Brown Eyes….Love - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Brown Eyes….Love (xem 1852)

Brown Eyes….Love

_mẹ hắn thấy con trai mình đang ngắm nghỉa chăm chú 1 vật gì thì đi đến xem_con có mắy thẩm mỹ thật đấy,Stephanie mà mang nó thì chắc đẹp lắm.Con mua đi!
_Tôi mua sợi này!
Hắn và mẹ hắn quay sang người vừa nói câu đó.Một cậu trai khoảng 22 tuổi đang hồ hởi nói với cô bán hàng,tay cậu ta chỉ vào sợi dây chuyền mà hắn định mua.
_Ơ!_mẹ hắn ấp úng,rồi quay sang hỏi cô bán hàng_còn sợi nào như vậy nữa không?
_Dạ hết rồi,nhưng còn màu khác!_cô ta trả lời.
_Vậy cậu nhường cho tôi mua sợi này được không?_mẹ hắn nói với cậu trai kia.
Cậu ta cười:
_Bác thông cảm,cháu thích sợi này!
Hắn lay lay tay mẹ:
_Mình mua màu khác cũng được mà mẹ!
_Uhm!_mẹ hắn miễn cưỡng gật đầu.
Hắn quay sang cậu ta:
_Anh mua tặng bạn gái ah?
Cậu ta lại cười:
_Cũng không phải,hôm nay là sinh nhật cô ấy. Tôi hi vọng cô ấy sẽ hiểu tình cảm tôi 1 ngày gần đây.
_Vậy chúc anh may mắn!
_Cám ơn!Thôi chào anh và bác,tôi đi trước.
Hắn gật đầu chào.Và nhanh chóng trả tiền mua sợi khác.
Lần gặp đầu tiên của Henry và Dennis đã diễn ra như thế đó ^^!!
CHAP 21:
Henry ngồi bệch xuống đất,thở nặng nhọc.Hắn vừa mới mua mấy bụi hoa lyly và đem đến trồng ở khu vườn nhỏ sau trường.Thật khó khăn với 1 công tử như hắn,1 người chưa bao giờ động tay động chân làm bất kì việc gì,bây giờ lại cuốc đất,trồng cây,áo quần lem luốc hết cả. Trông hắn lúc này không giống công tử nhà Hamilton nữa rồi.
Hắn cũng không hiểu mình đang làm gì,hắn đang hi vọng vào điều gì nữa?Tình cảm của hắn,hắn không thể nào điều khiển được rồi.Chỉ có lúc uống say thật say,hắn mới không suy nghĩ,không nhớ gì đến nhỏ,còn không,lúc nào hắn cũng cảm thấy nhớ nhung,đau khổ.Ngày nào đến trường hắn cũng lẩn vào trong này ngồi,để nỗi nhớ nhỏ thêm da diết,tha thiết.Hắn vẫn biết..cố quên sẽ càng nhớ,nên…bây giờ,hắn cố nhớ để mà quên..Nhưng càng nhớ thì hắn lại thấy rằng..quên là 1 điều không thể.
Hắn ngắm nhìn những bông hoa lyly xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời,đẹp thật,chẳng trách nhỏ thích hoa này như thế.
“Anh nhớ em đến phát điên lên được!!!Đến bao giờ anh mới được gặp lại em đây?Ivy?”
Hắn nằm dài trên bãi cỏ,ngước lên nhìn trời,rồi nhắm mắt lại…ước chi có 1 cơn mưa đổ xuống..để hắn thấy sảng khoái và thoải mái…
_Anh ngủ ah?
Hắn giật mình mở mắt ra,ngồi dậy.Stephanie đang nhìn hắn,cười:
_Sao…sao em biết anh ở đây?
_Anh Jack chỉ cho em!
