Bong bóng mùa hè - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Bong bóng mùa hè (xem 6026)

Bong bóng mùa hè

màu xanh vẫn tung bay như đang kêu gào, cô thất thần nhìn nó.


Trong gió chiều.


Sợi ren lụa màu xanh run rẩy bay trên cổ tay Âu Thần! Sau đó, vốn sợi ren được cuốn ở cổ tay nhưng lại tuột ra tung bay, tung bay trong không trung…


Sợi ren lụa xinh đẹp…


Lặng lẽ không một âm thanh…


Từ cổ tay Âu Thần nhẹ nhàng bay trong không trung…


Gió nhè nhẹ…


Ráng chiều xuyên qua những đường nét hoa văn của sợi ren lụa màu xanh của sợi ren lụa màu xanh xinh đẹp, màu đỏ nhạt của ráng chiều, màu xanh của sợi ren lụa, ánh sáng đỏ chuyển động uyển chuyển qua những khe hở trên sợi ren đẹp đến không tưởng, như trong truyện cố tích và cũng đẹp mềm mại, yếu ớt như bong bóng.


Trong khoảnh khắc đó thời gian như ngưng đọng.


Mọi người trong đại sảnh bất giác đưa mắt nhìn theo sợi ren lụa màu xanh đang bay trong không trung, sợi ren lụa màu xanh uyển chuyển uốn lượn, đẹp đẽ, như đột nhiên rơi vào giấc mộng khó mà tỉnh lại, sợi ren lụa màu xanh tung bay như có ma lực khiến người ta nghẹt thở.


Âu Thần dừng bước.


Nhíu mày nhìn theo sợi ren lụa màu xanh đang bay trong không trung đó.


Thái Ni nhảy về phía trước một bước định chụp sợi ren lại, song Âu Thần lại đưa tay ra ngăn anh ta.


“Thiếu gia?”


Thái Ni lên tiếng nghi hoặc.


Âu Thần lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào sợi ren lụa màu xanh đang bay trong không trung. Sợi ren bay mà chẳng có phương hướng, nó cũng lạc lõng như linh hồn đã bị mất của anh.


Âu Thần chuyển ánh mắt.


Cô đang nhìn sợi ren lụa màu xanh đó bay trong không trung.


Thật lâu.


Sợi ren lụa màu xanh bay chầm chậm.


Nhẹ nhàng…


Lượn xuống…


Bay tới trước mắt Doãn Hạ Mạt, nó nhẹ nhàng lượn xuống, theo bản năng, Hạ Mạt đưa ta ra, những ngón tay trắng ngần, khi sợi ren bay qua mặt Hạ Mạt, cô nhẹ nhàng bắt lấy…


Âu Thần đột nhiên có cảm giác cái gì đó trong lồng ngực cũng đang bị bàn tay đó nắm chặt…


Rõ ràng bàn tay không dùng chút sức lực nào, nhưng lại tóm rất chặt.


Xung quanh vang lên tiếng xuýt xoa kinh ngạc.


Khoảnh khắc sợi ren lụa màu xanh đỏ rơi vào tay Doãn Hạ Mạt, cô như thể nàng Lọ Lem trong truyện cổ tích, ánh mắt của tất cả mọi người đều trùm lên cô.


Tiếng xuýt xoa xung quanh dâng cao đột ngột khiến Doãn Hạ Mạt kinh ngạc sực tỉnh, cô ngơ ngẩn nhìn sợi ren lụa màu xanh trong tay, không hiểu tại sao nó lại rơi vào tay mình. Vừa mới thoáng đây, Hạ Mạt đột nhiên như rơi vào giấc mộng, tới khi tỉnh lại, sợi ren đã nằm trong tay cô.


Bất giác cô ngước mắt lên.


Âu Thần từ xa đang nhìn cô chăm chú.


Khuôn mặt của anh lạnh lùng không chút cảm xúc, nhưng lại mang chút ánh sáng u uất trong đáy mắt.


Âu Thần lại đi đến trước mặt cô.


Cô nhẹ nhàng đưa sợi ren lụa màu xanh ra.


Âu Thần không đón nhận.


Mà đưa tay về phía cô, lạnh lùng ra lệnh:


“Buộc nó lại.”


Khẩu khí đó, như thể anh là chủ nhân cao quý còn cô chỉ là một tì nữ hèn mọn. Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau cảm thấy khó xử, nhưng lệnh của Thiếu gia xưa nay đâu ai dám cãi lại, đặc biệt lúc này đây đang là thời khắc anh chính thức tiếp nhận Công ty Sun.


Doãn Hạ Mạt ngẩng đầu kinh ngạc.


Phan Nam nhận ra sống lưng của Hạ Mạt cứng đơ lại, hai bờ môi mín chặt quật cường. Chính vào lúc Phan Nam cho rằng Hạ Mạt sẽ từ chối, Đào Thục Nhi đứng ở bên trái Hạ Mat khe khẽ giật áo Hạ Mạt, nói rất khẽ:


“Mau đi, cậu muốn đắc tội với Thiếu gia sao?”


