từ đỏ bừng, mỉm cười xấu hổ, Thục Nhi nói: “Không việc gì, Lỗi Âu sẽ chọn ra được gương mặt đại diện thích hợp nhất, tuyển lựa thêm một chút là chuyện bình thường”.
Chị Phần gật đầu nói : “Phải”.
“Thẩm Tường cũng tới chứ?” Đào Thục Nhi vô tình hỏi.
“Ừ, có.”
Đào Thục Nhi cắn môi, cô biết Thẩm Tường thường hay phô trương thân thế, lúc nào xuất hiện cũng có bốn năm trợ lý đi theo. Thục Nhi nhìn một vòng quanh công ty, ánh mắt lướt nhẹ qua Hạ Mạt, dừng vài giây, sau đó cô gọi Hạ Mạt, Khả Hân, Trân Ân và ba cô gái khác thường ngày làm công tác PR lại.
Đào Thục Nhi đỏ mặt hỏi:
“Phiền mọi người đi cùng tôi một chuyến tới công ty Lỗi Âu nhé, được không?”
***Công ty Sun điều hai chiếc xe đưa mấy người tới công ty Lỗi Âu. Đào Thục Nhi, Doãn Hạ Mạt và chị Phần ngồi trên chiếc Bentley, Trân Ân, Khả Hân với ba cô gái kia ngồi xe sau.
Trong chiếc Bentley.
“Hạ Mạt, nghe nói nhiều đài truyền hình mời cậu tham gia show diễn của họ phải không?” Đào Thục Nhi nhìn vào chiếc gương nhỏ tỉ mỉ trang điểm gương mặt, hỏi: “Tại sao công ty mình đều từ chối vậy? Là ý của cậu à?”.
“Chắc chắn là công ty đã có những chủ kiến khác rồi.”
Hạ Mạt cũng biết có rất nhiều tờ báo, nhiều ký giả tới tìm cô, thậm chí không hiểu bằng cách nào họ có được số di dộng để trực tiếp gọi cho cô mời tham gia các show diễn, nhưng nhân viên truyền thông nói với cô rằng bây giờ chưa phải là thời cơ thích hợp để xuất hiện ở các chương trình biểu diễn, họ đã thay cô từ chối hết.
“Ờ?” Đào Thục Nhi xoa thêm chút phấn, hỏi: “Chị Phần này, tình hình cái cô Đới Tây thế nào rồi?”
Chị Phần ngồi ghế trước quay người lại nói: “Cái cô Đới Tây không thành vấn đề… nhưng hồi này có gặp cô ấy ở biệt thự Thiên Thủy vài lần… cũng có thể chỉ là chị tình cờ đụng mặt thấy thôi…”.
Đào Thục Nhi mỉm cười, “Thì ra cũng chỉ là loại hàng như Vi An”.
Đào Thục Nhi đóng nắp hộp phấn nhìn Hạ Mạt, trầm ngâm hồi lâu, Thục Nhi nói: “Nghe mình đi, đừng dấn thân vào làng giải trí. Nơi đó rất phức tạp, đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu. Nếu cậu cần tiền, làm trợ lý cho mình cũng được, mình sẽ trả cho cậu cao hơn. Mình sẽ chăm lo cho cậu, không để cậu phải khổ. Mình cũng cần một người bạn như cậu lo lắng cho mình”.
Hạ Mạt mỉm cười, “Cảm ơn”.
Đào Thục Nhi không hiểu ý của Hạ Mạt, cô đang định hỏi tiếp thì bác tài cho xe giảm tốc độ, đã tới tòa nhà trụ sở công ty Lỗi Âu.
Ngày hè tràn đầy nắng.
Nằm ở vị trí trung tâm khu đất vàng giữa rừng toàn nhà cao chọc trời, trụ sở Lỗi Âu màu tím nhạt trông như một thiếu nữ quý tộc châu Âu thời trung đại cao quý, ưu nhã. Trước mặt tòa nhà Lỗi Âu là một quảng trường trồng hoa rộng lớn với những trụ cột kiểu La Mã rất đẹp, đài phun nước mộng ảo, nàng tiên cá bằng tượng mơ màng chìm trong bọt nước trong veo.