Cái thằng quỉ Jack,lát gặp nó chết với mình.Hắn nghĩ thầm.
_Hoá ra lâu nay anh ở đây,làm em tìm muốn chết.Em năn nỉ muốn gãy lưỡi luôn anh Jack mới chỉ cho em đó!
_Em năn nỉ sao?_Hắn hỏi
_Em nói là ảnh chỉ cho em đi rồi mai mốt em đãi ảnh 1 chầu thịnh soạn.Thế là ảnh chỉ!
“Cái thằng phản bội,nó vì ham ăn mà nỡ vứt bỏ tình anh em” ^^~
Như đoán ra được suy nghĩ của hắn,Stephanie cười:
_Em nói giỡn thôi!Em bảo với ảnh là mẹ anh nhờ em đưa đồ cho anh.
_Mẹ anh đưa gì?
Cô bé cười hihi:
_Đâu có đâu,em nói vậy để anh Jack chỉ cho em mà!
Hắn ngao ngán..muốn yên tĩnh cũng không được.
_Em có cái này cho anh nà!_Stephanie vừa nói vừa lôi trong túi xách ra 1 cái hộp nhỏ.
_Cái gì vậy?_hắn hỏi.
_Bánh em tự làm đó!Lần đầu tiên em làm,anh ăn thử đi.
Cái bánh nhỏ thôi nhưng nhìn bề ngoài rất xinh xắn,có điều…mới làm lân đầu…phiêu quá
>__<”
_Anh không thích ăn bánh,em ăn đi!
Khuôn mặt Stephanie bỗng xịu xuống,lộ rõ vẻ buồn.Hắn lại không chịu nổi cái nét mặt ấy.
_Thôi!đưa đây anh ăn!_hắn cầm cái bánh,cắn 1 miếng!Lạy chúa….sao cứng và khô thế này,đây là bánh ngọt mà sao lưỡi hắn nếm thấy….mặn! >___<
Ánh mắt Stephanie nhìn hắn hi vọng:
_Ngon không anh?
Hắn nuốt cái ực..1 cách “hơi bị”khó khăn, gật đầu:
_Uhm!..ngon.Làm lần đầu như thế là…khá rồi
Cô bé lại cười…dễ thương! ^__^~
Bỗng cô đưa mắt nhìn những bông hoa:
_Woa,đẹp quá!!
Hắn im lặng không nói,đang cố gắng ăn hết cái bánh cho xong chuyện.Chúa phù hộ cho hắn..
Stephanie lại tiếp tục nói:
_Chỗ này thật là hay,mỗi lúc mệt chỉ cần ra đây ngồi,nghe nhạc,hay là nghỉ 1 giấc chắc sẽ thấy thoải mái hơn nhiều lắm anh ha.
Cảm tạ trời đất,hắn đã nuốt xong miếng đá..ah,miếng bánh chứ.cũng may là cái bánh nhỏ thôi chứ nếu to chắc hắn ăn vừa bị nghẹn vừa muốn ói quá!!
_Cám ơn em nghen,bánh làm ngon lắm!
_Vậy mai mốt em làm nữa nghen anh!_Stephanie hí hửng
_Ấy..ấy.._hắn hết hồn_ ah ý anh là làm gì cho mệt,mai mốt ra tiệm mua ăn ngon hơn,ah không ..khoẻ hơn!
Rồi sợ cô bé bắt bẻ,hắn liền đứng dậy:
_Anh vào lớp đây!
_Nhưng chưa vào tiết mà!
_Ah,anh vào trước….ôn bài!Lát có bài kiểm tra!bye em nghen!
Mấy bạn tin hắn không?ôn bài?chuyện khó tin như gà trống mà đẻ trứng vậy!Tôi,tác giả không hề tin,tôi chắc mấy bạn cũng vậy,nhưng Stephanie..thì tin
_Dạ,vậy chúc anh kiểm tra được A+ nghen!
_Ah oh..
Hắn liền đi nhanh.
