“Đồ bình hoa di động! Hát nghe dở muốn chết liền!”
“Bạch Âm hát mới khó nghe! Cái gì gọi là ca sĩ Soul! Linh hồn với chả linh quỷ!”
“Mấy cái thứ tình yêu đó của các người có tiêu chuẩn quái gì, lôi ra chỉ tổ mất mặt! Âm nhạc của Bạch Âm mới là nghệ thuật! Bong bóng với chả nàng tiên! Ôi quá là tầm thường!”
“Cái lũ già biến thái chúng mày! Tác quái còn gọi là nghệ thuật ư? Ngứa tai mà cũng đòi là tao nhã! Về mà ôm cái nắm xương già chui vào quan tài đi!”
“Bình hoa?! Tôi thấy cô ta trông mặt mũi cũng chả ra cái đếch gì!”
“Cái mặt con hồ ly tinh!”
“Còn đẹp gấp vạn cái mặt già Bạch Âm lũ các người!”
…
Fan hâm mộ hai bên lăng mạ đấu khẩu, chửi bới sục sôi, Hạ Mạt muốn can ngăn họ, nhưng bọn họ đang kích động thế kia đâu còn nghe thấy những gì bên tai. Fan, các phóng viên và các minh tinh khác đang có mặt tại đó đều đứng ngây người, Lạc Hi qua khe hở giữa vòng vây cũng nhìn về phía Hạ Mạt.
Lúc này, có một người yêu nhạc cất tiếng nói rất nhỏ:
“Thực ra… giải thưởng Gương mặt mới xuất sắc của năm phải trao cho Phan Nam mới đúng…”
“Đúng thế…”
“Tôi cũng nghĩ là phải trao cho Phan Nam…”
Fan của Phan Nam nghe đám cãi nhau lộn xộn kia cũng bắt đầu bốc máu, họ đã không còn chịu đựng được nữa bèn lên tiếng làu bàu, dần dà họ cũng lao vào trận hỗn khẩu.
Phan Nam dựng mày, lên tiếng nói với các fan:
“Các bạn yêu thích tôi phải không?”
“Yêu thích!”, đám fan không cần suy nghĩ trả lời liền.
“Được”, Phan Nam ôm lấy vai Hạ Mạt, trợn to mắt nhìn các fan hâm mộ, trông rất ra dáng đàn ông, cô nói: “Yêu thích tôi thì nên yêu thích Hạ Mạt, chọn tôi thì nên chọn Hạ Mạt, nhớ chưa?!”
Đám fan ngớ người.
Trời đất ơi, Phan Nam đúng là bậc anh hùng!
“Nhớ rồi…”
Các fan nhất tề đồng thanh la to, lập tức nhập luôn nhóm fan ủng hộ Hạ Mạt thành một phe, lúc này nhóm fan của Bạch Âm cũng đã liên kết với các fan của Quan Tinh Tinh và Thẩm Xuyên Nam là hai người cũng có mặt trong đề cử giải thưởng gương mặt mới xuất sắc nhất. Thế lực hai bên gần như tương đương.
Tiệc rượu hỗn loạn.
Người hâm mộ đông nghìn nghịt, đội an ninh kéo được một người ra thì mười người khác lại chen được vào, tiếng chửi bới loạn xị, cánh phóng viên, nhà báo tha hồ mà chụp ảnh. Doãn Hạ Mạt nhìn các nhóm fan đối địch nhau chửi bới kích động, người nào người nấy quắc mắt dựng mày, cô đứng giữa trung tâm cuộc chiến, muốn ngăn cũng không ngăn được, muốn thoát cũng chẳng xong, chỉ còn cánh tay Phan Nam đang đặt trên vai đem lại chút cảm giác ấm áp.
Hạ Mạt không biết phải làm sao chỉ đành cười gượng.
Cũng chẳng sao, thế giới này là vậy, cầm trong tay thứ mình chưa được phép có tất nhiên cũng cần phải trả giá.
Những tiếng chửi bới cãi cọ dâng cao dần, đột nhiên im bặt!
Chỉ trong tích tắc.
Những tiếng chửi, tiếng la thét biến mất tiêu.
Hạ Mạt quay người lại nhìn, chỉ nhìn thấy đám người im lặng tự đông giãn sang hai bên thành một lối nhỏ, Lạc Hi tự tin bước về phía cô. Đôi mắt anh cười như có làn sương nhạt, gợi cảm mê hoặc, có đôi chút tà khí của đám thanh niên du đãng, nhưng trên đôi môi tựa cánh hoa anh đào lại nở một nụ cười thật trong sáng đi vào lòng người.
Anh yên lặng bước tới.
Nhìn vào cô.
Tất cả các fan hâm mộ như không biết nói.
Lạc Hi bước tới trước mặt Hạ Mạt.
Mỉm cười.
Đẹp như mưa hoa đào đêm xuân.