Hạ Mạt ngẩn ngơ ngắm nhìn.
“Đẹp quá trời…” Tiếng Đào Thục Nhi theo gió vọng tới, “chỉ có những công ty nào tài lực hùng hậu mới có khả năng xây dựng được tòa nhà với vườn hoa sang trọng như thế này. Ai cũng nói không cần tham địa vị tiền tài, nhưng thế giới này hoàn mỹ tới độ con người ta làm sao không tham được cơ chứ…”.
Hạ Mạt quay sang Đào Thục Nhi. Trên mặt cô đã lập tức không còn dấu vết những lời than thở vừa xong. Với hàng mi dài đen láy, đôi mắt long lanh, hai má phớt phấn hồng, vẻ yêu kiều e lệ, trông cô giống như trong giấc mơ đang lúng túng ngượng ngùng trước sợi dây tơ ái tình khiến người ta thương tiếc. Hạ Mạt hiểu rằng Đào Thục Nhi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Cửa ra vào bằng kính xoay tròn.
Kính cửa trong suốt hào hoa quý phái.
Lẵng hoa tươi sặc sỡ, thơm ngào ngạt đặt xen giữa.
Đào Thục Nhi bước vào tòa nhà trụ sở công ty Lỗi Âu. Chị Phần và Hạ Mạt theo sau, Trân Ân, Khả Hân và mấy người nữa đi cuối. Cô nhân viên sau quầy tiếp tân nở nụ cười đón chào. Cô Thành, thư ký Tổng giám đốc từ phía đông đại sảnh vội vàng bước tới nhiệt tình chào đón Đào Thục Nhi.
Đang lúc nói lời cảm ơn thành ý của cô thư ký Thành, đã xuống tận nơi nhiệt tình đón tiếp, đột nhiên Đào Thục Nhi nhíu mày phát hiện Thẩm Tường cũng đang có mặt trong đại sảnh công ty Lỗi Âu, hình như hồi nãy, thư ký Thành cũng vừa từ chỗ Thẩm Tường đi ra thì phải.
Làn da trắng như tuyết, dáng người cao ráo, Thẩm Tường mặc chiếc váy dài màu đen bó sát người, hai, ba chuỗi ngọc trai đen lấp lánh trên cổ. Một trợ lý cầm ô che ánh nắng rọi qua bức tường kính, một trợ lý đang ngồi chồm hỗm sửa lại giày cho Thẩm Tường, một nhân viên truyền thông khác tay cầm đầu quay DV ghi hình, còn lại một số nữa thì người tay điện thoại, người xách thùng trang điểm, người mang quần áo. Thẩm Tường kiêu ngạo lạnh lùng đứng trước cửa cầu thang máy phía đông đại sảnh, không thèm ngó ngàng tới những người đi theo đang bận quýnh quáng phục vụ mình. Hệt như một vương nữ vậy, Hạ Mạt trộm nghĩ, đem ra so, Đào Thục Nhi chỉ là hạt ngọc bích nhỏ bé mà thôi.
Dẫn Đào Thục Nhi và những người đi cùng tới chỗ cầu thang máy đứng chờ, cô thư ký Thành vội vàng phân trần giải thích rằng cầu thang máy vừa mới lên, có lẽ phải một lúc nữa mới trở xuống. Đào Thục Nhi mỉm cười nói: “Không sao đâu”. Hạ Mạt lại để ý thấy thực ra chỗ này có tới hai cầu thang, một cái đang đi lên là loại thường hay gặp, còn một cái đang đứng yên cửa bằng kim loại sơn màu tím nhạt có khắc một bông uất kim hương màu vàng kim thanh nhã, cao quý hoa lệ, bên ngoài tuyệt nhiên không có dòng chữ “Đang hỏng”.
