Bong bóng mùa hè - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Bong bóng mùa hè (xem 5911)

Bong bóng mùa hè

nhưng trong lòng cô lại không phẳng lặng.


Đối mặt trước số phận, cô yếu đuối đến thế sao?


Giống như khi đối mặt với con sóng lớn của đại dương bao la, nhận ra ngay mình sẽ bị hủy diệt trong phút chốc, nhưng lại như có một phép lạ kéo cô lên cao, đưa tới một miền hạnh phúc sung sướng cô không bao giờ nghĩ tới. Vậy mà kết quả còn vượt quá sự mong đợi, nhưng, nếu như đó thật sự là một con sóng dữ, có phải là, cô sẽ bị đánh tan như những bọt bong bóng.


Nghĩ tới đây.


Tinh thần Hạ Mạt không khỏi chán nản.


Nhạc chuông điện thoại reo.


Hạ Mạt rút điện thoại ra, màn hình sáng nhấp nháy ba chữ, cô ngạc nhiên, chưa vội bắt máy. Lúc đó, Trân Ân nhòm vào kinh ngạc nói:


“Đào Thục Nhi? Cô ta tìm cậu làm gì?”


Hạ Mạt do dự vài giây, sau rồi cũng bấm nút nghe. Trân Ân nhìn Hạ Mạt, đôi mắt hiếu kỳ, chỉ thấy toàn Đào Thục Nhi nói, Hạ Mạt thi thoảng đáp vài câu. Trân Ân không nghe ra rốt cuộc họ nói với nhau những gì.


Một lúc sau Hạ Mạt gấp máy lại, cô bảo với Trân Ân:


“Mình có chút chuyện đi trước nhé”.


“Đi gặp Đào Thục Nhi à?”


“Ừ”.


“… Chuyện đó…”, Trân Ân do dự hồi lâu, ấp a ấp úng, “… Hạ Mạt này, người muốn bắt cóc cậu là Đào Thục Nhi, có phải không?”


“…”


“Thực ra, hôm đó thử vai diễn, cô ấy đã có những biểu hiện mờ ám… vừa rồi ở công ty, Vi An…”


“Đừng nghĩ nhiều…”


“Nhưng, nếu như đúng là cô ấy làm, cậu đi gặp cô ấy tùy tiện thế này, liệu có…”, Trân Ân sốt ruột nói, chuyện quảng cáo trước mắt thuận lợi như vậy, ngộ nhỡ Hạ Mạt rơi vào cạm bẫy của Đào Thục Nhi…


Hạ Mạt mỉm cười nói:


“Yên tâm đi”.


Trân Ân nhìn nụ cười của Hạ Mạt, cuối cùng cũng bị thuyết phục.


***Trụ sở Đài Truyền hình KTV.


Chiếc sofa màu đỏ rực, màn hình ti vi đang chiếu hình ảnh MV.


Khi Hạ Mạt đẩy cửa phòng thuê bao bước vào, Đào Thục Nhi đang ngồi trên sofa, tay cầm micro, không có dấu vết những giọt nước mắt nhưng giọng hát lại đang tắc nghẹn.


Nghe tiếng cửa mở.


Đào Thục Nhi ngoái đầu, cô nhìn Hạ Mạt thẫn thờ, ánh mắt âm u, đau khổ, chua xót tràn đầy trong đôi mắt, hai hàng nước mắt từ từ chảy trên gương mặt xanh xao của cô. Hạ Mạt ngạc nhiên ngồi xuống bên, đưa tay lên trán Thục Nhi thăm nhiệt độ. Nóng rực.


“Cậu bệnh sao?”


Hạ Mạt nói nhỏ. Đào Thục Nhi không muốn nói, chỉ lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Hạ Mạt mở cửa đi ra ngoài gọi phục vụ tới nhờ anh ta lấy nước ấm và thuốc hạ sốt. Người phục vụ khiếm lỗi giải thích ở đây không có thuốc. Hạ Mạt đưa chút tiền lẻ bảo người phục vụ ra tiệm thuốc nào gần đó mua thuốc hộ.


Sau đó đóng cửa phòng lại.


Đào Thục Nhi nói trong nước mắt: “Sao lại quan tâm đến tôi… lẽ nào… cậu vẫn coi tôi là bạn của cậu?”


“Đúng vậy”, Hạ Mạt điềm tĩnh đáp.


Đào Thục Nhi mi mắt ướt đẫm, “Hạ Mạt…”


Hạ Mạt lấy khăn giấy đặt vào tay Đào Thục Nhi, “Nếu ngày mai vẫn còn sốt, nhớ phải bảo trợ lý đưa cậu đi bệnh viện đấy nhé”.


“Hạ Mạt… cậu tin mình… đúng không?”, Đào Thục Nhi tóm chặt lấy tay Doãn Hạ Mạt, nín thở, mắt ngấn lệ, “Đúng không?… Cậu tin mình… vì thế mới không tin người khác có ý ác với mình…”


“Đúng vậy”.


Hạ Mạt nhìn Đào Thục Nhi bằng ánh mắt trong veo, ước chừng có thể biết được cô ta đang nghĩ gì, trong lòng không những là sự thở than mà còn là sự chịu đựng quá sức.


Đào Thục Nhi nắm chặt tay Hạ Mạt, run rẩy nói.


