Cậu Chủ Hồ Đồ - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Cậu Chủ Hồ Đồ (xem 2673)

Cậu Chủ Hồ Đồ

t liếc nhìn cô, đôi môi nhếch lên đột nhiên mở ra, “Tôi đồng ý với cô, một năm.”.
“Hả?”.
“Kết hôn giả. Kì hạn là một năm, sau một năm chúng ta ly hôn. Như vậy được rồi chứ?”.
“…”.
“Cô còn gì không hài lòng không?”.
“… Không… không ạ.”.
Cô vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu không khí trong không gi­an nhỏ hẹp đột nhiên trở nên có chút ngượng ngập. Cô muốn nói gì đó để phá tan khoảnh khắc nặng nề này, nhưng miệng cứ mở ra rồi ngậm lại, không có cách nào líu ra líu ríu như ban nãy được.
“Cô còn yêu cầu gì thì nói đi. Tôi ghét cô cứ ấp a ấp úng.”.
“… Vậy nhỡ may có người thích thì sao đây ạ? Cậu chủ?”. Nhỡ may nửa chừng cậu chủ yêu ai đó, cô phải làm sao?
Tiếng phanh “két” chói lói đập vào tai Diêu Tiền Thụ, người cô lao về trước theo quán tính, suýt nữa bay ra ngoài.
Cậu chủ nhìn chằm chằm vào tay lái, lạnh lùng nói, “Giờ cô đang mặc cả với tôi đấy à?”.
“Không phải, cậu chủ, em…”.
Không