Tuy rằng trong việc tuyển chọn gương mặt đại diện quảng cáo cho sản phẩm Lỗi Âu, Âu Thần rất xem trọng Hạ Mạt, nhưng lòng dạ của những thiếu gia con nhà giàu quyền thế kiểu như vậy vẫn hay thay đổi bất thường. Và giờ đây, khi mà hợp đồng biểu diễn của họ đều nằm trong tay của Thiếu gia, là vinh hay là nhục đều do suy nghĩ của anh quyết định chứ không thể theo cá tính của họ được.


Khuôn mặt Hạ Mạt trở nên nhợt nhạt.


Cô căn chặt môi.


Sau rồi cô cúi đầu, hàng lông mi dài che đi tâm trạng phức tạp trong đáy mắt, Hạ Mạt để tâm trạng mình trở lại với sự bình tĩnh ngày thường. Ngón tay trắng ngần quấn sợi ren lụa màu xanh xinh đẹp đó vào cổ tay Thiều gia, tung tầng từng tầng. Sợi ren lụa rất dài, cô cẩn thận, tỉ mỉ quấn lên cổ tay Âu Thần.


Ráng chiều dịu dàng chiếu cuộn Âu Thần và Doãn Hạ Mạt lại với nhau.


Khuôn mặt trắng trong.


Ngón tay mềm mại.


Ráng chiều trên hàng lông mi dài của cô.


Sự thô bạo, ngang ngược, lạnh lùng trong đáy mắt Âu Thần lúc đầu, dần dần, dưới tác động dịu dàng của Hạ Mạt, đã từ từ tan đi, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu đuối, sự tuyệt vọng u uất như nước biển băng giá chầm chậm muốn dìm chết anh.


Sợi ren lụa từng vòng từng vòng quấn lấy cổ tay phải của Âu Thần, như số phận của anh và cô từng bước quấn vào nhau.


Thoáng hiện một luồng sáng của đèn flash.


Lông mày Âu Thần hơi cau lại.


Thái Ni cũng phát hiện ra tay phóng viên đang chụp ảnh lén, anh định đi qua thu lấy máy ảnh của tay phóng viên dó, nhưng Âu Thần lại ho nhẹ một tiếng.


Thái Ni nhanh ý dừng chân đắn đo nghi hoặc.


Ý của Thiếu gia là mặc kệ sao?


Nhưng mọi người đều biết Thiếu gia rất ghét bị chụp ảnh, tại sao lại…


Âu Thần lạnh lùng nhếch môi.


Anh cũng muốn thử xem, ngày mai ảnh đăng trên báo sẽ có tác động như thế nào…


***


“Ngày mai anh đi Nhật.”


Buổi tối, đồ của Lạc Hi đều đã xếp gọn trong va li, nghĩ đi nghĩ lại, anh lôi cuốn tấm ảnh anh chụp cùng Hạ Mạt để vào trong va li. Trong ảnh, anh đang nghịch ngợm hôn lên má Hạ Mạt, cô quay đầu, nét mặt ngạc nhiên vừa vui vừa buồn. Lạc Hi mỉm cười, dùng ngón tay xoa nhẹ lên khung ảnh, chà, trong bức ảnh, cô và anh xem ra thân mật giống như người sống cùng một nhà.


“Em sẽ nhớ anh chứ?”


Đi Nhật quay ngoại cảnh phải mất cả tháng, trước đây cuộc sống đi đi về về anh đã quen. Nhưng lần này chưa đi đã muốn quay về rồi. Lạc Hi giả bộ vô tình hỏi Hạ Mạt, giống như tâm trạng của người con trai đang yêu đợi câu trả lời bạn gái, động tác chậm lại, vậy mà đợi rất lâu vẫn không nghe thấy tiếng cô trả lời.


Lạc Hi ngoái đầu lại nhìn.


Doãn Hạ Mạt đang ôm gối ngồi trên sofa, khuôn mặt không trang điểm, đăm chiêu nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, đôi mắt có vẻ mơ màng. Sắc đêm yên tĩnh lặng lẽ bao phủ lấy cô. Trong thảng thốt, Hạ Mạt dường như không tồn tại, Lạc Hi có cảm giác cô chỉ là một cái bóng hoang tưởng giống như bong bóng vậy.


“Đang nghĩ gì vậy?”


Lạc Hi ngồi xuống bên cô, ôm lấy cô từ phía sau, ôm rất chặt, anh cảm nhận được cơ thể và hơi thở ấm áp của cô. Trái tim loạn nhịp đã bình tĩnh trở lại, anh đặt cằm mình lên gáy Hạ Mạt như một đứa trẻ, cô là của anh, không thể tùy hứng say mê đờ đẫn.


Được Lạc Hi ôm trong vòng tay, mạch suy nghĩ chuyện lúc sáng của Doãn Hạ Mạt quay trở lại với thực tế, cô mỉm cười hỏi lại để tránh câu hỏi của anh:


“Đồ đạc của anh đã chuẩn bị xong chưa?”


“Xong rồi.”


“Để em xem…”


Cô cẩn thận giúp anh

Từ khóa: Bong bóng mùa hè,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng

Chồng và bạn thân yêu nhau trong bóng tối thì tôi làm sao biết được!

Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử

Gửi em, cô gái chẳng mấy may mắn trong con đường tình duyên…

Truyện Ê Hổ Cái Em Là Của Anh