Đào Thục Nhi và Thẩm Tường đều đang đứng đợi thang máy
nhưng làm như không quen biết nhau, chả ai bắt chuyện ai, không khí có vẻ căng
thẳng, kỳ quái. Thẩm Tường nét mặt không biểu hiện, lạnh lùng quý phái. Đào Thục Nhi thì như không có Thẩm Tường, cô thì thầm to nhỏ cười nói với cô thư ký Thành, cô thư ký Thành hơi ngượng, thi thoảng liếc mắt áy náy nhìn Thẩm Tường. Khóe mắt Đào Thục Nhi thoáng nhìn thăm dò đánh giá, sắc mặt Thẩm Tường càng lúc càng khó chịu, bất giác Đào Thục Nhi không nhịn được nhoẻn miệng cười. Sau rồi, Thục Nhi phát giác Thẩm Tường đâu có nhìn gì mình mà là đang nhìn Hạ Mạt đứng cạnh cô.
“Cô biết Hạ Mạt à?”
Đào Thục Nhi nét mặt hơi ngạc nhiên như thể vừa phát hiện ra Thẩm Tường với mình đang cùng một chỗ.
“Không quen.”
Thẩm Tường lạnh lùng nhìn Hạ Mạt chằm chằm.
Đào Thục Nhi chau mày như đang suy nghĩ tìm kiếm điều gì đó, bỗng dưng cô ta đưa tay bụm miệng, đôi mắt mở to kinh ngạc, “Lẽ nào… nguyên cớ là Lạc Hi? Lạc Hi lần trước ở quảng trường Cầu Vồng đã xuất hiện làm thay đổi cục diện sân khấu là vì Hạ Mạt sao…”.
Lạc Hi?!
Tất cả ánh mắt mọi người đang có mặt ở đó đổ dồn lên người Hạ Mạt.
Hạ Mạt không nhìn vào bất cứ người nào, cô đang nhìn xuống nền gạch đá hoa cương, sắc thái bình tĩnh, thản nhiên như không, hình như chuyện Đào Thục Nhi vừa mới đề cập đến đối với cô chẳng có can hệ gì.
Thẩm Tường dán mắt vào mặt Hạ Mạt.
Ánh mắt lạnh lùng băng giá.
“Đừng có nhìn cô ta như vậy.” Đào Thục Nhi đứng chặn trước mặt Hạ Mạt ngăn ánh mắt Thẩm Tường, cười, nói: “Cô ta là trợ lý của tôi”.
“Trợ lý của cô thì đã sao nào? Giỏi lắm ta
Chị Phần gật đầu nói : “Phải”.
“Thẩm Tường cũng tới chứ?” Đào Thục Nhi vô tình hỏi.
“Ừ, có.”
Đào Thục Nhi cắn môi, cô biết Thẩm Tường thường hay phô trương thân thế, lúc nào xuất hiện cũng có bốn năm trợ lý đi theo. Thục Nhi nhìn một vòng quanh công ty, ánh mắt lướt nhẹ qua Hạ Mạt, dừng vài giây, sau đó cô gọi Hạ Mạt, Khả Hân, Trân Ân và ba cô gái khác thường ngày làm công tác PR lại.
Đào Thục Nhi đỏ mặt hỏi:
“Phiền mọi người đi cùng tôi một chuyến tới công ty Lỗi Âu nhé, được không?”
***Công ty Sun điều hai chiếc xe đưa mấy người tới công ty Lỗi Âu. Đào Thục Nhi, Doãn Hạ Mạt và chị Phần ngồi trên chiếc Bentley, Trân Ân, Khả Hân với ba cô gái kia ngồi xe sau.
Trong chiếc Bentley.
“Hạ Mạt, nghe nói nhiều đài truyền hình mời cậu tham gia show diễn của họ phải không?” Đào Thục Nhi nhìn vào chiếc gương nhỏ tỉ mỉ trang điểm gương mặt, hỏi: “Tại sao công ty mình đều từ chối vậy? Là ý của cậu à?”.
“Chắc chắn là công ty đã có những chủ kiến khác rồi.”
Hạ Mạt cũng biết có rất nhiều tờ báo, nhiều ký giả tới tìm cô, thậm chí không hiểu bằng cách nào họ có được số di dộng để trực tiếp gọi cho cô mời tham gia các show diễn, nhưng nhân viên truyền thông nói với cô rằng bây giờ chưa phải là thời cơ thích hợp để xuất hiện ở các chương trình biểu diễn, họ đã thay cô từ chối hết.