“Vi An, cô ta… cô ta lúc nào cũng chĩa mũi dùi vào mình… những lời nói đó ở công ty hôm nay là muốn cậu hiểu lầm chuyện bắt cóc do mình thực hiện… nhưng, Hạ Mạt, cậu phải tin mình…”


“Sao cậu biết mình bị bắt cóc?”. Đôi mắt Hạ Mạt lặng yên.


“… Là Vi An nói”, Đào Thục Nhi ngạc nhiên, “Cậu không bị bắt cóc à? Cô ấy lừa mình sao? Nhưng hôm đó thử vai diễn, cậu đã đến muộn mà”.


Hạ Mạt cười nhạt.


Đào Thục Nhi sắp mặt suy sụp, ủ ê, “Phong thư Vi An trao cho cậu ở công ty, bên trong là ảnh phải không? Nếu mình nói với cậu, những bức ảnh đó được ghép lại bằng kỹ thuật số, cậu có tin không?… Tối qua, Vi An tới nhà tìm mình, cô ta đưa những bức ảnh ghép đó ra uy hiếm làm mình sợ chết khiếp. Cô ta còn hăm dọa sẽ làm cho mình thân bại danh liệt…”


Phong thư đó, bên trong đúng là ảnh.


Trên đường đi, Hạ Mạt đã xem qua, tổng cộng năm tấm đều chụp Đào Thục Nhi và hai tên bắt cóc cô hôm đó đang nói chuyện với nhau.


Hạ Mạt không rõ Vi An làm thế nào có được những bức ảnh này trong tay, nhưng nghĩ kỹ thì cũng đâu có gì là lạ. Vi An luôn cho rằng tin tức vụ xì căng đan tai tiếng của mình là do Đào Thục Nhi gây ra, tất nhiên cô ta để bụng, quyết tâm tìm cơ hội phục thù. Để thực hiện việc báo thù, chắc có lẽ Vi An đã thuê người ngày đêm theo dõi Đào Thục Nhi với hy vọng sẽ phát giác được hành tung nào đó không tốt đẹp của Đào Thục Nhi, không ngờ quả nhiên đã chộp được cảnh này. Đào Thục Nhi khả năng có quen bọn xã hội đen, Vi An có thể là cũng biết. Sau khi thấy ảnh, Vi An chỉ cần điều tra thêm một chút là đã nắm rõ được phần nào.


“Vì chuyện này mà cậu đã phát bệnh”, Hạ Mạt vẫn điềm nhiên.


Đào Thục Nhi ngẩng đầu lên rất nhanh, cô kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ nhìn Hạ Mạt thăm dò. Cô cảm thấy Hạ Mạt quá mức bình tĩnh, bình tĩnh dị thường, giọng nói tuy là ôn hòa nhưng xét cho cùng lại rất lạnh lùng mỉa mai. Đào Thục Nhi lắc đầu cho rằng chẳng qua đỏ chỉ là ảo giác của mình, thần sắc Hạ Mạt bình tĩnh dịu dàng vẫn nhìn thấy rõ.


“Trong giới showbiz, danh tiếng là tất cả”. Đào Thục Nhi bi thương nói. “Vất vả khổ cực tìm được chỗ đứng, nhưng lại không vượt qua nổi một cú sốc xì căng đan, nó như một cơn lốc mạnh, trong nháy mắt cuốn đi tất cả mọi thành tựu đã đạt được trước đó. Những người yêu nhạc cũng tàn nhẫn lắm, dù rằng lúc trước rất hâm mộ yêu thích cậu, nhưng khi cậu vướng xì căng đan, họ sẽ quên ngay cậu đã từng đem niềm vui đến với họ, chả những thế mà ngược lại, họ cùng những dư luận này nọ chụp lên cậu, ngoạm lấy cậu mà cấu mà xé. Những bức ảnh của Vi An tuy là được làm giả bằng kỹ thuật ghép dán, nhưng nếu để rơi vào tay báo giới, thì đó là đại họa kinh khủng nhất, dù sau này có cơ hội làm sáng tỏ, nhưng… có lẽ đợi đến lúc đó mình đã không thể tiếp tục đứng trong làng giải trí…”


“Điều đó đương nhiên là mình biết”. Hạ Mạt lặng lẽ nhìn Đào Thục Nhi, cô nói: “Vậy thì tại sao cậu lại muốn thực hiện nó?”


Màn hình dừng…


Giây khắc này gian phòng như đóng băng.


Ánh sáng lạnh.


Như ẩn như hiện trong không gian đông kết.


Đào Thục Nhi tròn mắt, nước mắt đọng trên mi, một cú sốc quá mạnh, rất lâu sau, cô run rẩy nói: “… Cậu thật sự tin Vi An à?!… Hạ Mạt, cậu hãy tin mình… việc đó không phải mình làm… mình không bắt cóc cậu… cậu là bạn của mình, mình sao dám hại cậu được…”


Hạ Mạt cười, nụ cười như mặt biển đóng băng, giữa mùa đông giá buốt, óng ánh đẹp nhức mắt, và rồi cái lạnh đó cứ thấm dần thấm dần vào xương thịt.


“A Bưu và A Vũ nhóm Xích Diêm nhận tiền cọc trước một nửa, việc xong sẽ trả nốt phần còn lại. Đúng không?”


Từ khóa: Bong bóng mùa hè,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Voz Gấu Đã Tán Em Như Thế Nào Full

Nỗi đau xé lòng của cô dâu tự lái xe tới nhà chú rể

“Có chết đói con cũng không để vợ phải ở cùng mẹ nữa!”

Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Anh Có Sợ Em Không???