Cô ta là kim cương hoàn mỹ lóng lánh
Cô ta cao quý, cô ta xinh đẹp
Cô ta thuần khiết, cô ta không tì vết.
Thiếp chỉ là hạt cát nhỏ bé thấp hèn bay theo gió
Thiếp đê tiện, thiếp phiêu bạt
Thiếp thế cô, thiếp phức tạp
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Sâu khấu màu đỏ rực, quả đèn cầu điên cuồng xoay tròn tung ra những tia sáng bảy màu chói lóa mắt. Mẹ mặc chiếc váy dài ngực khoét sâu màu đỏ, bộ ngực trắng nõn như chỉ chực nhảy ra ngoài. Mẹ vừa hát vừa nhảy. Mẹ say, bước nhảy càng hoang dại, hai má mẹ đỏ rực, trong đôi mắt như có hai ngọn lửa cháy rực.
Mẹ hát khàn cả tiếng đứt cả hơi.
Cổ họng gần như tắc nghẹn.
Hồi đó Hạ Mạt tuy còn rất nhỏ, nhưng vẫn biết được từ lúc chú đó bỏ đi, mẹ liền trở nên buồn bã, không còn vui vẻ nữa. Hạ Mạt bé nhỏ không biết phải làm thế nào để thành bạn nhảy của mẹ, đã được nghe mẹ hát bài hát này rất nhiều lần, thế là cô bé bắt đầu cùng mẹ hát. Trong một góc sân khấu, cô bé cầm chiếc micro, hát cùng mẹ theo tiết tấu điệu nhạc: Kim cương… kim cương… hạt cát…
Mẹ càng hát càng cuồng điên.
Giọng hát cao dường như có thể làm trần nhà sụp đổ vỡ vụn, tất cả mọi người dưới sân khấu đều chấn động kinh ngạc hãi hùng nhìn mẹ.
Mẹ hát mãi hát mãi, đột nhiên mẹ khóc, tiếng hát không còn, mẹ đau đớn khóc, ban nhạc sợ quá không biết phải làm sao. Mẹ khóc một hồi, lại lau khô nước mắt, lại tiếp tục hát, mẹ nhảy múa như điên dại, bước nhảy đã không còn theo đúng luật nhịp, giống như là đang lắc lư điên khùng cuồng dại.
…
Thiếp biết chàng yêu cô ta.
Yêu cô ta như yêu kim cương
Dù cho cô ta không yêu chàng
Chàng vẫn dại khờ yêu cô ta
Cũng giống như thiếp yêu chàng
Khờ dại yêu cô ta
…
Thiếp có thể giả vờ không biết chàng yêu cô ta
Thiếp có thể khóc lóc cầu xin chàng
Nếu như quỳ xuống trước mặt chàng có thể làm chàng mềm lòng
Và dù cho thiếp chết đi
Chàng cũng sẽ không ở lại
…
Trong bóng tối phòng trà mờ ảo, tiếng mẹ hát khàn khàn không còn hơi, nước mắt lấm lem son phấn trên mặt. Hạ Mạt bé nhỏ bỗng nhiên có một nỗi sợ hãi không hiểu là gì buộc cô bé muốn giữa lấy mẽ để mẹ không phải đau thương vì chú đó nữa. Còn có con, còn có Tiểu Trừng, con và Tiểu Trừng rất yêu mẹ. Con sẽ giúp mẹ tìm được chú đó, con xin thề, con sẽ tìm được!
Mẹ nhảy trong hoảng loạn.
Vừa nhảy vừa hát.
Bỗng dưng mẹ xoay người, đôi mắt đờ đẫn vô hồn nhìn cô bé con đứng sau lưng, nhưng lại như không nhìn, đôi mắt đờ đẫn như đang tìm cái gì đó, rồi, sự tuyệt vọng tràn đầy trong đôi mắt đờ đẫn ấy, rồi mẹ thẳng đuỗi người, mặt ngửa lên nhìn trần nhà, mẹ ngã nhào xuống.
…
Tại sao cô ta là kim cương vô giá
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Phòng trà, tiếng hét ré lên, quả cầu bảy sắc xoay điên cuồng, Hạ Mạt bé nhỏ run rấy đứng trên sân khấu, mẹ từ sân khấu ngã nhào xuống dưới. Gương mặt mẹ trắng bệch, máu từ miệng từ mũi mẹ trào ra, hai chân giống như một con rối bị vặn khúc kỳ dị.
Hạ Mạt bé nhỏ sợ hãi nhìn mẹ.
Phòng trà ồn ào nào động, mẹ nằm đó bất động.