“Ờ?” Đào Thục Nhi xoa thêm chút phấn, hỏi: “Chị Phần này, tình hình cái cô Đới Tây thế nào rồi?”
Chị Phần ngồi ghế trước quay người lại nói: “Cái cô Đới Tây không thành vấn đề… nhưng hồi này có gặp cô ấy ở biệt thự Thiên Thủy vài lần… cũng có thể chỉ là chị tình cờ đụng mặt thấy thôi…”.
Đào Thục Nhi mỉm cười, “Thì ra cũng chỉ là loại hàng như Vi An”.
Đào Thục Nhi đóng nắp hộp phấn nhìn Hạ Mạt, trầm ngâm hồi lâu, Thục Nhi nói: “Nghe mình đi, đừng dấn thân vào làng giải trí. Nơi đó rất phức tạp, đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu. Nếu cậu cần tiền, làm trợ lý cho mình cũng được, mình sẽ trả cho cậu cao hơn. Mình sẽ chăm lo cho cậu, không để cậu phải khổ. Mình cũng cần một người bạn như cậu lo lắng cho mình”.
Hạ Mạt mỉm cười, “Cảm ơn”.
Đào Thục Nhi không hiểu ý của Hạ Mạt, cô đang định hỏi tiếp thì bác tài cho xe giảm tốc độ, đã tới tòa nhà trụ sở công ty Lỗi Âu.
Ngày hè tràn đầy nắng.
Nằm ở vị trí trung tâm khu đất vàng giữa rừng toàn nhà cao chọc trời, trụ sở Lỗi Âu màu tím nhạt trông như một thiếu nữ quý tộc châu Âu thời trung đại cao quý, ưu nhã. Trước mặt tòa nhà Lỗi Âu là một quảng trường trồng hoa rộng lớn với những trụ cột kiểu La Mã rất đẹp, đài phun nước mộng ảo, nàng tiên cá bằng tượng mơ màng chìm trong bọt nước trong veo.
Hạ Mạt ngẩn ngơ ngắm nhìn.
“Đẹp quá trời…” Tiếng Đào Thục Nhi theo gió vọng tới, “chỉ có những công ty nào tài lực hùng hậu mới có khả năng xây dựng được tòa nhà với vườn hoa sang trọng như thế này. Ai cũng nói không cần tham địa vị tiền tài, nhưng thế giới này hoàn mỹ tới độ con người ta làm sao không tham được cơ chứ…”.
Hạ Mạt quay sang Đào Thục Nhi. Trên mặt cô đã lập tức không còn dấu vết những lời than thở vừa xong. Với hàng mi dài đen láy, đôi mắt long lanh, hai má phớt phấn hồng, vẻ yêu kiều e lệ, trông cô giống như trong giấc mơ đang lúng túng ngượng ngùng trước sợi dây tơ ái tình khiến người ta thương tiếc. Hạ Mạt hiểu rằng Đào Thục Nhi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Cửa ra vào bằng kính xoay tròn.
Kính cửa trong suốt hào hoa quý phái.
Lẵng hoa tươi sặc sỡ, thơm ngào ngạt đặt xen giữa.
Đào Thục Nhi bước vào tòa nhà trụ sở công ty Lỗi Âu. Chị Phần và Hạ Mạt theo sau, Trân Ân, Khả Hân và mấy người nữa đi cuối. Cô nhân viên sau quầy tiếp tân nở nụ cười đón chào. Cô Thành, thư ký Tổng giám đốc từ phía đông đại sảnh vội vàng bước tới nhiệt tình chào đón Đào Thục Nhi.
Đang lúc nói lời cảm ơn thành ý của cô thư ký Thành, đã xuống tận nơi nhiệt tình đón tiếp, đột nhiên Đào Thục Nhi nhíu mày phát hiện Thẩm Tường cũng đang có mặt trong đại sảnh công ty Lỗi Âu, hình như hồi nãy, thư ký Thành cũng vừa từ chỗ Thẩm Tường đi ra thì phải.
