Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới (xem 3948)

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

ớc đây em luôn muốn…”
“Bây giờ em chị muốn cả nhà cùng nhau sống khỏe mạnh vui vẻ.” Doãn Hạ Mạt mỉm cười rồi lại múc cho Tiểu Trừng một bát canh, “hàng ngày chuẩn bị cơm nước cho hai anh em, nhìn thấy sức khỏe của hai anh em mỗi ngày một phục hồi, là em đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Hà hà, giả dụ trong làng giải trí có xuất hiện một con hổ đi chăng nữa thì nó cũng không có cách nào bắt em đi được đâu”.
“Chị…”
Đôi mắt Doãn Trừng đỏ hoe, Doãn Hạ Mạt đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi nói:
“Mau ăn đi, để nguội sẽ mất ngon.”
Sau bữa cơm trưa, Doãn Trừng trở về phòng nghỉ ngơi. Âu Thần bước xuống cầu thang, quản gia Thẩm xách chiếc máy tính đi theo sau, lúc đi qua ban công, Âu Thần dừng bước.
Trong tia nắng vàng óng ấm áp.
Doãn Hạ Mạt đang ngồi trên chiếc ghế mây, chăm chú đan chiếc khăn quàng cổ vừa dài vừa dày có mày xanh của rừng cây, ánh nắng chói rọi khắp cơ thể cô, một phong thái khoan thai, thanh thoát đến lạ thường. Mãi đến khi cô khẽ chuyển động đôi vai, ngước mặt lên, Âu Thần mới bừng tỉnh thoát khỏi sực chìm đắm trong cảnh sắc tuyệt vời đó.
“Em… lại đan khăn quàng cổ à?”
Âu Thần lúng túng, cố gắng tìm cách át đi thái độ vừa rồi của mình.
“Chỉ một thời gian nữa là đến mùa đông rồi”, Hạ Mạt mỉm cười như thể cảm thấy sự xuất hiện của Âu Thần là việc rất tự nhiên, tự nhiên như chuyện trời xanh mây trắng vậy, “khăn quàng cổ của anh và Tiểu Trừng hơi mỏng, vì thế em muốn đan trước một chút”.
“Trước lúc phẫu thuật em bị ốm một thời gian dài, sau ca phẫu thuật lại làm việc không ngơi nghỉ, khăn quàng cổ không đủ ấm có thể mua cái khác, em phải chú ý nghỉ ngơi chứ!”
Âu Thần nhìn sâu vào mắt Hạ Mạt.
“Đan khăn quàng cổ kỳ thực không có gì là mệt cả. Ừm, nhưng anh cứ yên tâm, em sẽ chú ý nghỉ ngơi, vì em cần phải có một sức khỏe thật tốt để còn chăm sóc cho anh và Tiểu Trừng nữa chứ.” Doãn Hạ Mạt cười và nói, cô để ý thấy Âu Thần không mặc chiếc áo ấm dày theo lời dặn của cô giống mọi khi mà lại mặc bộ âu phục màu đen lúc đi làm ngày trước. “Anh định đi ra ngoài à?”
“Buổi chiều có cuộc họp hội đồng quản trị, anh cần phải đến dự.”
“Hôm nay trời lạnh, có thể mặc thêm áo khoác vào được không?”
Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói, cô nhìn thẳng vào chiếc khăn quàng nằm trên cổ Âu Thần, chiếc khăn quàng cổ màu xanh thẫm đó từ lúc cô tặng, hầu như ngày nào Âu Thần cũng quàng nó. Tận đáy lòng cô dâng lên một cảm xúc đau xót khó tả, đây có lẽ cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cô quyết định sẽ đem chiếc khăn quàng cổ dày đang đan này tặng cho anh trước.
“Vâng, thưa thiếu phu nhân.”
Quản gia Thẩm khom lưng một cách cung kính, nhanh chóng rảo bước đến phòng để đồ lấy giúp Âu Thần một chiếc áo khoác.
Chỉ còn lại hai người, Doãn Hạ Mạt cúi đầu nhìn chiếc khăn quàng cổ màu xanh đang đan dở trên tay của mình, cô ngập ngừng nói, “Lúc nào cũng là màu này, có phải là quá đơn điệu, nhàm chán không?”
“Gì thế?” Âu Thần nhất thời không hiểu ý.
“Em muốn nói là màu của chiếc khăn quàng cổ?” Doãn Hạ Mạt ngẫm nghĩ nói, “Sang năm em sẽ đổi màu khác cho anh nhé”.
“Sang năm…”
Âu Thần sững người, đôi mắt tràn ngập một màu xanh thẫm, anh nhìn sâu vào mắt Doãn Hạ Mạt.
Sang năm cô ấy sẽ vẫn còn ở đây?
“Anh đừng làm việc quá sức nhé.”
Nhận lấy chiếc áo khoác từ quản gia Thẩm, Doãn Hạ Mạt giúp Âu Thần mặc nó, ngón tay cô tình cờ chạm vào khuôn mặt của anh. Toàn thân Âu Thần cứng đờ, ngược lại cô mỉm cười một cách tự nhiên như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Nhớ về nhà sớm nhé.”
Tiễn Âu Thần ra cửa, Doãn Hạ Mạt cẩn thận dặn thêm câu này.
***
Nhớ về nhà sớm…
Trong suốt cuộc họp hội đồng quản trị, tâm trí của Âu Thần nhiều lần xuất hiện ra vẻ mặt của Doãn Hạ Mạt lúc nói câu này.
