“Cảm ơn anh, Lạc Hi.”
Ánh mặt trời lặn xuống, nhuộm đầy mặt đất nồng nàn dịu dàng.
Gió ngừng thổi qua những nấm mộ.
Bóng anh và cô càng lúc càng xa, khuất nơi cuối đường.
***Hôm ấy, Doãn Hạ Mạt về đến nhà thì đã chín giờ tối, Âu Thần đã nấu xong món cháo gan. Thấy Hạ Mạt về, Âu Thần bắt đầu nổi lửa xào đĩa rau mà anh đã rửa sạch trong khi chờ cô. Khi Hạ Mạt thay bộ quần áo mặc ở nhà từ trong phòng bước ra, mùi thức ăn đã bày biện ngay ngắn trên bàn ăn thơm phức.
“Trước đây em chả bao giờ nghĩ nổi anh lại biết vào bếp đấy, đã thế nấu lại ngon được thế này.”
Hạ Mạt nếm thử thìa cháo gan, mùi vị thơm ngon lẫn với vị đặc trưng của gan lợn, thêm chút hành ăn rất ngon. Chàng thiếu gia Âu Thần lạnh lùng cao quý trước đây bây giờ đã là người chồng đeo tạp dề vào bếp giúp vợ, thời gian dường như đã thay đổi tất cả, Hạ Mạt mỉm cười đôi chút kinh ngạc.
“Em ăn nhiều hơn một chút nhé. Sách nói khi mang thai mỗi tháng đều phải bổ sung thêm gan lợn.”
Âu Thần ngắm nhìn Hạ Mạt đang ăn, cô ăn thật ngon, nụ cười dần xuất hiện trên môi. Nhưng rồi ánh mắt Âu Thần bỗng nhiên lại trở nên trầm lắng, do dự hồi lâu, anh cất tiếng nói, “Thời gian này công ty tồn đọng quá nhiều việc cần phải xử lý, sau này không thể đưa em đến trường quay rồi, có thể cũng khó về kịp ăn cơm cùng em được nữa”.
“… Ồ.”
Doãn Hạ Mạt ngạc nhiên, ngập ngừng một lúc cô liền cười nói.
“Không sao đâu, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, anh yên tâm đi… anh cũng nên ăn nhiều đồ ăn một chút, hôm nay vừa đến trường quay, vừa đến công ty, vừa ở nhà chuẩn bị cơm tối, chắc anh rất mệt.” Cô dịu dàng gắp miếng sườn chua ngọt bỏ vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt Âu Thần.
Âu Thầm gặm hết miếng sườn rồi bỏ xương ra.
Hạ Mạt lại gắp cho anh thêm miếng đậu hũ.
Âu Thần ăn hết miếng đậu, rồi gắp cho Hạ Mạt miếng thịt gà.
Hạ Mạt ăn miếng thịt gà.
Vừa ăn vừa luôn miệng khen, rồi Hạ Mạt cũng gắp cho Âu Thần những miếng thịt gà.
Như hai đứa trẻ, Hạ Mạt và Âu Thần cứ gắp đi gắp lại thức ăn cho nhau, làm như đó là một trò chơi thú vị, người này nhìn người kia ăn, rồi lại nhìn nhau phì cười. Cô cười thật hạnh phúc, đôi mắt sáng rực, nhưng Hạ Mạt lại không cảm nhận ra nỗi cô đơn hiu quạnh ẩn chứa trong lòng Âu Thần.
Âu Thần vì lo sau khi anh tới công ty bận công việc, cô ở nhà một mình không có ai chăm sóc nên anh và Hạ Mạt đã quay về sống trong ngôi biệt thự nhà họ Âu. Sau khi ổn định xong, Doãn Hạ Mạt rất ít khi được gặp Âu Thần.
Âu Thần ngày nào cũng đi từ sáng sớm tới khuya mới trở về. Sáng nào Hạ Mạt cũng chỉ được thấy bữa sáng đã được Âu Thần chuẩn bị, bữa trưa và bữa tối thì quản gia Thẩm cũng chuẩn bị cho cô rất kỹ lưỡng, nếu cô bận quay phim, quản gia Thẩm sẽ đưa cơm cho cô rất đúng giờ.
Mọi sinh hoạt hàng ngày của cô đều được mọi người lo liệu từng li từng tí. Phòng tắm ngày nào cũng được cọ rửa sạch sẽ, sợ cô bị ngã, đồ sứ trong đó được thay toàn bằng đồ chống trơn, dép của cô cũng được đổi thành dép có đế chống trơn, cầu thang cũng được đổi thảm mới, dày và mềm.
Việc quay bộ phim Họa cảnh đang đi vào giai đoạn cuối.
Ngày nào Doãn Hạ Mạt cũng bận rộn công việc ở trường quay. Thi thoảng, trong những khoảng thời gian trống đợi quay cảnh tiếp, Hạ Mạt ngẫu nhiên nhìn xung quanh như đang tìm kiếm bóng hình ai đó, những ngày đầu Hạ Mạt không ý thức bản thân mình muốn cái gì, cho đến một hôm xuất hiện một bóng người cao lớn trong đám đông, cô đứng phắt dậy, tận đáy lòng dâng trào cảm giác sung sướng!
