“Hai chị em mặc dù sống kham khổ, nhưng họ rất vui vẻ, triển lãm tranh của đứa em trai Tiểu Thành sắp diễn ra. Ngày hôm đó anh cầm mấy bản tranh nháp đi đón chị là A Khiết đi làm đêm trong siêu thị về, bất ngờ có nhóm cướp đến cướp siêu thị…”
Chung Nhã nhập tâm vào kịch bản, cô nói một cách tỉ mỉ về nội dung của bộ phim. Mặc dù trừ Doãn Hạ Mạt, những minh tinh khác đều đã xem qua kịch bản, nhưng mọi người vẫn chú ý lắng nghe.
Tiểu Thành…
Triển lãm tranh…
Những chữ đó cứ nhẹ nhàng vang lên trong phòng họp…
Doãn Hạ Mạt bị ánh nắng chiếu khắp người, ánh sáng rực rỡ chiếu lên đôi hàng mi dài, cô ngồi yên bất động, vừa giống như đang lắng nghe điều gì đó, lại vừa giống như chẳng nghe thấy gì cả.
…
…
“Nếu như có cơ hội mở triển lãm tranh, em cũng không hy vọng có quá nhiều người đến”, Doãn Trừng chăm chú nhìn chị, “bởi vì những bức tranh đó đa số là vẽ cho chị…”
…
…
“… Tiểu Thành ngã vào vũng máu, máu nhuộm đỏ những bản nháp mà anh đang cầm trên tay. A Khiết bế Tiểu Thành từ trong vũng máu ra, cô gào thét kêu cứu một cách đau thương và tuyệt vọng…”
…
…
“Phịch…”
Cơ thể Doãn Trừng giật lên cao.
“Cho dòng điện mạnh thêm.” Bác sỹ la lên.
“Phịch…”
Cơ thể gầy guộc mỏng manh của Tiểu Trừng bị hút lên cao sau đó lại rơi trở về vị trí cũ. Máy đo điện tâm đồ vẫn liên tục kêu, chỉ thấy hiện lên một đường gạch thẳng ngang không có bất cứ một dấu hiệu nào của tim…
…
“… Rất xin lỗi, chúng tôi đã làm hết sức mình…”
Trong ánh nắng trưa, vị bác sỹ đi về phía Hạ Mạt, gương mặt ông hoảng hốt, đôi mắt nheo nheo vì bị chói, âm thanh, giọng nói của ông như sợi xơ bông đứt gãy chập chờn bay vào tai cô.
…
…
Ánh nắng vàng lặng lẽ chiếu rọi vào phòng họp, Đào Thục Nhi bỗng cảm thấy có điều gì bất thường, khi quay đầu lại, cô giật mình!
Doãn Hạ Mạt vốn dĩ lúc đầu chỉ ngồi đờ đẫn tại một chỗ, lúc này lại giống như lên cơn bệnh nặng. Sắc mặt cô trắng bệch như người chết, hai hàng lông mi đen tự nhiên rung lật bật, toàn thân run lên như thể cô ấy đang ở giữa đêm đông giá lạnh, nhìn Doãn Hạ Mạt, giống như cô đang gặp phải cơn ác mộng khủng khiếp nhất, cứ nửa tỉnh nửa mơ.
“… A Khiết không thể chấp nhận trước sự thật rằng cậu em trai của cô đã mấy, suốt ngày suốt đêm cô đờ đẫn ngồi nhìn những bản nháp thấm đầy máu của em trai mình, cô luôn cho rằng Tiểu Thành chưa chết, Tiểu Thành vẫn còn sống…”
…
…
“Cậu có nghe thấy mình nói không, Hạ Mạt? Tiểu Trừng đã chết rồi! Đã chết rồi! Hôm đó trong bệnh viện, lúc bác sỹ nói mọi biện pháp chạy chữa đã vô hiệu thì cậu ấy đã chết rồi! Cậu ấy không hề nói cậu ấy muốn ăn cánh gà, cũng không hề nói bất cứ lời nào với cậu, khi cậu đến bên giường bệnh thì Tiểu Trừng đã chết rồi!”
…
“Tiểu Trừng đã chết rồi…”
…
“Hạ Mạt! Rốt cuộc cậu có nghe thấy mình nói gì không! Mình đang nói, Tiểu Trừng đã chết rồi! Dù là ngày ngày cậu có làm cánh gà đi chăng nữa, cậu ấy cũng ăn không được! Hạ Mạt, mình xin cậu, cậu tỉnh lại đi có được không!”
…
“Tiểu Trừng đã chết rồi…”
…
“Cái mà Tiểu Trừng muốn nhìn thấy nhất đó là nụ cười của em. Tiểu Trừng thích nhất là nhìn thấy nụ cười của em.” Âu Thần nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng, “Nếu như trên thiên đường, cậu ấy có thể nhìn thấy được em thì cậu ấy nhất định muốn nhìn thấy em đang sống một cuộc sống vui vẻ, muốn nhìn thấy được nụ cười luôn nở trên đôi môi em”.