chờ cô nói xong, cậu lạnh lùng ngắt lời, “Hừ, vậy thì ly hôn sớm là được rồi.”.
“…”.
“Nhưng”, cậu u ám quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn cô, rầu rĩ nói, “Cô không được phép có ai trước tôi! Có đi ngoại tình cũng phải là tôi trước! Muốn ly hôn cũng phải là tôi nói trước! Cô nghe rõ chưa?”.
“…”. Ai mà kiểm soát được chuyện tình yêu chứ, nhưng mà, “Vâng, cậu nói thế nào thì cứ theo như thế đi.”. Dù sao cô thích không có nghĩa cậu chủ cũng thích, cậu chủ ngứa mắt, cô cũng chẳng có cách nào lấy chồng. Cứ cho là cậu chủ thích, cũng không có nghĩa người đàn ông kia có thể khoan dung việc cô có một cậu chủ và anh ta sớm nắng chiều mưa phải cùng phục vụ cậu chủ với cô.
“Xuống xe.”.
“Hả? Ở chỗ này sao? Cậu chủ, đây là cổng công viên trò chơi ở ngoại ô, sau khi trời tối sẽ không còn ai nữa. Hay là, cậu định bỏ rơi em như dự định ban đầu sao?”.
Cậu nhìn cô coi thường, mở cửa xuống xe trước, cầm di động gọi một cuộc gọi rồi vòng qua bên kia, mở cửa xe, lôi cô ra ngoài.
“Cậu chủ, ở đây đáng sợ lắm, cậu chưa từng nghe người ta kể chuyện công viên trò chơi có chuyện quái dị sao? Nửa đêm tàu hỏa sẽ tự chạy, còn búp bê vải ở trong cửa hàng sẽ tự nhảy múa, chúng ta đi nhanh đi, ở đây ghê lắm.”.
Cô vừa run rẩy dứt lời, một đoàn tàu lửa nhỏ dành cho khách tham quan trong công viên chậm rãi tiến về phía họ, trên đó đầy ngập hoa tươi…
Hoa hồng, bách hợp, hoa rum, hoa phăng, hoa thạch thảo, hoa bìm bìm… hỗn độn, chẳng quan hệ gì tới thông điệp các loài hoa, chỉ đơn giản là gom vào càng nhiều càng tốt.
“Bùm bùm bùm.”.
Mấy tiếng nổ vang lên trên bầu trời, pháo hoa sang ngời nở bung ngay giữa không trung, bừng lên rực rỡ tới mức cô không khép được miệng vào.
“Tách.”.
Tiếng mở hộp khe khẽ khiến Diêu Tiền Thụ quay đầu lại nhìn cậu chủ, chỉ thấy một cái nhẫn kim cương sáng tới loá cả mắt đang nằm trong tay cậu, chiếu sáng khuôn mặt không mấy tự nhiên của cậu.
Mấy thứ này, cô thấy rất quen… là đạo cụ cầu hôn cô nói với cậu chủ:
“Ngỏ lời cầu hôn với phụ nữ, đầu tiên phải có nhẫn.”.
“Mấy cara?”.
“Càng lớn càng tốt nhỉ? Càng lớn thì xác suất thành công càng cao nhé.”.
“…”.
“Tiếp đó là hoa tươi!”.
“Mấy bông?”.
“Chỉ cần là hoa không cắm trên bãi phân trâu thì càng nhiều càng tốt! Càng nhiều thì tỷ lệ bị từ chối càng nhỏ nha!”.
“…”.
“Sau đó là pháo hoa!”.
“… Mấy đợt?”.
“Một đợt, một đợt là đủ rồi! Một đợt là có thể khiến tất cả phụ nữ cam tâm tình nguyện dụi vào lòng cậu chủ rồi!”.
Cậu chủ gỡ nhẫn ra, ném cái hộp cầu kì nhưng vô dụng ra phía sau, “Những thứ cô muốn đều có rồi. Lấy tôi đi.”.
Những thứ cô muốn đều có rồi, cảnh cầu hôn trọn vẹn nhất trong ảo tưởng của cô, hoa tươi, pháo hoa, nhẫn kim cương, hóa ra mấy hôm trước cậu chủ liên tục gọi điện thoại yêu cầu mấy đạo cụ cầu hôn ấy không phải vì Nhược Nhược, mà là dành cho cô. Nhưng chìm đắm trong màn cầu hôn hoàn hảo này nguy hiểm cỡ nào đây? Kết hôn và yêu là hai chuyện khác nhau! Cô phải nhớ thật kỹ, cậu chủ làm như thế chỉ là muốn kết hôn, muốn tiếp quản khách sạn, không quan tâm tới cái khác.
Cô biết, cô rõ ràng, cô hiểu, nhưng…
“Còn chưa đủ.”. Cô khống chế được đầu óc, nhưng không khống chế nổi cái miệng.
Cái sự được đằng chân lân đằng đầu của cô khiến đôi mắt đen của cậu chủ nheo lại.
“Còn điều cuối cùng… cậu chủ còn chưa làm.”.
Chân mày cậu chủ khẽ cau lại rồi đột nhiên giãn ra, ánh mắt cậu chủ cũng trở nên dịu dàng.
Cậu bước hai bước tới gần, im lặng ôm lấy đầu cô, cúi người tới gần môi cô, nhưng còn không phẩy mấy milimet thì ngừng lại, không tiến tới nữa.
“Còn thiếu cái gì? Tôi không biết.”.
“…”. Cô ngẩng đầu, gương mặt đỏ bừng.
“Cô không nói, tôi không biết cô muốn gì.”.
“… Thì… pờ rô mít kít.”. Pờ rô mít kít khi pháo hoa phóng lên chỗ cao nhất, không phải cô đã nói cho cậu nghe đây là điều then chốt nhất rồi sao?
Nhận được đáp án mong muốn, khóe miệng cậu chủ mơ hồ động đậy, ngay sau đó, lưng cô bị siết chặt, trước mắt tối sầm, trên môi nóng ran, trên mũi đều là hơi thở đàn ông của cậu chủ.
Thật may, cậu chủ cần cô. Thật may, cô còn có ích cho cậu chủ. Thật may thật may, đối với cậu chủ mà nói, cô là người còn tiện dụng hơn cô Nhược Nhược. Cô có thể hầu cậu chủ hôn, kết hôn với cậu ấy, giúp cậu chủ thừa kế gia nghiệp.
Nụ hôn sâu mềm mại khiêu khích không chịu ngừng nghỉ này của cậu chủ thật ra là đang khen thưởng cho người hầu rất hợp tiêu chuẩn, rất xuất sắc rất… có ích phải không?
Cứ như thế, cậu chủ và nữ hầu nhỏ quyết định chính thức kết hôn.
Nhưng cuộc hôn nhân bí mật này phải giấu giếm thế nào cũng thật sự khiến người ta phải lo nghĩ.
Tránh né tổng quản bảo mẫu lúc nào cũng kè kè giám sát, hai người chuồn êm tới chỗ công chứng làm đăng kí, lấy giấy đăng kí kết hôn về, trên mục ghi chú chưa kết hôn đã hoàn toàn thay đổi.
Cô xem giấy đăng kí kết hôn của mình, nhưng chẳng có chút cảm giác mình đã biến thành phụ nữ có chồng. Hóa ra kết hôn cùng lắm chỉ là cầm về một tờ giấy mỏng mà thôi, chẳng có gì ghê gớm cả.
Nhưng thực ra lúc điền vào bảng, phải đổi từ mục chưa kết hôn đã điền hai mươi năm nay thành mục đã kết hôn, có chút không quen. Còn nữa, chỗ ghi tên chồng điền tên là Ái Tân Giác La Cẩm Ngọc, cảm giác rất kỳ lạ nha.
Phụt… ha ha ha ha, tên của cậu chủ ở mục tên chồng của cô, ha ha ha!
“Giấy đăng kí kết hôn buồn cười thế à?”. Cậu chủ vừa lái xe vừa liếc mắt lườm cô.
“Thì thực sự là rất buồn cười mà. Cậu xem cậu xem, chỗ này còn viết là tự nguyện kết hôn, đặc biệt gửi tới giấy chứng nhận này, vậy có phải nói là, không tự nguyện kết hôn phải gửi loại giấy chứng nhận khác không nhỉ? Còn có người bị ép buộc đi kết hôn sao

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cô vợ trẻ bỏ đi ngay sau đêm tân hôn và chuỗi lý do bất ngờ khiến chồng không muốn vợ quay trở lại

Giờ sinh biểu lộ điều gì về tính cách của bạn

Đọc Truyện Tình Yêu Đầu Tiên Full Online

Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!!

Thương một người không nhất thiết phải chung đường. Chỉ cần người vẫn ổn là đã đủ…