Bến xe - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Bến xe (xem 2703)

Bến xe

i khác. Thầy Chương quá tài hoa, quá phi phàm. Người như vậy dễ bị xúc phạm nhất. Có thể lúc thầy lớn mạnh, người khác sẽ xu nịnh bợ đỡ thầy, nhưng một khi thầy sa cơ lỡ vận, họ sẽ không do dự chĩa mũi nhọn vào thầy. Nếu muốn nói tại sao, có lẽ chỉ bởi vì thầy quá xuất sắc mà thôi.”


Liễu Địch từ từ bĩnh tĩnh lại. Thầy Chương không chỉ chiến đấu chống lại số mệnh, mà thầy còn phải chống lại sự tàn nhẫn của xã hội, cuộc sống và con người. Thử hỏi sao thầy không thương tích đầy mình?


Văn Tuấn lau khô nước mắt, cậu không yên tâm hỏi Liễu Địch: “Chị…chị có thể nghe tiếp không?”


Liễu Địch gật đầu: “Đừng bận tâm đến chị, em cứ kể tiếp đi!”


Văn Tuấn tiếp tục mở miệng: “Bắt gặp bộ dạng đó của thầy Chương, trong lòng em rất đồng tình. Nhưng em không biết giúp thầy bằng cách nào. Chắc chị cũng biết, ngoài chị ra, thầy Chương không nhận sự giúp đỡ của bất cứ ai…”


“Bởi vì thầy không cần sự đồng tình của bất kỳ người nào.” Liễu Địch cắt ngang lời Văn Tuấn.


Văn Tuấn thè lưỡi: “May mà em không đi giúp thầy. Trong lúc em lưỡng lự, hiệu trưởng Cao đến nơi. Em vội bỏ đi, nhưng trong lòng vẫn rất bất an. Buổi chiều trước khi tan học, thầy Chương đột nhiên đến lớp học tìm em. Thầy đã khôi phục vẻ lạnh nhạt và nghiêm túc thường ngày. Thầy gọi em ra ngoài hành lang, hỏi em: “Văn Tuấn, sáng mai em có rảnh không?” Em gật đầu. Thầy lại nói: “Vậy sáng mai em đến trường một chuyến, chúng ta chấm điểm bảy cuốn tập làm văn cuối cùng.”


“Em đột nhiên hiểu ra vấn đề. Thầy Chương đúng là sắp rời khỏi lớp chúng em, rời khỏi ngôi trường này. Hóa ra hiệu trưởng Cao đi tìm thầy là muốn khuyên thầy từ chức…”


“Không sai.” Hiệu trưởng Cao tiếp lời: “Thầy tìm Chương Ngọc để khuyên cậu ấy từ chức. Thầy cũng không có cách khác. Thật ra, thầy không bận tâm đến cái ghế hiệu trưởng của thầy, chỉ là nếu chuyện này ầm ĩ đến tòa án, hậu quả em và Chương Ngọc phải gánh chịu sẽ không thể tưởng tượng. Lúc thầy đi vào văn phòng, thầy nhìn thấy Chương Ngọc ngồi dưới đất bất động, thầy cũng nhìn thấy chậu hoa nhài vô tội bị đập vỡ, trong lòng thầy dội lên một niềm bi phẫn. Thầy lập tức quay về phòng hiệu trưởng, lấy một chậu đất cao lanh rồi nhanh chóng bỏ cây hoa nhài và hốt hết đất vào chậu. Chương Ngọc vẫn ngồi ở đó như một một tảng đá trầm mặc. Cậu ấy ngồi đúng một tiếng đồng hồ. Sau đó, cậu ấy đứng dậy, nói với thầy: “Chú Cao, cám ơn chú đã giúp cháu trồng lại cây hoa.” Thầy ngẩn người, hóa ra cậu ấy biết tất cả. Lúc này, cậu ấy đã khôi phục vẻ bình tĩnh, đau khổ và tuyệt vọng vơi không ít. Thế là thầy lựa lời nói với cậu ấy những điều chủ nhiệm Hàn uy hiếp. Chương Ngọc lặng lẽ lắng nghe, cậu ấy không hề biểu lộ sự tức giận. Cậu ấy nói với thầy: “Chú Cao, cháu xin từ chức. Cháu rất cám ơn chú đã chăm sóc và quan tâm đến cháu trong những năm qua. Cháu luôn cố gắng tránh gây phiền phức cho chú. Thật không may là đến cuối cùng, cháu vẫn khiến chú gặp rắc rối”. Lồng ngực thầy như bị đâm một nhát dao, đau không tả nổi. Thầy nói với cậu ấy: “Chương Ngọc, chú Cao có lỗi với cháu. Bố của Khiên Khiên là người chúng ta không thể dây vào.” Chương Ngọc bình tĩnh nói với thầy: “Chú Cao, điều này không liên quan đến chú. Kể cả chú không nói với cháu, cháu cũng định từ chức.” Cậu ấy đột nhiên chỉ tay vào chậu hoa nhài, cười khổ: “Nếu cháu không đi, chắc nó vẫn tiếp tục bị vùi dập.”


