“Thật quá đáng!”
Giọng nói đầy tức giận, Trân Ân đột nhiên xông thẳng tới, cô giống như gà mẹ che chở cho Doãn Hạ Mạt ở sau lưng mình, ánh mắt Trân Ân tức tối trợn lên nhìn Lăng Hạo. Cô chạy quá gấp nên hơi thở hổn hển, mồ hôi túa đầy trên trán. Trân Ân đi liên hệ một chương trình biểu diễn vừa trở về, đúng lúc đặt chân vào phòng nghỉ của diễn viên thì thấy Lăng Hạo đang nạt nộ Doãn Hạ Mạt, Trân Ân tức giận chả nể nang gì xông ngay vào.
“Trời sinh ra anh đã biết diễn kịch rồi chắc?! Hồi mới vào nghề, anh có diễn được hay hơn Hạ Mạt không? Lúc anh mới được đóng phim, những người vào nghề trước cùng đoàn làm phim cũng ức hiếp anh như thế này à?!”
Trân Ân không ngừng phản kích truy vấn Lăng Hạo.
“Cứ coi như cô ấy diễn không hay đi, nhưng hôm qua là ngày đầu tiên Hạ Mạt chính thức đóng phim, anh là người đi trước, là một ngôi sao, nếu cảm thấy cô ấy diễn không đạt, vậy thì anh nên chỉ cho cô ấy, giúp đỡ cô ấy chứ! Đằng này anh đang làm gì vậy?! Sỉ nhục cô ấy thì có thể làm cho cô ấy diễn tốt hơn được sao? Anh thật quá đáng! Người không có cảm giác nhục nhã chính là anh, chứ không phải Hạ Mạt!”
“Bốp!”
Một bạt tay đạp mạnh sau ót Trân Ân! Trân Ân bị đánh mạnh lảo đảo vài bước về phía trước rồi té nhào xuống đất. Doãn Hạ Mạt vội chạy lại ôm lấy Trân Ân, nhìn dáng vẻ đau đớn của Trân Ân, Hạ Mạt thấy xót xa.
“Cô làm gì vậy?”
Cánh tay An Bân Ni vẫn chưa hạ xuống, ánh mắt Doãn Hạ Mạt biến thành con dao sắc lạnh. Hai cánh tay Doãn Hạ Mạt mềm mại ôm Trân Ân là vậy, nhưng gương mặt đối chọi với An Bân Ni lại lạnh tanh đến thế. Hai cảm xúc đối nghịch nhau đang dung hợp trên cơ thể cô, dường như có một ánh nhìn gai góc dữ dội lóe ra từ cơ thể cô, khiến cho An Bân Ni và Lăng Hạo đớ người ra, mọi người ở trường quay cũng đều ngơ ngác.
Hồi lâu An Bân Ni định thần lại, khinh khỉnh nói:
“Cô ấy chẳng phải vừa nói chúng tôi không chỉ bảo cô chứ gì?! Được, Doãn Hạ Mạt, cô nhớ này, là đàn em thì không có tư cách lớn tiếng với các bậc tiền bối nghe chưa, đây là phép tắc trong giới. Cố mà dạy dỗ người quản lý của cô đi, nếu không sau này cô sẽ chuốc họa vào thân đấy!”
“Chị chỉ bảo đàn em như vậy sao? Đàn em thì không được phép bất kính những người đi trước, còn kẻ đi trước lại có thể tùy ý đánh chửi người ta sao? Huống hồ, cô ấy là người quản lý của tôi chứ không phải là đàn em đàn iếc của chị gì hết!”
Doãn Hạ Mạt nhìn Trân Ân bị đánh đầu tóc rối tung, mắt ươn ướt vì đau mà xót xa trong lòng. Hạ Mạt lạnh lùng nói với An Bân Ni:
“Xin lỗi Trân Ân đi.”
“Hả?!”
An Bân Ni tức khí nguýt một cái, thấy mọi người xung quanh đều đang trừng trừng nhìn cô. An Bân Ni nổi cáu trong lòng, trước đây những người mới bước vào nghề bị cô đánh chửi đều không dám mở miệng đáp lại, Doãn Hạ Mạt này thật là to gan.
“Bảo tôi xin lỗi cô ấy à?! Cô có khùng không đấy? Doãn Hạ Mạt, cô không thiết sống trong cái làng giải trí này nữa chứ gì? Cô nghĩ cô là cái thá gì chứ, một người mới nhảy vào nghề thấp kém như cô mà dám to tiếng với tôi sao?”
“Bân Ni, đừng để ý đến cô ta nữa.”
Lăng Hạo nhìn Doãn Hạ Mạt và Trân Ân, tay níu vai An Bân Ni tính kéo cô ta đi khỏi chỗ này.
“Ý của chị là,” Doãn Hạ Mạt điềm tĩnh nói, “nếu tôi không phải là người mới vào nghề, nếu trong giới nghệ sĩ, địa vị của tôi cao hơn chị, thì tôi có thể không tôn trọng chị, và chị cũng không dám tùy tiện ức hiếp người quản lý của tôi chứ gì?”