…
“Tiểu Trừng đã chết rồi…”
…
…
Trong phòng họp của buổi thử vai diễn, nhà biên kịch Chung Nhã đang kể về nội dung câu chuyện trong bộ phim, bỗng dưng, chầm chậm, hình như có một tiếng động gì đó rất lạ, ánh mắt của mọi người bất giác cùng đổ dồn về một phía.
Tại một góc chiếc bàn hình bầu dục, ánh sáng yên tĩnh và trong suốt.
Doãn Hạ Mạt run rẩy nhắm nghiền hai mắt lại.
Hàng lông mi đen nhánh.
Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt trắng bệch của Hạ Mạt.
“Cô Doãn!”
Chung Nhã ngạc nhiên nhìn đi nhìn lại Doãn Hạ Mạt, định gọi thêm nhưng lại bị đạo diễn Ngô khua tay nhắm mắt ra hiệu ngăn lại…
“Không nên làm phiền cô ấy…”
Đạo diễn Ngô nhìn kỹ như đang nghiền ngẫm những giọt nước mắt tuôn trào trên gương mặt của Doãn Hạ Mạt, ông hài lòng và nói, “Rất tốt, chỉ cần nghe kịch bản đã có thể hòa mình vào câu chuyện”.
Nước mắt vẫn cứ lặng lẽ rơi trên gò má Doãn Hạ Mạt.
Cô giống như vừa bị sụp đổ, lại giồng như đang trong cơn mơ tuyệt vọng, nước mắt bất tận cứ tuôn rơi từ gò má cô lặng lẽ trào xuống mặt chiếc bàn màu đen trong phòng họp, nước mắt đã biến thành những bông hoa. Doãn Hạ Mạt nhắm chặt mắt lại, đôi vai gầy run rẩy không một âm thanh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Doãn Hạ Mạt.
Sau khi nghe đạo diễn Ngô nhận xét, trong những ánh mắt đó, đa phần là khen ngợi, cũng có những ánh mắt tỏ ra ngạc nhiên, cũng có những ánh mắt ghen tị. Ngọn lửa của sự ghen tức trong ánh mắt của An Bân Ni là rõ ràng nhất.
Tất cả những điều này, hình như Doãn Hạ Mạt hoàn toàn không nhận ra.
Cô chỉ khóc, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Hình như đó là tất cả nước mắt trong cuộc đời cô.
Mãi tới khi Chung Nhã nói hết nội dung của bộ phim, một nhân viên giới thiệu xong nội dung cụ thể của buổi thử vai, đạo diễn Ngô và nhân viên rời khỏi phòng họp đến phòng thử vai bên cạnh, Doãn Hạ Mạt vẫn ngồi tại chỗ cũ.
Nước mắt của cô đã cạn.
Hai hàng lông mi đen nhắm nghiền.
Đôi gò má trắng bệch.
“Hạ Mạt, đây là kịch bản của buổi thử vai.”
Đào Thục Nhi với tâm trạng phức tạp cầm kịch bản buổi thử vai mà phó đạo diễn đưa đặt trước mặt Doãn Hạ Mạt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tên cậu em trai trong kịch bản đồng âm với tên em trai Tiểu Trừng của Doãn Hạ Mạt, có thể đây chính là ý trời. Dù Doãn Hạ Mạt không có biểu hiện gì thì vai nữ chính cũng không đến lượt cô.
“Rất đặc sắc.”
An Bân Ni chậm rãi bước qua, kịch bản của bộ phim này cô ta đã thuộc làu làu, không cần thời gian để ôn lại nữa.
Nhìn những vệt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt của Doãn Hạ Mạt, An Bân Ni lại thấy tức tối trong lòng, Doãn Hạ Mạt thật đúng là khắc tinh của cô, khó khăn lắm cô mới giành được cơ hội cho buổi thử vai này, lại nghe ngóng thấy nói rằng đạo diễn Ngô sẽ không vì Thẩm Tường là nghệ sỹ của công ty môi giới Tinh Điểm mà đặc cách cho cô ta, vì thế An Bân Ni đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian để nghiền ngẫm, nghiên cứu kịch bản của bộ phim với ý đồ muốn thông qua buổi thử vai để chiếm cảm tình của đạo diễn Ngô, từ đó có thể cựa mình mà làm lại cuộc đời!
Không ngờ…
Cái con Doãn Hạ Mạt nhìn lúc nào cũng đờ đờ đẫn đẫn chẳng qua chỉ là giả vờ mà thôi, làm hỏng ý đồ lớn của cô ta!
“Cô thật vẫn còn biết diễn đấy, nước mắt cứ như vòi nước, nói chảy là chảy”, An Bân Ni cười khảy đứng bên cạnh Doãn Hạ Mạt d