Bốn năm phấn hồng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Bốn năm phấn hồng (xem 4175)

Bốn năm phấn hồng

ư: tờ X của tỉnh Sở Thiên, hoặc báo Y của tỉnh Vũ Hán. Thế nên tôi nhận ra rằng mình đã làm. Có lẽ cô ta thực sự không muốn cạnh tranh với tôi, cô ta chỉ muốn xây dựng sự nghiệp làm một kĩ nữ nổi danh mà thôi, ôi xin lỗi, viết nhầm rồi, phải là làm một kí giả nổi danh mới đúng.


Lần cuối cùng lấy danh nghĩa toà soạn chúng tôi đi phỏng vấn, do thầy có việc đột xuất nên để cho tôi và Lâm Lập Thuần đi. Đó là một công ty ở bên Hàn Khẩu. Tôi và Lâm Lập Thuần phải lên chuyến xe 607. Cô ta lên trước, tôi nhìn thấy rõ ràng cô ta đưa 1,2tệ, tôi vội vàng lên xe, rồi cũng đưa 1,2tệ. Thực ra mà nói, đi xe buýt với người quen thì chuyện mỗi người phải tự bỏ ra 1,2 tệ đối với tôi thật sự không quen lắm, nhưng Lâm Lập Thuần lại cứ dửng dưng làm như vậy.


Trên xe rất đông. Hai người chúng tôi bị ép đứng sát nhau, nhưng trên cả đoạn đường chẳng hề nói với nhau câu nào. Tôi không thích nói chuyện với người khác, cô ta cũng chẳng thèm nói chuyện với ai. Khi tới toà nhà Thủ Thuỷ, người bên cạnh xuống xe, để lại một ghế trống, tôi muốn nói theo thói quen là “cậu ngồi đi”, nhưng bỗng nhận ra rằng bên cạnh mình là kẻ khác người Lâm Lập Thuần nên liền ngậm miệng luôn. Cô ta cũng không ngồi. Trong khi hai chúng tôi còn đang đùn đẩy nhau thì một người phụ nữ trung niên dáng người phốp pháp với lớp phấn nền rởm và nét lông mày thô xấu trên mặt đã lao như tên bắn lên chỗ ghế trống, đặt mông xuống ngồi như trút bỏ được gánh nặng.


Cuộc phỏng vấn khá thuận lợi. Tôi nhận ra rằng xinh đẹp mà làm tin tức rất có lợi thế. Rất nhiều người đàn ông trung niên khi trả lời phỏng vấn đều có ấn tượng tốt với chúng tôi. Lúc đó tôi đã chẳng muốn làm gì nữa, chỉ nhìn Lâm Lập Thuần một mình gánh vác hết cả công việc. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người đàn ông kia đề nghị đưa chúng tôi về.


Ông ta mở cửa chiếc Daben, làm động tác mời vào xe. Tôi tự nhiên không muốn ngồi cạnh ông ta, cả người ông ta toát lên một mùi thô bỉ, béo không thể nào chịu được. Tôi vốn dĩ cứ ngồi ô tô con là thể nào cũng say, ngồi cạnh ông ta mà không nôn mở thì thật là khó chịu. Lâm Lập Thuần do dự đứng trước cửa xe một lúc, cuối cùng cũng luồn lên ghế trên ngồi Tôi rất khó chịu, cô ta còn ghét tôi hơn là ghét cái gã đàn ông tai to mặt lớn kia Cô ta thà ngồi với ông ấy chứ không muốn ngồi cạnh tôi. Để tự an ủi mình, tôi lại nghĩ ra một giả thiết, có thể là cô ta đang muốn tìm cơ hội để moi tiền. Còn về việc tại sao phải làm điệu bộ do dự đứng trước cửa xe thì lại phải dùng đến điển cố “Kỹ nữ và tấm biển trinh tiết”. Quả nhiên giống như những gì tôi nghĩ, tôi cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, giống như ngày hè được ăn kem vậy.


Tôi ngồi ở ghế sau, nhìn thấy người đàn ông kia nói chuyện với Lâm Lập Thuần, cười đến rung từng thớ thịt trên mặt, còn Lâm Lập Thuần vẫn cứ giữ cái vẻ kênh kiệu cố hữu của mình, chẳng hề nghiêng đàu sang nhìn gã béo kia. Trong lòng tôi không thấy thoải mái. Cái điệu bộ giả tạo mà cứ như thật vậy, không khác gì chuyện AQ giả làm con gái nhà lành. Tôi ngẩn người ra, nghĩ một lúc, nếu mình xuống xe trước, chắc bọn họ còn vui đến độ cười vỡ bụng mất thôi, làm thế cho ai coi chứ? Tôi tự an ủi mình một chút rồi ngủ một cách ngon lành.