Nhưng rồi cô phát hiện ra người đó không phải là Âu Thần.
Trong lòng thất vọng vô cùng.
Làm như đã lâu lắm rồi cô không được gặp Âu Thần.
Có lần Hạ Mạt gọi điện cho Âu Thần, thế nhưng trong cuộc điện đó, Âu Thần như thể đang cách cô rất xa, rất xa. Có nhiều khi Hạ Mạt cố đợi Âu Thần đến tận khuya, có lẽ quản gia Thẩm thông báo nên mỗi khi qua mười một giờ mà cô vẫn chưa ngủ, Âu Thần liền gọi điện cho cô, khuyên cô hãy vì đứa bé mà đi ngủ sớm.
Trong giấc ngủ nhiều lúc cô cảm giác được Âu Thần bên mình.
Cảm giác được Âu Thần đang nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, dịu dàng vuốt lên trán, lên tóc cô, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, sau đó ngồi bên giường cô hồi lâu.
Việc mang thai khiến cô trở nên ngủ nhiều kinh khủng, mỗi lần muốn tỉnh dậy trong giấc mơ xem có phải là Âu Thần hay không là mỗi lần cô không sao tỉnh giấc nổi để nhìn thấy được Âu Thần thật sự.
Ngày ngày đi quay phim, Trân Ân đều đi cùng Hạ Mạt.
“Này, Hạ Mạt à, mang thai cần phải kiêng nhiều thứ lắm đó, thú vị lắm đấy!” Từ khi biết Hạ Mạt có thai, Trân Ân rất có hứng thú với những kiến thức về thai nhi, Trân Ân mua rất nhiều sách, và cũng tìm trên mạng được nhiều chuyện về thai nhi vừa hợp lý vừa vô lý, “Nghe nói, khi mang thai không được đóng đinh vào tường, không được ngồi trên giường cắt đồ…”.
Trân Ân nói về những phong tục cổ quái lạ đời đầy phấn khởi, lại hay trêu chọc Doãn Hạ Mạt.
“… À, cậu đọc cái này đi, vô lý chết đi được! Nói là người có thai thì không được ăn nho!”
“Vì sao?”
“Nó nói ăn nho thì thai sẽ thành thai quả nho.”
“Nói bậy!” Doãn Hạ Mạt không nhịn được lại cười lên, mấy tờ giấy trên tay Trân Ân đều là những chuyện ngụ ngôn gây cười tải từ mạng về.
“… Người mang thai còn không được ăn thịt dê!” Trân Ân kinh ngạc mắt tròn mắt dẹt.
“Tại sao?”
“Vì nếu như ăn thịt dê, thì đứa bé sau này sẽ là con dê cuồng.”
“Lại nói bậy!” Doãn Hạ Mạt cười như sắp vỡ cả bụng.
Thấy Doãn Hạ Mạt cười vui như tết, Trân Ân hít một hơi lại hứng chí vỗ tay nói tiếp, “Cậu thông minh đấy chứ, không dễ gì mắc lừa, đây toàn ra những chuyện cười viết trên mạng! Đỉnh quá nhỉ?”
Nói đoạn, Trân Ân lại nhìn vào bụng Hạ Mạt rồi nói, “Lộ một chút rồi đây nè, mấy ngày nữa quay phim xong rồi, lúc đó cậu có thể tĩnh tâm ở nhà nghỉ ngơi rồi đó. Quần áo cho em bé cậu không cần phải mua, mình bao hết! Ai bảo mình là mẹ nuôi của bé làm gì? Ha ha, con trai hay con gái đáng yêu của mẹ…”
Trân Ân say sưa tưởng tượng, miệng ngân nga bài Khúc hát ru. Doãn Hạ Mạt cũng cười, mọi tâm tư cũng tan biến hết đi, trong lòng bỗng có cảm giác mơ màng, nếu như cũng kể những chuyện này với Âu Thần, nên như thế nào mới thú vị đây…
Ý nghĩ này thoáng xuất hiện trong đầu, Hạ Mạt lại tần ngần.
Âu Thần…
Bắt đầu từ lúc nào cô đã luôn nghĩ về Âu Thần như vậy.
Chương 16: Chương 16
Màn đêm buông dần.
Âu Thần tay cầm cốc rượu thuỷ tinh nhìn dòng xe cộ như mắc cửi bên ngoài cửa sổ. Hạ Mạt đang quay phim hay đã trở về nhà rồi? Quản gia Thẩm chắc đã theo thực đơn anh để lại nấu cơm cho Hạ Mạt rồi. Hạ Mạt hôm nay có ăn nhiều hơn không, mấy tuần nay hình như cô ấy không lên cân mấy, chỉ có điều là thèm ngủ hơn.
So với trước đây…
Đôi mắt Âu Thần trĩu buồn, vô số những hình ảnh loé lên trong đầu.
Dưới cây anh đào nhiều năm về trước, mắt chứa đầy hận thù, cô quăng sợi ren lụa