“Dựa vào cô”, An Bân Ni cười sằng sặc, “Đừng có nói tới chuyện sau này địa vị của cô sẽ cao hơn tôi, mà cứ nhìn vào hiện tại đi, đoạn diễn của cô liệu có thể qua nổi nội trong mười lần không? Đạo diễn Từ còn có thể nhượng bộ lưu lại một đứa ngu si như cô được thêm mấy ngày đây?!”
“Nếu tôi có đủ khả năng thì sao?”
“Cái gì?”
“Nếu tôi nhập vai chỉ một lần bấm máy là được, chị sẽ xin lỗi Trân Ân chứ?” Doãn Hạ Mạt lạnh lùng nhìn An Bân Ni. “Thế được không?”
“Hả! Cô…”
“Có được không?”
“Nếu cô không diễn được thì sao?”
“Nếu nguyên nhân là do tôi diễn một lần không đạt, khi đó, tôi sẽ chịu sự chỉ bảo của chị Bân Ni.” Doãn Hạ Mạt bình tĩnh nói.
“Hạ Mạt…”
Trân Ân sợ hãi cuống cuồng ngẩng đầu lên, mặc dù đang điên tiết vì bị An Bân Ni đánh, nhưng nghe nói ngày hôm qua Hạ Mạt diễn mấy chục lần vẫn không sao hoành thành cảnh quay của mình…
“Được! Lời đó là do cô tự nói ra!” Ánh mắt An Bân Ni đầy thách thức.
Mười lăm phút sau.
Tại trường quay.
Nhân viên ánh sáng, nhân viên kỹ thuật quay, thư ký trường quay đều đã sẵn sàng, An Bân Ni và những diễn viên khác đứng xem. Nhân viên trang điểm, làm tóc và phục trang lúc này cũng đã được nghe nói về chuyện đánh người ở phòng nghỉ khi nãy, họ lũ lượt kéo ra trường quay, chen nhau đứng xem.
Trân Ân mặt mày tái xanh, môi mím chặt.
Giờ khắc này, cô bắt đầu cảm thấy hối hận, tại sao mình lại bị kích động như thế. Cô là quản lý của Hạ Mạt, đáng lẽ cô phải bảo vệ Hạ Mạt, giải quyết khó khăn của Hạ Mạt, đằng này ngược lại, Hạ Mạt lại phải bảo vệ cô, cô lại đẩy Hạ Mạt vào tình cảnh nguy khó này.
Lăng Hạo và Doãn Hạ Mạt đã chuẩn bị tâm lý để nhập vai diễn, đạo diễn Từ nhìn đồng hồ, ba giờ hai mươi phút chiều. Đạo diễn Từ chau mày suy tư, diễn biến thể hiện tâm lý của đoạn này rất phức tạp, có khi cô ta diễn đến hơn hai mươi lần chưa chắc đạt được kết quả như mong muốn. Nếu ông có đủ khả năng làm chủ, nhất quyết ông sẽ không chấp nhận người mới vào nghề như Doãn Hạ Mạt, chỉ những diễn viên có nhiều kinh nghiệm diễn và thông minh mới đủ sức nhận vai diễn này.
Nếu thể hiện của Doãn Hạ Mạt ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng của bộ phim Bản tình ca trong sáng thì nhất thiết phải đề nghị tìm diễn viên thay thế cô ta thôi. Bằng không ông thà từ bỏ cơ hội làm đạo diễn lần này, chứ không cho phép mình tạo ra một tác phẩm thiếu chất lượng.
“Diễn!”
Đạo diễn Từ hô to, cảnh quay chính thức bấm máy.
Tất cả chìm trong yên lặng, không một tiếng động.
Lăng Hạo ngồi trước bàn làm việc, nhưng ngón tay không còn kiên nhẫn lật lật những trang văn bản trên bàn, Doãn Hạ Mạt lặng im đứng đằng sau lặng lẽ nhìn anh.
…
“Trong lúc thể hiện vai diễn, bắt buộc phải có hai linh hồn. Một linh hồn nhập vào nhân vật trong kịch bản, em chính là linh hồn của vai diễn đó, chú tâm hòa mình nhập vào vai diễn để nhận thức trải nghiệm cảm giác của nhân vật đó, em sẽ đại diện thay thế cho nhân vật, hơi thở của nhân vật chính là hơi thở của em, vui buồn của nhân vật cũng chính là vui buồn của em.”
Lạc Hi cười dịu dàng ấm áp.
Đêm đã khuya, trong phòng khách anh hướng dẫn cô kỹ càng từng ly từng tí, làm thế nào để hòa nhập vào vai diễn.
“Linh hồn kia lại phải tách hẳn ra một chút, phải duy trì được một khoảng cách, kiểu như là bay lên giữa không trung