Cá Cược Nhé! Anh Sẽ Phải Yêu Em! - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Cá Cược Nhé! Anh Sẽ Phải Yêu Em! (xem 1638)

Cá Cược Nhé! Anh Sẽ Phải Yêu Em!

g biết chia sẻ là gì mà đúng không?
– Thế có chỗ nào đóng dấu tên mày trên người cô ấy đâu!- Duy cười khẩy, để hắn nổi khùng tới mức này chắc chắn trogn lòng hắn nó quan trọng lắm. Chỉ có điều trái tim hắn chưa lành mà thôi.
– Bỏ ra ngay!- Hắn ra lệnh, nhìn nó vẫn tỉnh bơ như không hắn lại
càng tức, đã bảo nó là của hắn cơ mà. Dám chống đối lại hắn nó cũng gan lắm!
– Không!- Anh cố ôm nó gần mình hơn như thể nếu buông ra nó sẽ bay đi mất vậy.
– MÀY!- Hắn tức tối xông đến túm cổ anh dúi xuống đường- TAO ĐÃ NÓI CÔ TA LÀ CỦA TAO MÀY ĐIẾC HẢ?
Anh cũng chẳng vừa, cũng túm cổ áo hắn, gằn giọng:
– Thế sao mày lại để mặc cô ấy bị đánh hả? Mày chỉ coi cô ấy là một món hàng thôi!
Hắn bất động. Trước giờ hắn hành động đâu cần lý do, mà lần này lại phá lệ vì đứa con gái kia sao. Hắn đang làm gì thế này? Lí trí của hắn đâu hết rồi?
– Sao? Không nói được gì à?- Anh kích tướng mong chờ hắn sẽ bị con tim áp đảo. Nếu thành công thì coi như anh trút bỏ được gánh nặng bao năm nay.
Không chỉ có anh, nó cũng đang mong chờ điều gì đó. Một lời giải thích ư? Nói là hắn không coi hắn như một món hàng ư? Đúng!Có lẽ vậy. Chỉ là lòng tự trọng của nó khôgn muốn bị biến thành đồ vật giải trí mà thôi. Chỉ là nó muốn mau chóng thoát khỏi cái móng vuốt cuủa con hổ đói này thôi. Chỉ vậy thôi.
Nhưng không như nó mong muốn, hắn buông tay xuống gạt tay Duy ra rồi quay lại lấy xe. Không một cái liếc nhìn, nó trở thành người thừa.
– Này! Mày hèn hạ vậy ư?
Anh cố gắng hét lên giữ chân hắn lại nhưng hắn đã rú ga rồi lướt đi rồi. Nó cảm thấy có gì đó, giống như 2 năm trước, giống 17 namư trước, một cảm giác bị bỏ rơi, một cảm giác bị coi là rẽ tiền.
– Em..Để anh đưa em vào nhà!- Anh bước đến, nhìn nó có vẻ chua xót. Hắn đúng là không dễ dàng như anh nghĩ, cần phải mạnh hơn mới được. Nhưng len lỏi trong thất vọng vẫn là một cảm giác khác, vui vui?
– Dạ thôi! Em tự vào nhà được rồi! Anh về nha!- Nó cưừoi gượng rồi bước vào nhà, tự nhiên nó thấy hận bố mẹ thế, hận tại sao lại bỏ rơi nó, tại sao lại khiến nó phải mang 3 chứ trẻ mồ côi, tại sao không mang nó theo. Nó hận, hận lắm, chẳng nhẽ họ cũng coi nó rẽ mạt sao? Và nó cũng hận ai đó nữa.
Trái tim nó đang lay động