Làn da trắng như tuyết, dáng người cao ráo, Thẩm Tường mặc chiếc váy dài màu đen bó sát người, hai, ba chuỗi ngọc trai đen lấp lánh trên cổ. Một trợ lý cầm ô che ánh nắng rọi qua bức tường kính, một trợ lý đang ngồi chồm hỗm sửa lại giày cho Thẩm Tường, một nhân viên truyền thông khác tay cầm đầu quay DV ghi hình, còn lại một số nữa thì người tay điện thoại, người xách thùng trang điểm, người mang quần áo. Thẩm Tường kiêu ngạo lạnh lùng đứng trước cửa cầu thang máy phía đông đại sảnh, không thèm ngó ngàng tới những người đi theo đang bận quýnh quáng phục vụ mình. Hệt như một vương nữ vậy, Hạ Mạt trộm nghĩ, đem ra so, Đào Thục Nhi chỉ là hạt ngọc bích nhỏ bé mà thôi.
Dẫn Đào Thục Nhi và những người đi cùng tới chỗ cầu thang máy đứng chờ, cô thư ký Thành vội vàng phân trần giải thích rằng cầu thang máy vừa mới lên, có lẽ phải một lúc nữa mới trở xuống. Đào Thục Nhi mỉm cười nói: “Không sao đâu”. Hạ Mạt lại để ý thấy thực ra chỗ này có tới hai cầu thang, một cái đang đi lên là loại thường hay gặp, còn một cái đang đứng yên cửa bằng kim loại sơn màu tím nhạt có khắc một bông uất kim hương màu vàng kim thanh nhã, cao quý hoa lệ, bên ngoài tuyệt nhiên không có dòng chữ “Đang hỏng”.
Đào Thục Nhi và Thẩm Tường đều đang đứng đợi thang máy
nhưng làm như không quen biết nhau, chả ai bắt chuyện ai, không khí có vẻ căng
thẳng, kỳ quái. Thẩm Tường nét mặt không biểu hiện, lạnh lùng quý phái. Đào Thục Nhi thì như không có Thẩm Tường, cô thì thầm to nhỏ cười nói với cô thư ký Thành, cô thư ký Thành hơi ngượng, thi thoảng liếc mắt áy náy nhìn Thẩm Tường. Khóe mắt Đào Thục Nhi thoáng nhìn thăm dò đánh giá, sắc mặt Thẩm Tường càng lúc càng khó chịu, bất giác Đào Thục Nhi không nhịn được nhoẻn miệng cười. Sau rồi, Thục Nhi phát giác Thẩm Tường đâu có nhìn gì mình mà là đang nhìn Hạ Mạt đứng cạnh cô.
“Cô biết Hạ Mạt à?”
Đào Thục Nhi nét mặt hơi ngạc nhiên như thể vừa phát hiện ra Thẩm Tường với mình đang cùng một chỗ.
“Không quen.”
Thẩm Tường lạnh lùng nhìn Hạ Mạt chằm chằm.
Đào Thục Nhi chau mày như đang suy nghĩ tìm kiếm điều gì đó, bỗng dưng cô ta đưa tay bụm miệng, đôi mắt mở to kinh ngạc, “Lẽ nào… nguyên cớ là Lạc Hi? Lạc Hi lần trước ở quảng trường Cầu Vồng đã xuất hiện làm thay đổi cục diện sân khấu là vì Hạ Mạt sao…”.
Lạc Hi?!
Tất cả ánh mắt mọi người đang có mặt ở đó đổ dồn lên người Hạ Mạt.
Hạ Mạt không nhìn vào bất cứ người nào, cô đang nhìn xuống nền gạch đá hoa cương, sắc thái bình tĩnh, thản nhiên như không, hình như chuyện Đào Thục Nhi vừa mới đề cập đến đối với cô chẳng có can hệ gì.
Thẩm Tường dán mắt vào mặt Hạ Mạt.
Ánh mắt lạnh lùng băng giá.
“Đừng có nhìn cô ta như vậy.” Đào Thục Nhi đứng chặn trước mặt Hạ Mạt ngăn ánh mắt Thẩm Tường, cười, nói: “Cô ta là trợ lý của tôi”.
“Trợ lý của cô thì đã sao nào? Giỏi lắm ta