Khi xe đến phố Vĩnh Thanh thì đột nhiên gã béo kia phanh gấp một cái. Tôi gậit mình tỉnh dậy trong sự mơ hồ, lúc đó tôi nghe thấy tiếng chửi chua ngoa của Lâm Lập Thuần: “Đồ đĩ đẻ, đồ chó chết”. Tiếng mở cửa xe rầm một cái, bỗng nhiên một tờ giấy màu sắc rực rỡvờn bay trong không trung. Tôi vội vàng chạy ra khỏi xe. Ôi mẹ ơi, bao nhiêu là tiền! Tôi cứ thấy thương tiếc cho gã béo kia. Quay đầu lại nhìn Lâm Lập Thuần, dáng người cao ráo của cô ta dần dàn biến mất trong một chiếc taxi Fukang màu hồng. Tôi sợ gã béo kia lại quay ra làm phiền mình nên vội vàng gọi một xe khác chạy biến luôn.


Toà soạn lúc này giống như một cái sọt rác lớn, tôi cân nhắc rồi quyết định sẽ không đến đó nữa. Tôi sẽ tìm một toà soạn khác để thực tập. Mặc dù đây không phải do lỗi của tôi, cũng chẳng phải là sai lầm của chúng tôi mà chỉ vì quá mức cẩn thận đến mức nhát gan.


Có điều là từ đó về sau, trước mặt người khác tôi chẳng bao giờ nói đến chuyện Lâm Lập Thuần hơn người như thế nào. Một nữ sinh như thế thì tôi ủng hộ cái sự không ai sánh bằng của cô ta.


70. Sống thử


Sau khi từ toà báo về tôi đã chuyển nhà đến đơn vị thực tập ở Hàn Khẩu.


Trong thời gian thực tập của năm thứ tư, tôi và bạn trai bắt đầu sống chung. Đối với tôi việc này còn quan trọng hơn việc thực tập rất nhiều. Nguyên nhân của việc sống chung là đơn vị thực tập của tôi ở Hàn Khẩu mà trường học của tôi lại ở Vũ Xương. Để thuận tiện hơn chúng tôi đã sống chung.


Tôi và bạn trai tôi quen nhau thế nào không phải là điều quan trọng. Quan trọng là tôi và anh ấy yêu nhau, và đã về sống với nhau. Không biết sau này tôi có còn yêu anh ấy không nhưng giờ đây tất cả tình yêu của tôi đều dành cho anh ấy, cho cuộc sống chung này, vì thế chúng tôi không phải giấu giếm nhau gì nữa. Lời hứa về “chuyện ấy” là một cam kết rất quan trọng, cách nhìn của tôi từ trước đến giờ vẫn vậy. Trong trường học người ta cho phép được yêu nhau, nhưng sống với nhau thì cấm tuyệt đối.


Cho đến tận ngày sống chung, tôi vẫn không ý thức được rõ ràng mình đang làm gì.


Anh ấy nói: “Em yêu, chúng ta sống cùng nhau nhé, để mỗi ngày không phải đi đi về về hai lần nữa, mệt lắm”.


Tôi đồng ý mà gần như không suy nghĩ gì cả.


Cách nghĩ của tôi rất đơn giản. Sống với nhau không có nghĩa là buộc phải có chuyện đó. Tôi suy nghĩ ngây thơ như vậy đấy. Điều này cũng đã cho thấy, rõ ràng quan niệm về tình yêu của tôi còn quá non nớt. Tôi khát khao được trở thành người trưởng thành nhưng cũng sợ trách nhiệm mà một người trưởng thành phải gánh vác.


Ban đầu chúng tôi tìm được một căn nhà, ở đó phải thuê chung với người khác. Có hai phòng, phòng còn lại cũng là một đôi. Buổi sáng hôm chúng tôi đi xem phòng, ra mở cửa cho chúng tôi là một cô gái vẫn còn mặc nguyên áo ngủ, đầu tóc bù xù. Khi cô ấy đưa tay lên buộc tóc tôi đã kịp nhìn thấy “cỏ” dưới cánh tay cô ấy đen sì như cả tháng nay chưa được dọn dẹp. Còn người bạn trai để nguyên bộ dạng mình trần đi ra.


Trong phút chốc, tôi bỗng thấy sợ. Ý thức được rằng cuộc sống chung sẽ xoá bỏ mọi rào cản giữa tôi và người tôi yêu, nếu cuộc sống ấy biến một người con gái thành một bà già lôi thôi, luộm thuộm, ăn mòn tất cả sự kín đáo dịu dàng của người con gái, tôi sẽ tình nguyện sống độc thân.


Trong tôi một nỗi sợ hãi chưa bao giờ có về hai từ “sống thử” đã hình thành. Thực ra chẳng qua là chưa hiểu rõ về tình yêu. Thực ra, chẳng qua là đã ước mong quá cao vời về tình yêu và cuộc sống. Nữ sinh. Một nữ sinh còn chưa rời khỏi ghế nhà trường. Một nữ sinh với những khát vọng cao xa về tình yêu, cuộc sống. Sống thử sẽ biến tình yêu thành gần giống với những thói thường ngày, hiện thực đã làm tan vỡ giấc mộng tình yêu chưa kịp dứt.


Tôi không thể chấp nhận một ngày nào

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hớn hở khoe có bầu, bạn trai trầm ngâm tiết lộ một sự thật khiến tôi chết điếng

Cậu Chủ Hồ Đồ

Miracles In December

Hôn Ước Đáng Yêu

Vợ người ta sáng nào cũng đợi ở cửa chờ chồng hôn tạm biệt còn tôi thì đợi từng đồng tiền chồng ban phát cho