Bong bóng mùa hè - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Bong bóng mùa hè (xem 5904)

Bong bóng mùa hè

âm, là có thể làm được”.


Phan Nam nhìn Hạ Mạt rồi lại ngó qua Trân Ân đang lo lắng: “Tạm thời có thể cậu chưa là một quản lý xuất sắc, nhưng cậu là người hy vọng Hạ Mạt thành công nhất, có thể cậu sẽ vì thành công của Hạ Mạt mà trở thành một quản lý tâm huyết nhất”.


Ánh mắt Trân Ân bỗng chốc sáng rực lên.


Cô vớ lon bia đang để trên bàn, ngửa cổ tu một hơi cạn rồi đặt mạnh lon xuống bàn đánh “bịch” một tiếng, Trân Ân tròn mắt nhìn Hạ Mạt, nghiêm túc nói:


“Hạ Mạt, mình sẽ không để cậu phải thất vọng!”


Trong quán bar.


“Chúc mừng chúng ta…”


Ba cốc bia của ba cô gái đập vào nhau trên cao phát tiếng kêu lanh lảnh, bọt bia nho nhỏ bắn tung tóe. Đĩa đơn đầu tiên của Phan Nam đã xuất hiện trên thị trường, quảng cáo của Doãn Hạ Mạt chuẩn bị thực hiện, Trân Ân trở thành người quản lý, giờ đây mong muốn của ba người họ đều là…


“… Thành công!”



“Xinh quá!”


Giọng Trân Ân đầy thích thú sau lưng, Hạ Mạt ngắm mình trong gương trang điểm, mái tóc dài cuốn loạn xõa ra yên lặng rũ trên vai, tất cả ở cô đều toát lên vẻ đẹp thanh xuân, rất tự nhiên. Hôm nay cô phải tới công ty Lỗi Âu gặp đạo diễn và diễn viên nam hợp tác làm phim quảng cáo, kiểu tóc này rất thích hợp.


Hạ Mạt quay đầu lại cảm ơn chị Quyên chuyên viên làm tóc của công ty.


“Cảm ơn chị Quyên.”


Trân Ân cũng vội vàng cúi đầu cảm ơn chị Quyên.


“Cảm ơn chị Quyên!”


“Khỏi phải cảm ơn, các bạn khách khí quá.” Chị Quyên với gương mặt cười rạng rỡ vội vàng xua tay sau đó thu dọn đồ trang điểm.


Lúc này, cửa phòng trang điểm mở ra, Đào Thục Nhi và trợ lý mới của cô là Tiểu Châu bước vào. Tiểu Châu tướng mạo rất bình thường, thậm chí còn hơi đần là đằng khác, cô được công ty mới nhận vào làm, chân tay còn rất lóng ngóng vụng về. Dung nhan Đào Thục Nhi có vẻ sa sút, xanh xao, đôi mắt quầng đen, chân bước rất nhẹ như đang phiêu theo gió.


Trân Ân ngạc nhiên đứng nhìn.


Đào Thục Nhi hụt mất hợp đồng quảng cáo làm gương mặt đại diện của Lỗi Âu lẽ nào suy sụp đến thế sao, trước đây dù thế nào, xuất hiện trong công ty, cô ấy luôn luôn thể hiện là con người hiền dịu dễ thương, quần áo trang điểm không tì vết.


“Thục Nhi tiểu thư.”


Hạ Mạt đứng dậy, đi ra nhường chỗ cô vừa ngồi trang điểm lại cho Đào Thục Nhi dù trong phòng có tới bốn chỗ trống khác nữa. Thấy Hạ Mạt đứng lên, các nghệ sĩ khác trong phòng trang điểm đưa mắt nhìn nhau, không biết có nên cùng đứng dậy với cô ấy không, hay là cứ tiếp tục ngồi.


Đào Thục Nhi nhìn Hạ Mạt bằng ánh mắt kỳ dị.


Không khí trong phòng trang điểm ngay tức thì trở nên căng thẳng, hồi đầu ai cũng đều hy vọng rất nhiều vào Đào Thục Nhi sẽ là gương mặt đại diện quảng cáo của Lỗi Âu kỳ này, không ngờ khi cô ấy đưa Doãn Hạ Mạt cùng đi họp mặt, bất ngờ bị Doãn Hạ Mạt thọc ngang cướp mất cơ hội. Doãn Hạ Mạt đã thế, trước kia Vi An cũng vậy, không hiểu là Đào Thục Nhi không có tay chọn trợ lý hay số phận của cô ta đã quy định những cơ may đại hồng đại phát chỉ có thể sượt qua vai mà thôi.


“Không cần phải khách sáo, đừng có gọi tôi là Thục Nhi tiểu thư”, Đào Thục Nhi cười yếu ớt rồi đi tới chỗ ngồi trang điểm trong một góc khuất, tay đặt lên thành ghế có vẻ như đang hoa mắt muốn ngã, “tôi gánh không nổi”.


“Thục Nhi tiểu thư xưa nay dìu dắt hậu bối, sao không gánh nổi được cơ chứ?” Cửa phòng trang điểm lại mở ra, một trợ lý đẩy cửa, một trợ lý khác xách thùng trang điểm, Vi An vừa bước vào vừa nhìn chiếc gương nhỏ bằng ngọc thạch trước mặt vừa tô son, dung nhan rực rỡ. Dạo này vụ xì căng đan với bầu Jam lắng xuống, Vi An đã bắt đầu tái xuất ở một số trường quay.


