thở bất ổn, tiếp rục lái xe đi.
Chiếc xe thể thao tiến vào khuôn viên của biệt thự, Diêu Tiền Thụ sung sướng đi vào nhà trước, cậu chủ im lặng đi đằng sau đóng cửa lại.
Còn chưa bật đèn, tiếng ra lệnh khe khẽ của cậu chủ đã vang lên trong bóng tối.
“Này, không phải muốn phục vụ tôi sao?”.
“Vâng! Cậu chủ! Em đi xả nước tắm cho cậu đây”.
“Giúp tôi cởi cà vạt trước đã”.
“… Vâng”. Không thể trách cô có chút phàn nàn được, đôi lúc cậu chủ đúng là quá được nuông chiều, việc nhỏ như nhấc tay lên cởi cà vạt mà cũng không tự làm được sao?
Phàn nàn thì phàn nàn, cô vẫn tới cạnh cậu chủ, giúp cậu cởi cà vạt ra.
“Áo khoác”. Cậu chủ lại ra lệnh.
Được rồi được rồi, cà vạt cởi rồi, áo khoác cũng tiện tay cởi ra.
“Áo sơ mi”.
Rồi rồi. Áo sơ mi cũng cởi ra cởi ra…
Cô hầu nhỏ bé cứ phục vụ mà chẳng có ý nghĩ xấu xa nào, trong nháy mắt đã phục vụ cậu chủ thành trạng thái nửa thân trên trần. Cô hoàn toàn không chú ý tới một bàn tay to lớn đã bò lên lưng mình từ khi nào, âm thầm ép cô về phía trước.
“Cậu chủ”.
“Hả?”. Cậu hừ một tiếng nửa tập trung nửa lơ đãng.
“Không phải cởi quần ngay trong phòng khách chứ ạ?”. Câu hỏi rất mờ ám… tuy cô không khống chế được, đã động thủ cởi thắt lưng của cậu chủ ra rồi.
“Tùy”. Tay kia cũng gia nhập vào hàng ngũ đùa giỡn cô.
“Vậy cởi thế được rồi, em đi xả nước nóng cho cậu chủ”. Ừm, sao tự dưng lại thấy hơi nóng nhỉ.
“Chuyện đó từ từ cũng được”. Không để tâm lồng ngực mình đang để trần, cậu cúi đầu mập mờ nói, hai tay còn đặt trên thắt lưng cô người hầu bé nhỏ, không để cô chạy mất.
“Cậu chủ, cậu đừng ép em nữa mà”.
“Tại sao?”.
“Chuyện đó… cậu còn đẩy nữa, mặt em sẽ chạm… chạm chạm chạm vào ngực cậu mất”. Mùi hương khiêu gợi mê hoặc của cậu chủ xông vào mũi, cô khó đỡ lắm.
“Thế chạm đi”.
“Ưm… không hay lắm thì phải?”.
“Tôi cho cô chạm, có gì mà không hay!”.
“…”. Sao tự dưng lại nổi giận chứ. Làm gì có chủ nhân nào ra lệnh cho người hầu chạm vào ngực mình chứ.
Nhưng không thể làm trái lệnh của cậu chủ, cô nhìn lồng ngực trắng bóc láng mịn của cậu chẳng biết tại sao lại rịn ra lớp mồ hôi mỏng mê hoặc, còn khẽ phập phồng, cô ngẩng đầu nhìn, đôi mắt sâu thăm thẳm đang thúc giục…
Thật sự phải chạm vào sao? Dán mặt lên khuôn ngực trần của cậu chủ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy khó thở rồi…
Kiễng chân lên, cô nghiêng má phải chậm rãi áp vào lồng ngực hơi ươn ướt của cậu.
Bỗng nhiên, “Tiểu Tiền đâu! Phó tổng Thư gọi điện tìm cô, hỏi cô đã về nhà chưa, cô nhớ gọi điện lại cho người ta đó, nghe rõ chưa?”. Từ căn phòng ở mé lầu một vang ra câu dặn của tổng quản bảo mẫu.
Cậu chủ thở hắt ra, “Cô dám cho hắn số điện thoại nhà à?”.
“Cậu… cậu chủ, chuyện này có nguyên nhân!”. Cậu đừng mặc áo lại nhanh như thế, ra vẻ đạo mạo như chưa có gì xảy ra như thế! Không phải ban nãy còn dám lớn mật lấy sắc đẹp ra dụ dỗ cô à?
“Cậu chủ, cậu nghe em giải thích đi! Là cậu dặn không cho người khác số di động, cho nên em mới cho số điện thoại nhà”.
Cậu lạnh lùng trợn mắt nhìn cô.
“Cậu chủ… em nghĩ việc mình làm rất hợp lý, suy nghĩ rất linh hoạt đấy chứ”. Trong di động của cô tới giờ này chỉ có mỗi số của cậu chủ thôi.
“Cô… hừ!”. Tự bê đá đập vào chân mình k