Anh đưa chiếc cốc trong tay cụng nhẹ cốc rượu trên tay Hạ Mạt.
“Tinh!!!”
Chiếc cốc phát tiếng kêu lanh lảnh.
“Chúc mừng em giành được giải thưởng Gương mặt mới xuất sắc nhất của năm”, Lạc Hi nhìn thẳng vào mắt Hạ Mạt, dịu dàng nói, “Vừa mới bước chân vào nghề như em có lẽ cũng hơi sốc, nhưng sang năm anh tin là những tiến bộ của em nhất định sẽ khiến tất cả mọi người phải thán phục”.
Những người vừa mới tham gia nhóm fan lăng mạ Doãn Hạ Mạt tuyệt đại đa số đều hâm mộ Lạc Hi, thấy anh xuất hiện nâng đỡ cho Hạ Mạt, bọn họ tiu nghỉu iu xìu, không thể xuất ngôn chửi trực tiếp. Phe ủng hộ Doãn Hạ Mạt và Phan Nam đắc ý tính thừa thắng xông lên, song đứng trước mặt là Lạc Hi, những lời nói khó nghe kia sao nỡ phun ra được, họ đành phải ngậm mồm im tiếng.
Hạ Mạt yên lặng nhìn Lạc Hi.
Bỗng nhiên trong đôi mắt cô long lanh như muốn trào những giọt nước mắt, trước mặt anh, nét kiên định thản nhiên nãy giờ đột nhiên vỡ vụn như chiếc bình thủy tinh, uất ức tủi thân dâng trào.
Cô đâu có làm gì, giải thưởng này đâu có phải tự cô thò tay giựt lấy, nếu là hành vi của chính bản thân cần phải trả giá thì cô cũng nguyện lòng. Sự việc không nguyên do xảy đến, làm tổn hại đến những người bạn của cô, bắt cô cũng phải nghe những lời xằng bậy ngông cuồng. Tuy là cuộc đời đầy giảo hoạt cô cũng đã quen, nhưng cô không bao giờ chịu cam tâm khoanh tay ngồi nhìn.
Lạc Hi nhìn cô, nhẹ lắc đầu.
Cô hít một hơi thật dài lấy lại bình tĩnh, mỉm cười thu lại nước mắt. Phan Nam lúc này cũng đã buông cánh tay trên vai cô ra, Phan Nam nhìn Lạc Hi cố ý ám thị “Được đấy!”.
“Rượu của em đâu?”. Lạc Hi tính nhấp ngụm rượu, phát hiện rượu trong cốc trên tay Hạ Mạt đã hết, anh cười nói: “Cũng được, tối nay anh có mang theo chai Champagne đỏ, tặng em coi như là để chúc mừng”.
Nói đoạn.
Anh nắm tay Hạ Mạt mỉm cười kéo khỏi đám người hâm mộ, không cần phải để ý họ đang há hốc mồm, không thèm để ý Thẩm Tường đằng xa đang đứng đờ người, lại càng không để ý đến các ngôi sao và nhà báo cũng đang trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Cứ như vậy.
Hai người họ rời buổi tiệc.
Một phút sau.
“Áaaaaaa!!!”
Đám fan trong đại sảnh thiết tiệc sau phút đờ đẫn sực tỉnh gào lên, cũng không rõ họ sung sướng vì được đứng quá gần Lạc Hi hay là vì bị kích động trước cử chỉ quá thân mật của Lạc Hi dành cho Hạ Mạt.
Đài Truyền hình HBS luôn dành riêng cho Lạc Hi một phòng nghỉ trang hoàng, còn những nghệ sĩ bình thường thì bảy, tám người nghỉ chung một phòng.
Cửa phòng nghỉ vừa đóng lại.
Lạc Hi ôm thốc ngay sau lưng Hạ Mạt, anh vùi đầu vào cổ cô thầm thì: “Tối nay vừa nhìn thấy em anh đã nổi điên, hận không thể chạy tới bên em, ôm em trong vòng tay anh, thật chặt thật chặt như thế này này”.
Môi anh miết trên da thịt cô.
Nóng bỏng.
Hạ Mạt chỉ cảm giác sự run rẩy từ cổ đi vào trong huyết mạch, mê man, dòng máu từ từ truyền vào trái tim choáng ngợp không gian.
“Sao bây giờ?”, Lạc Hi rên rỉ sau lưng cô, hôn lên tay cô, “Hình như bị trúng độc thật rồi, rõ ràng tối qua mới gặp, nhưng hình như chưa thỏa mãn, chỉ muốn lúc nào cũng được ở bên em”.
Hạ Mạt vuốt ve cánh tay Lạc Hi đang ôm phía trước mình.
Nhắm mắt.
Cô mỉm cười thở nhẹ, “Em không sao. Chuyện hồi nãy em quên ngay rồi”.
Anh sợ cô buồn nên mới cố ý thân mật thế này để phâ