Bong bóng mùa hè - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Bong bóng mùa hè (xem 5997)

Bong bóng mùa hè

ất tốt, em không sao đâu. Chị và anh Âu Thần nên ở cạnh nhau nhiều thêm một chút, anh chị chuẩn bị làm đám cưới nên chắc chắn còn rất nhiều chuyện cần bàn bạc, ví dụ như là danh sách khách mời, hưởng tuần trăng mật ở đâu…”, nụ cười của Doãn Trừng vừa vui vẻ vừa ấm áp, “… đúng rồi, em cũng muốn mời mấy đứa bạn học của em đến dự lễ cưới, để cho tụi nó thấy mặt chị và anh rể của em…”.


Anh rể…


Đầu óc Âu Thần nóng bừng, đôi môi mỏng kiêu ngạo lại nở một nụ cười rực rỡ. Chị, anh rể và em trai, họ… sau này sẽ là người một nhà. Hơi nóng trong đầu làm cho tay Âu Thần cũng nóng rừng rực, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái của cô đang đặt trên cánh tay mình.


Bàn tay Doãn Hạ mạt đột nhiên run rẩy.


Nhìn nụ cười ấm áp rực rỡ trên môi Âu Thần, trong lòng Hạ Mạt lại có chút hoảng loạn, cô nhanh chóng tránh ánh mắt của anh. Hạ Mạt bảo Tiểu Trừng, “Được, em muốn mời ai thì cứ đưa danh sách cho chị. Nhưng ở bệnh viện vẫn có thể bàn được việc hôn lễ, chiều nay em còn phải tiêm thuốc, mau trở về thôi”.


Ánh mắt tránh né của Hạ Mạt khiến cho Âu Thần hơi sững sờ, nhưng tay cô vẫn khoác trên tay anh. Âu Thần lặng lẽ nhìn vào nửa khuôn mặt trắng trẻo nghiêng nghiêng của Hạ Mạt rồi nghĩ, “Có lẽ cô ấy vẫn cần nhiều thời gian…”.


Trong phòng nghỉ.


Màn hình ti vi lướt qua hình ảnh của một tin tức giải trí khác. Có người chuyển cho biên tập viên một bản thảo tin tức, người biên tập viên sau khi nhìn lướt qua nó tỏ vẻ kinh ngạc một cách khoa trương, loáng thoáng giọng nói phát ra từ trong ti vi, “Lại thêm một bản tin mới cập nhật, phóng viên tờ Nhật báo Quất Tử…”


“Ồ! Được rồi.”


Không muốn trái ý chị, Doãn Trừng nghe lời chị đứng dậy rời khỏi sofa, cậu cầm lấy chiếc điều khiển từ xa toan tắt ti vi, bỗng ánh mắt ngây ra nhìn lên màn hình!


Chiếc điều khiển từ xa chết lặng giữa khoảng không!


Trên màn hình, biên tập viên tỏ vẻ ngạc nhiên nói, “… phóng viên Hoa Cẩm của tờ Nhật báo Quất Tử vừa công bố, nữ diễn viên Doãn Hạ Mạt, người sắp được gả vào gia đình danh giá đã từng hại người và từng bị bắt giam…”.


Máu trong khắp cơ thể Hạ Mạt bỗng chốc như bị đông lại!


Cô nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, người cô giống như bị đóng băng tại chỗ. Hạ Mạt chỉ có thể ngây mặt ra để xem người biên tập viên dùng giọng điệu hiếu kỳ đem những việc đã qua mà cô một lòng muốn quên đi phơi bày trước công chúng, hàng tiêu đề màu hồng của tờ Nhật báo Quất Tử được khoanh nổi bật bằng mực đỏ…


“Bản án ngày xưa của Doãn Hạ Mạt, cô dâu mới của một gia đình danh giá, đã từng bị xóa sạch!”


Biên tập viên dùng giọng điệu khoa trương giải thích rõ những dòng chữ dày đặc và tờ hồ sơ trên bài báo, anh ta nói, căn cứ vào báo cáo của phóng viên Hoa Cẩm, năm năm trước, Doãn Hạ Mạt đã từng bị chuyện đánh người bị thương mà phải vào tù, theo pháp luật thì phải chịu ba năm tù giam trở lên. Nhưng nhờ sự bao che của một nhân vật có địa vị cao, Doãn Hạ Mạt có thể tránh khỏi sự trừng phạt của pháp luật, mà hình như tất cả các biên bản bắt giam đều đã bị xóa sạch. Duy nhất chỉ có một bản photo bản kiểm kê những vật tùy thân lúc trong tù được lưu giữ ở phòng bảo quản tạp vụ là không bị hủy, nó trở thành chứng cứ duy nhất chứng minh Doãn Hạ Mạt đã từng bị bắt giam.


Ống kính máy quay được dời sang tờ photo bản kiểm kê vật tùy thân đã ố vàng, bất ngờ thay, chỗ ký tên được viết ba chữ “Doãn Hạ Mạt”!


Đây chính là sự trả thù mà người đó đã nói sao…



“Với tư cách là một Phương Cẩm Hoa, tôi sẽ đem tất cả những gì mà tôi nhận được từ cô trả cho cô!”