Đào Thục Nhi tự dưng cứng đờ.


Vi An đi thẳng tới chiếc ghế trang điểm Doãn Hạ Mạt vừa đứng lên nhường, ngạo nghễ ngồi phịch xuống, lạnh lùng cười liếc xéo Đào Thục Nhi.


Trân Ân chau mày định bước tới.


“Chúng mình đi đi.”


Hạ Mạt hạ giọng nói, cô không muốn gây rắc rối cãi cọ vì những chuyện như thế này, hơn nữa cũng đã tới giờ phải tới công ty Lỗi Âu. Trân Ân nhìn ánh mắt ngăn cản của Hạ Mạt, vẫn không chịu thua, cô lừ lại Vi An một cái mới hả dạ, xong thu dọn phấn son trên bàn chuẩn bị đi.


Vi An xoay thỏi son môi đóng nắp lại, chị Quyên bắt đầu làm tóc cho cô, Vi An mặt mày phởn phơ hỏi Hạ Mạt: “Hôm thử vai diễn ở công ty Lỗi Âu, cô bị bắt cóc đúng không?”. Vi An thản nhiên làm như không biết câu nói này gây nổ như thế nào trong phòng trang điểm.


“Bắt cóc!!”


Trân Ân kinh hãi, cô tròn mắt nhìn Hạ Mạt, không phải Hạ Mạt đã nói là bị kẹt đường sợ tới trễ nên đã chạy bộ do không chú ý mới bị ngã sao?


Những nghệ sĩ khác trong phòng cũng đều bị chấn động thất kinh quay nhìn Hạ Mạt.


Khóe mắt Hạ Mạt để ý đến chỗ Đào Thục Nhi đang ngồi, chỉ thấy Đào Thục Nhi như bị sét đánh trúng, ngón tay co rúm lại, run run bấu chặt lấy thành ghế. Hạ Mạt thở dài trong lòng.


“Bị bắt cóc sao không đi báo cảnh sát?”


Vi An nhìn Hạ Mạt lạnh tanh.


“Sao lại nói tôi bị bắt cóc?”


Hạ Mạt không thay đổi nét mặt, vẫn điềm tĩnh như không, chuyện bị bắt cóc cô đâu có nói cho ai hay, tuy là Âu Thần cũng đã rõ nhưng anh ấy tuyệt đối sẽ không nói ra.


“Trên thế gian này làm gì có bức tường nào gió không thổi lọt qua.” Vi An cười khẩy, thần sắc không còn nhẫn nại nữa, “Rốt cuộc còn sợ cái khỉ gì nữa? Nhát gan thế, bị bắt cóc mà không dám báo cảnh sát, sau này sẽ càng bị người ta ức hiếp. Cô nghĩ cứ nhịn thì sẽ thái bình sao?”.


“Hạ Mạt…”


Trân Ân kêu khẽ, cô có cảm giác giọng lưỡi Vi An không phải đang đùa cợt, mà Hạ Mạt lại không ra mặt thể hiện những gì cô đang nghĩ.


“Chị Thục Nhi! Chị sao vậy?”


Trợ lý Tiểu Châu đột nhiên la lên thất thanh buộc mọi người đều phải quay qua nhìn. Trán Đào Thục Nhi đẫm mồ hôi, mặt mày xanh lét có vẻ như lịm đi. Nghe tiếng Tiểu Châu kêu, Đào Thục Nhi gắng gượng đưa tay xua rồi lật đật đứng lên, nhưng người lắc lư không vững lại ngồi phịch xuống.


“Bệnh đúng lúc quá ta”,Vi An nhếch mép, ánh mắt lạnh lùng khinh miệt, “Đào Thục Nhi, cô cho là lần nào giả vờ tội nghiệp thế kia cũng có thể “lội hiểm quá quan” được sao?”.


Đào Thục Nhi cắn chặt môi, mặt xanh như tàu lá, mồ hôi túa ra như tắm, bộ dạng cô như người bệnh nặng. Tiểu Châu cuống cuồng lấy thuốc rót nước, cô hoang mang quá nên hốt hoảng đánh đổ cốc nước làm ướt hết cả mặt bàn, phòng trang điểm rối tung cả lên.


Ánh mắt Hạ Mạt âm thầm thu lại không nhìn Đào Thục Nhi nữa, cô thản nhiên mỉm cười đáp lại Vi An:


“Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ kỹ nên xử lý thế nào.”


Vi An nhìn Hạ Mạt thăm dò hồi lâu.


Suy nghĩ một lúc, Vi An với chiếc sắc lấy ra một phong thư bằng da đưa cho Hạ Mạt, “Có lẽ cô sẽ dùng tới cái này”.


Chiếc phong bì vuông vắn không nặng lắm, hình như là ảnh đựng bên trong. Hạ Mạt thầm ngạc nhiên, cô mở to mắt nhìn Vi An, trong đầu thoáng hiện nhiều suy nghĩ.


Vi An làm như Hạ Mạt không đứng đó, cô quay người đưa mắt nhìn chị Quyên ra ý nhắc làm tóc cho mình đồng thờ

Từ khóa: Bong bóng mùa hè,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bến xe

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh

Truyện Thiên Thần Đeo Mặt Nạ Full

Phượng ẩn thiên hạ

Người dành trọn cả yêu thương…