Ôi trời đất giúp hắn với…hắn không muốn làm ai đau khổ hết..vì chính hắn cũng đã nếm được mùi đau khổ vì tình yêu rồi.,hắn không muốn Stephanie dành nhiều tình cảm hơn cho hắn vì hắn biết cái cảm giác lúc bị từ chối như thế nào,yêu càng nhiều,lúc bị từ chối thì đau càng nhiều.Hắn thật tình không muốn Stephanie sẽ như thế,đối với hắn,Stephanie như 1 cô em gái nhỏ.Gần 1 tháng cô bé ở nhà hắn,hắn đã cố gắng đối xử bình thường,đôi khi còn tỏ ra lạnh lùng chỉ để cô bé thay đổi tình cảm,nhưng hắn đã lầm,hắn thấy tình yêu cô bé dành cho hắn ngày càng sâu đậm hơn
Hắn chỉ muốn Stephanie mãi vui vẻ,lúc nào cũng luôn tươi cười,hồn nhiên nhưng hắn không tài nào đáp lại tình càm của Stephanie,hình bóng Ivy luôn ngập đầy trong đầu hắn.Hơn 1 tháng mất tin tức của Ivy nhưng hắn vẫn không quên được nhỏ,yêu là như thế sao?. ..Có đôi lúc hắn tự hỏi nếu không gặp Ivy thì bây giờ hắn sẽ như thế nào?Ivy xuất hiện trong cuộc đời hắn và đã làm cho hắn thay đổi hoàn toàn..bây giở công tử ăn chơi,thay bồ như thay áo đã biến mất,thay vào đó là 1 Henry mới hoàn toàn,trầm tính hơn,lạnh lùng hơn..
Hắn tình cờ đưa tay sờ túi quần…điện thoại của hắn..đâu rồi ta?
Hắn sực nhớ ra,hồi nãy lúc đào đất trồng cây,hắn đã lôi điện thoại ra để trên cỏ cho đỡ vướng.Henry liền quay lại,mong là Stephanie đã đi rồi.
_Tôi khuyên cô,vô ích thôi!
Giọng ai nghe quen quen vậy nhỉ?
Hắn thò đầu ra,Stephanie vẫn còn đứng đó,đang nói chuyện với..Jessica.>___<
_Chị nói gì?tôi không hiểu?_Stephanie hỏi
_Tôi nói là những gì cô làm vô ích thôi!Anh Henry sẽ không bao giờ yêu cô đâu!
_Sao chị lại nói thế?
_Vì anh ấy đã yêu người khác rồi!
Henry đứng núp sau bức tường,nghe rõ từng câu 2 người đang nói với nhau.
Stephanie chợt tái mặt:
_Người đó…là chị ư?
Jessica bật cười:
_Tôi ấy ah?tôi đâu có diễm phước như thế!Người anh ấy yêu là 1 đứa con gái không ra gì!
_Chị nói láo,anh ấy bảo anh ấy không yêu ai!
_Hơ!anh ấy nói vậy là cô tin sao?Cô ngây thơ quá cô bé ơi!
_Sao tôi phải tin những gì chị nói?
_Bởi vì đó là sự thật!Chứ làm sao mà tôi biết anh ấy đang ngồi ở đây mà chỉ cho cô tới?Cô có biết chỗ này là chỗ nào không?
Hoá ra là Jessica chỉ cho Stephanie biết chứ không phải Jack.
Stephanie lắc đầu:
_Tôi không biết!
_Đây là chỗ mà người anh ấy yêu hay đến.Trưa nào cô ta cũng ngồi đây.
Stephanie nghe như có sét đánh ngang tai:
_Cô ấy học trường này ah?
_Đã từng thôi!
_Thế…thế…
_Cô muốn hỏi chuyện của 2 người chứ gì?Tôi cũng nghĩ là 1 người n

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hẻm Cụt

Truyện Em ghét anh

Facebook gái xinh Nghệ An: Pô Rumm (I'm Fini)

Truyện Nhật Ký Chăn Rau Voz Full

Chuyện Của Bun