Là cô ta, vào năm đó, trong vụ lộn xộn ở sân trường đã đánh bị thương một cô gái có thân hình mập mạp, là người con gái đã la lối đòi trả thù cô… là cô ta, khi cô cố nén chặt sự sợ hãi và hoang mang để chạy ra khỏi con đường dài tăm tối ấy thì khuôn mặt hình như đã gặp qua lại ẩn hiện trước mặt cô!


Hồi ức như một cơn ác mộng cứ ồ ạt đến!


Đoạn ký ức cô cố gắng quên đi ấy, trong cái nơi tăm tối, đầy rẫy nỗi sợ hãi và nước mắt, hàng rào sắt lạnh lẽo, một đôi mắt chứa đầy sự hoang mang… cô ngỡ rằng lúc đó cô sẽ chết… cô ngỡ rằng cô không còn cách nào để thoát khỏi… sự tuyệt vọng và nỗi khiếp sợ chưa từng có, cuộn tròn trong vỏ ốc tăm tối bẩn thỉu, thương tích đầy mình, cô run rẩy khóc thút thít…


“Chị…”


Khuôn mặt Tiểu Trừng sợ hãi đến trắng bệch, cậu nhào tới, dùng hai tay ôm lấy Doãn Hạ Mạt tinh thần đang hoảng loạn, người chị không thể chống lại cơn run rẩy, lòng Doãn Trừng nhói đau, cậu ôm chặt lấy chị, gọi liên tục:


“Chị ơi! Chị… không phải sợ… chị à.”


Doãn Trừng sợ sệt ôm chặt lấy Doãn Hạ Mạt, đầu cô dựa lên vai Doãn Trừng, hàng lông mi đen đang run rẩy, trong lòng dâng lên một sự yếu đuối và sợ hãi khó tả.


“Phụt!”


Âu Thần chụp lấy chiếc điều khiển từ xa tắt ti vi, nhìn thấy ánh mắt cô vô thần vẫn nhìn trừng trừng vào màn hình ti vi đã tắt, Âu Thần nghiêm giọng nói:


“Em hãy yên tâm, những tin tức bịa đặt này anh sẽ xử lý.”


Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Âu Thần vẫn cảm thấy bất an. Đoạn tin tức này, phản ứng của Hạ Mạt và Tiểu Trừng đều rất mãnh liệt, không lẽ…


Nhưng anh đã từng thuê những thám tử tư điều tra lai lịch của cô ấy, lại không có chuyện cô bị bắt giam, là người phóng viên Hoa Cẩm đã xuyên tạc hay giả tạo tin xấu chăng? Hoa Cẩm… Phương Cẩm Hoa… ánh mắt Âu Thần lại lóe lên một nỗi sợ, anh quyết sẽ không bỏ qua bất cứ ý đồ nào dám làm hại cô!


“Bịa đặt?…”


Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng đẩy Doãn Trừng ra, khóe môi nhợt nhạt yếu ớt của cô cố nặn ra một nụ cười chế giễu. Nhìn Âu Thần, đột nhiên cô cười lên, trong nụ cười có sự kỳ lạ khó hiểu, Doãn Hạ Mạt gằn giọng nói:


“Ồ! Trí nhớ anh có lẽ là vẫn chưa hoàn toàn hồi phục…”.


Cô chớp chớp mắt, không nói tiếp.


Thôi…


Đã đến nước này còn nói thêm những lời mỉa mai chỉ trích ấy cũng chẳng có ích gì, chuyện đã qua thì không thể quay lại. Suy cho cùng thì cô cũng đã từng làm tổn thương Âu Thần, những chuyện đó chính là báo ứng mà cô phải chịu, chỉ có điều sức khỏe của Tiểu Trừng cũng bị liên lụy đến mức này, cho nên trước giờ cô không thể nào tha thứ cho bản thân mình.


“Anh không hiểu…” Âu Thần sợ hãi, “không lẽ… đó lại là sự thật…”.


Doãn Hạ Mạt bịt miệng Tiểu Trừng khi cậu toan mở miệng, nhìn thẳng vào Âu Thần, trả lời, “Anh quên rồi sao? Tất cả những chuyện đó không phải đều do chính tay anh đạo diễn hay sao? Không lẽ anh thật sự đã quên?”.


Bên ngoài cửa phòng nghỉ.


Quản gia Thẩm kinh ngạc đứng đờ đẫn.


“Hãy nói cho anh biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!” Âu Thần nóng lòng bước tới trước mặt cô, ngăn cản ý định toan bỏ đi của cô, ánh mắt anh sắc lại, miệng anh mở căng ra, “Tại sao… lại nói anh là người chỉ đạo và sắp xếp?”.


Quá khứ…


Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…


Làm sao anh ta có thể vờ như vô tội mà hỏi cô như vậy!


Doãn Hạ Mạt mím chặt môi, theo bản năng cô bóp chặt nắm tay lại, Doãn Hạ Mạ

Từ khóa: Bong bóng mùa hè,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tôi để cậu ấy bên em

Vạn lần cảm động vẫn chịu thua một lần rung động…

Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu

Bạn gái nói dối về quê để đi phượt với người lạ

Làm sao để giúp người mình yêu?