Hạ Mạt bé nhỏ bị chặt mồm, bên tai vang động một tiếng “rầm”, rồi cô bé chẳng còn nghe thấy được bất kỳ tiếng động nào khác nữa, chỉ còn tiếng “khèn khẹt” tắc nghẽn trong cổ họng mình, như thể âm thanh đáng sợ đó từ trong chính người mình nổ ra. Thế giới yêu lặng không một âm thanh, chỉ có máu đang từ miệng từ mũi mẹ trào ra. Hạ Mạt bé nhỏ đứng ben mép sân khấu run bần bật, cô bé thì sợ hãi mà mẹ cứ nằm đó, máy chảy, cô bé phải nói với ai đó, cô bé rất sợ. Hạ Mạt bé nhỏ run bần bật đứng đó, đôi chân nhỏ bé, chỉ cần bước thêm một chút nữa lên phía sân khấu là sẽ ngã xuống bên cạnh mẹ mà chết…
Sâu khấu màu da cam trống vắng.
Hàng mi Doãn Hạ Mạt bắt đầu run run, khuôn mặt bắt đầu trắng bệch, cổ họng khô khốc từ từ thít lại. Nắng mùa hè chói chang khốc liệt chiếc trên người cô, cái lạnh thấu xương. Bên tai cô sau tiếng “rầm” ập đến, tất cả trở nên yên lặng, triệt để yên lặng.
Sao cô không nghe được gì nữa vậy.
Không nghe thấy được tiếng nhạc.
Cũng không nghe thấy được tiếng hát của mình.
Cô như thể bị sét đánh!
Trong chiếc Bentley dài màu đen.
Trên quảng trường ồn ào náo động, giữa đám đông người người rầm rầm qua lại, trong đám đông hàng ngàn người, từ cửa sổ xe, lần đầu tiên ánh mắt anh nhìn thấy cô gái đó, dường như tất cả ánh mặt trời trên thế gian này đang tập trung chiếu trên người cô và mọi vật khác đều trở nên mờ nhạt. Ánh mặt trời trên người cô gái đó quá mãnh liệt, trong phút giây khiến Âu Thần chói mắt không nhìn thấy gì; cô đứng trong quầng sáng chói lòa ấy khiến tất cả những gì thuộc về anh trên thế gian này đều biến mất…
Sân khấu đằng xa kia.
Cô gái mặc chiếc váy màu xanh như màu biển đó.
Dưới ánh mặt trời, cô gái có mái tóc dày như rong biển, gương mặt trắng bệnh, bộ dạng mất hồn giống như nàng tiên cá nhỏ bé trước lúc bị biến hóa huyền ảo tan ra thành bong bóng.
Trong đôi mắt trống rỗng của cô gái, hình như cô chẳng nhìn thấy ai.
Mà trong đôi mắt anh chỉ có cô gái đó.
Như cơn lốc mạnh trên biển khơi.
Trong đầu Âu Thần một nỗi đau khốc liệt trào tới.
Âu Thần bóp mạnh ly rượu Brandy trong tay, hàm dưới thít chặt, anh ghìm mình không để tiếng kêu đau đớn phát ra, đôi mắt đau khổ u uất. Tại sao, cô gái kia lại thân thương đến thế, tại sao, cô ta lại xa lạ đến thế…
Mà cái kiểu xa lạ đó.
Tại sao khiến trái tim anh tan nát một nỗi đau đang cào xé?!
“Thiếu gia…”
Thẩm quản gia chần chừ do dự hỏi. Vừa rồi Thiếu gia đột nhiên bảo tài xế dừng xe lại, giờ đã được mấy phút rồi. Sắp tới giờ gặp mặt một người trong Ban Giám đốc Ngân hàng Anh Quốc, nếu như tới muộn sẽ khiến người ta càng thêm có ấn tượng anh là người kiêu căng ngạo mạn.
Đúng lúc đó.
Thẩm quản gia cũng nhìn thấy cô gái đó, ông sợ hãi trợn tròn hai mắt!
“Có chuyện gì thế?!”
Trong chiếc Porsche, Thái Ni nhíu mày, Doãn Hạ Mạt đang thể hiện xuất sắc tại sao cô ấy lại đột nhiên không hát nữa. Khán giả dưới sân khấu chờ đợi cô ấy đã mất phút, nhìn thấy cô cứng đờ bất động, họ lại mất hứng thú, thất vọng từ từ bỏ đi.
“Thực ra Doãn Hạ Mạt hát rất hay”, Nhã Luân than thở, “giọng rất trong, tiếng hát cô âm thanh rất rung động, âm thanh run rẩy trống rỗng đến nỗi khiến người ta thật sự cảm động, mọi người không thể cưỡng nổi sức hấp dẫn, hoàn toàn dựa vào tiếng hát đầy ma lực của cô ta”.
“Nhưng giọng hát hay như vậy mà không có cách nào hát ra được…”, Jam tiếc rẻ lắc đầu. Cô Doãn Hạ Mạt đó, gương mặt, cá tính đều rất thích hợp làm một ca sĩ, hôm nay nghe lại thì thấy tiếng hát rất tuyệt. Chỉ có một điều, một người không thể hát trước đám đông, sao có thể trở thành ca sĩ chứ?
Thái Ni cũng lắc đầu.
Anh cầm bút đánh một dấu gạch chéo màu đỏ lớn bên cạnh tên Doãn Hạ Mạt tron