Về nhà…
Xuất viện đã được hơn một tháng rồi, Âu Thần tuyệt nhiên vẫn chưa nói với Doãn Hạ Mạt về chuyện ly hôn, nhưng hình như cô đã hoàn toàn xem mình là vợ của anh, cô gần như làm tốt tất cả mọi việc mà một người vợ có thể làm với một người chồng.
Ngôi biệt thự nhà họ Âu trước đây vốn dĩ rất lạnh lẽo, giờ bỗng nhiên có hơi ấm của một gia đình.
Doãn Hạ Mạt tự tay đan những chiếc khăn quàng cổ và những chiếc áo len ấm áp, dành nhiều tâm trí cho việc nghiên cứu thực đơn, cố gắng nấu những món ăn vừa đúng với lời căn dặn của bác sỹ, vừa hợp với sở thích của anh và Tiểu Trừng. Tối tối cô cùng anh và Tiểu Trừng trò chuyện vui đùa, sau đó cô thúc giục họ đi ngủ sớm. Mỗi lần thức giấc giữa đêm khuya, anh thường hay bắt gặp cô ngồi trong phòng đọc sách, chăm chú xem các loại sách hướng dẫn nấu ăn, hoặc là ngồi trước màn hình máy tính tìm kiếm những tư liệu về những điều cần biết để khôi phục sức khỏe sau phẫu thuật.
Cô giống như là một người vợ…
Từ khi có sự hiện diện của cô, ngôi biệt thự vốn dĩ ảm đạm trước kia của họ Âu dường như có sinh khí trở lại, không có sự lạnh lẽo, không còn sự cô độc, giống như trên cơ thể cô tỏa ra một luồng hơi ấm của những tia nắng mặt trời khiến Âu Thần chỉ muốn như con thiêu thân bay đến bên cô, dù cho đó chỉ là trong khoảng khắc.
Lúc cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc cũng là lúc trời đã chạng vạng tối.
Chiếc xe Lincoln thân dài màu đen sang trọng hòa lẫn trong dòng xe đông nghịt, ngoài cửa sổ, những ánh đèn biến đổi huyền ảo tạo thành những mảng tối, sáng trên khuôn mặt của Âu Thần.
Nhưng sự ấm áp này có đúng là sự thật không?
Nụ cười hàng ngày hiện diện trên khóe miệng của cô có đúng là xuất phát từ tận đáy lòng không? Âu Thần lặng lẽ khép đôi bờ mi, đau đớn nắm chặt bàn tay. Từ nhỏ cô đã có tài che giấu tâm tư tình cảm của mình, cuộc hôn nhân này cuối cùng cũng là chỉ là một cuộc giao dịch, cô làm sao cảm thấy hạnh phúc được cơ chứ? Những gì Hạ Mạt đã làm chẳng qua là do cảm thấy áy náy mà thôi.
Bởi vì anh đã mấy đi một bên thận, vì thế Doãn Hạ Mạt cảm thấy cần phải bù đắp cho anh.
“Khoan hãy về nhà”, Âu Thần nói với tài xế. Anh cần phải suy nghĩ thật kỹ, trở về bên cạnh cô, chỉ trong giây phút thôi, mọi lý trí của anh đều sẽ bị tan chảy bởi sự ấm áp của cô.
Trời càng ngày càng tối.
Chiếc xe Lincoln thân dài màu đen chầm chậm lăn bánh đến khu nhà ở của dân lao động, Âu Thần bảo tài xế dừng xe, tự mình bước xuống xe. Trong khu nhà ở này cửa sổ của mỗi một căn hộ đều sáng rực ánh đèn, giờ đang đúng vào bữa cơm chiều, mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp nơi.
Nơi đây vốn là nhà của Doãn Hạ Mạt và Tiểu Trừng.
Âu Thần ngước đầu nhìn lên khung cửa sổ không có ánh đèn đó. Lúc trước, anh đã từng đến đây nhiều lần, âm thầm đứng dưới lầu ngắm nhìn ánh đèn ấm áp đó. Nhưng lúc đó Lạc Hi thường hay ở trong ngôi nhà của cô, anh chỉ là một cái bóng cô độc, lặng lẽ dưới lầu.
Bây giờ Doãn Hạ Mạt không còn ở đây nữa.
Cô ở trong ngôi nhà của anh và cô, có lẽ là đang chuẩn bị cơm nước, cũng có thể là đang trông ngóng anh trở về, hôm nay lúc ra khỏi nhà, cô đã dặn anh nhớ về sớm…
Trong đầu anh, một mớ suy nghĩ hỗn độn quấy nhiễu, Âu Thần nở một nụ cười chua xót, có lẽ anh không muốn làm rõ vấn đề này quá sớm.
Móc chiếc chìa khóa nhà cũ mà cô đưa cho anh trong khoảng thời gian Tiểu Trừng nằm viện ra, Âu Thần cất bước hướng về phía trước, anh đang tính đem cái nồi cũ còn lưu lại trong ngôi nhà này về cho Hạ Mạt.
Cô ấy trông thấy c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Khám phá bước ngoặt cuộc đời khiến 12 cung hoàng đạo thay đổi

Thấy bố vợ chỉ đi dép lê con rể không cho ông đưa con gái về nhà chồng vì sợ mất mặt và cách hành xử sốc của cô dâu

Giặc bên ngô là bà hoàng trong nhà tôi

Truyện Gặp Gấu Đi Với Người Yêu Cũ Voz Full

Nhóc Con, Tôi Thích Cô!