Nhưng nó thuộc về ai???????????
Sáng sớm hôm sau, nó đã dậy để làm cơm hộp. Vừa làm vừa r-ủa hắn ăn cho chết nghẹn luôn đi, chỉ hận là không thể dốc cả lọ tương ớt vào thôi. Híc! Mất gần 500k lận, tiếc đến đứt ruột mất thôi. Hắn mà không ăn nó cho …..mà nó lại chẳng làm gì được hắn. Ôi! Tiền ơi là tiền! Lúc nó làm xong cũng đã là 5h, liền thu dọn đồ đạc rồi chỵa ra bến xe bus, lỡ mất là tôi đó. Nhưng vừa mới ra cổng đã thấy hắn đứng đó. Nó cảm thấy hắn càng ngày càng khó hiểu, hôm qua bỏ đi hôm nay lại đến, rôt cuộc là muốn gì đây.
Thấy nó bước đên hắn vứt điếu thuốc đi, nhìn nó bằng đôi mắt lạnh băng như bình thường.
– Hôm qua ngủ ngon chứ?
Đôi môi hắn lại nhếch lên, câu nói mang đầy tính ẩn dụ. Chẳng phải đang hỏi là sau khi chống đối hắn thì có ngủ được không còn gì. Đôi bàn chân nó lại run lên, con tim đập nhanh như vận tốc ánh sáng, nó sợ đôi mắt nâu đó, sợ giọng nói đang đe dọa đó. Nó nhớ một giọng nói khác, dịu dàng. Nó nhớ một vòng tay, ấm áp. Nhưng ngưừoi đó không ở đây.
– Cũng được- Nó cười gượng gạo. Giọng nói không tránh khỏi có chút sợ hãi.
– Gì đó?- Đôi mắt hắn dừng ở chiếc hộp trên tay nó. Từ bao giờ mà hắn lại có tính tò mò thế này, nhưng trưứoc nó hắn không còn là Hoắc Thiên Minh nhìn đời bằng nửa con mắt nữa.
– À!- Nó cười dịu dàng, chiếc răng khểnh lộ ra trông thật duyên. Nó chìa hộp cơm ra trước mặt hắn, giọng nói nhẹ nhàng- Cơm cuộn cho anh đó! Muốn thử không?
Đôi mắt hắn nhìn nó khó hiểu. Nõ nghĩ gì mà làm cái món đó cho hắn chứ? Hắn là trẻ con à? Nhưng cũng muốn thử xem sao. Hắn khẽ gật đầu, làn đôi mỏng thành thói quen nhếch lên. Lại nghĩ ra một trò hay rồi.
Nó thấy hắn gật đầu liền mở ra chìa trước mặt. Nhưng cái tên này chẳng nhúc nhích, cứ nhìn nó cười gian tà. Nó bất giác lùi lại, ăng- ten bắt sóng nguy hiểm cua nó rất cao nha. Nhìn cái điệu kia thì biết sắp có chuyện gì đó chẳng hay ho rồi.
-Sao không nếm thử đi?- Nó hỏi thăm dò
– Ai không nếm thử cơ?- Giọng nói của hắn có chút đùa cợt, nhìn nó co rúm người không hiểu sao hắn thấy vui vẻ kì lạ. Có lẽ sở thích của hắn là hành người khác.
– Anh!- Nó lại kéo 2 mép mình lên thành một nụ cười.”Tên khùng! Hôm nay lại nổi cơn rồi đây. Nhìn cái mặt thật khó ưa!”
– Anh nào?- Hắn vẫn tiếp tục trêu đùa.
– Anh Thiên Minh.
Lúc nó nói câu này trong đáy mắt hắn có một tia hạnh phục nhưng lập tức bị mảng băng kia chia lấp đi. Hắn nghĩ gì chỉ mình hắn biết, người khác khó mà đoán được.
– Đút cho tôi!
Hắn buông một câu khiến nó ngã ngửa cả người. Cái tên biến thái này, tay anh cụt rùi hả? Tự nhiên bắt tôi đút cho mình, mấy tuổi rồi không
biết nữa. Nào ! Nào1 Muốn mau rời xa hăn thì cố đi. Nó gắp một miếng lên định đút vào miệng hắn thì lại nghe một câu sét đánh.
– Dùng miệng của cô ý!
Này nhé! Bảo tôi đút đã là quá đáng lắm rồi, anh có biết iử đây có bao nhiêu người không hả? Lại còn bắt tôi ”mớm” cho anh nữa chứ. Thật đúng là không thể chịu nổi.
– Không!
Khuôn mặt hắn lập tức biến sắc, nụ cười trên môi lập tức vụt tắt. Giọng nói trở nên sắc lạnh hơn.
– Cô nên nhớ cô không có quyền từ chối!
Nó rùng mình, đôi chân lại lấy bẩy hơn. Chẳng nhẽ lại phải ”mớm” thật sao? Nhắm măt mà làm vậy. Nó cắn một miếng rồi từ từ tiến lại gần hắn, lần này mà hắn còn không rung động nó thà chết còn hơn. Làn môi hắn cảm nhận được hơi ấm từ nó nhưng cứ ngoan cố không chịu hé ra. Nó đánh liều mở môi hắn ra mà tống thức ăn vào rồi định thu quân thì bị mắc bẫy. Tiến vào rồi hắn đâu để yên cho nó rút lui nữa. Chiếc lưỡi tham lam cứ trêu đùa từng cm trên lưỡi nó khiến nó không thể không đỏ mặt. Lạ thật! Môi hăn rất âm áp, rất…hấp dẫn. Á! Mình điên mất rồi. Nhưng cái tên biến thái này không để cho mình thoát ra mà. Người đi đường cứ nhìn 2 đứa chúng nó mà ôm miệng cười, người thì lắc đầu. Tất nhiên cái tin này đã được học sinh cập nhập và loan tin đến cả trường. Hắn là muốn như vậy, muốn làm khổ nó. Muốn thấy nó rơi lệ, mặc kệ trái tim có đau hay không. Hắn muốn thấy nó pahỉ khổ sở, khiến nó đau cùng hắn.
”Bốp”
Chiếc điện thoại bị tung ra xa, vỡ làm 3 mảnh. Đôi mắt xanh tràn đầy tức giận. Bao nhiêu năm qua hắn chưa từng liếc nhìn nhỏ thế mà bây giờ lại ban ngày ban mặt hôn con nhỏ đó giữa đường, làm vậy khác nào muốn cho nhỏ biết. Muốn nhỏ rút lui ư? Đừng hòng! ”Trần Lương Mai Anh! Mày chưa xong với tao đâu!”
Trường học cứ rộn vang lên cái tin của nó với hắn. Nào thì ” Tao muốn mua bùa mê của Mai Anh” hay ” Làm thế nào để trở thành cáo chín đuôi giống Mai Anh” hoặc ”Tui muốn làm hồ ly tinh giống Mai Anh”. Tóm lại nếu nó đi một mình thì chắc chắn sẽ trở thành bà chủ cửa hàng bán bùa hợc bị xé xác ra treo ngược lên cổng trường để làm gương.
Nhưng hiện tại nó vẫn rất an toàn tại có t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nửa đêm vợ gọi: “Anh ơi về đưa em đi đẻ” nhưng chồng chỉ cười nhạt

Hắn…! “đồ Lạnh Lùng”

Quá Khứ Lầm Lỗi Và Bài Học Cuộc Đời

Dốc tiền phẫu thuật trả thù tình cũ, ai ngờ… đổi cả đời

6 năm - 1 hạnh phúc