Ba người trong văn phòng đồng thời “ồ” lên một tiếng. Liễu Địch cất giọng run run: “Thực ra, vì em nên thầy Chương mới quyết định từ chức.”


Trong mắt Văn Tuấn vụt qua một tia kinh ngạc, cậu đưa mắt nhìn mọi người, liếm môi rồi kể tiếp: “Ngày hôm sau, cũng chính là sáng thứ bảy, em đến trường từ sớm. Tâm trạng của em rất phức tạp, em không hy vọng thầy Chương từ chức, nhưng không nghĩ ra cách giữ thầy ở lại. Lúc em đẩy cửa văn phòng thầy, em nhìn thấy thầy đang tưới nước cho chậu hoa nhài. Thầy rất tập trung, tựa hồ dồn hết tinh thần vào công việc đó. Em đột nhiên phát hiện, thầy Chương khác hẳn ngày thường. Hôm đó, thầy mặc áo sơmi màu mận, mặc quần jeans màu xanh đậm, thầy còn đeo cặp kính màu nâu trà…”


“A…” Liễu Địch lại kêu lên một tiếng, trái tim cô co rút kịch liệt. Cô mơ hồ lẩm bẩm một câu: “Tại sao thầy lại mặc bộ đồ đó?”


“Đúng vậy, em cũng không hiểu vì sao.” Văn Tuấn thật thà trả lời: “Bây giờ đã là cuối thu, trời rất lạnh, thầy chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, làm sao có thể chịu đựng nổi? Tuy nhiên, thầy Chương dường như không để ý đến thời tiết. Sự chú ý của thầy đều tập trung vào chậu hoa nhài. Em không đành lòng quấy rầy thầy. Cho đến khi thầy tưới cây xong và quay đầu, em mới chào một tiếng: “Thầy Chương!”


“Văn Tuấn đến rồi à?” Thầy nói, gương mặt thầy vô cùng bình thản, thậm chí bộc lộ sự dịu dàng hiếm thấy: “Em hãy lại đây, xem cây hoa nhài này thế nào?” Thầy chỉ tay vào chậu hoa nhài trên thành cửa sổ. Hoa nhài đã hồi phục sinh khí, mặc dù cành lá vẫn còn ủ rũ xác xơ. Em nói thật với thầy: “Chắc không có vấn đề gì đâu ạ. Chỉ cần không bị hủy hoại một lần nữa, nó sẽ sinh trưởng rất tốt.” Thầy Chương hài lòng gật đầu, đồng thời nói một câu mang hàm ý sâu xa: “Tôi đi rồi, hy vọng nó sẽ không bị vùi dập.”


Liễu Địch giật mình, câu nói này bao trùm một màu sắc chẳng lành. Lẽ nào nó ám chỉ điều gì đó?


“Nghe đến từ “đi”, viền mắt em cay cay. Em đột nhiên hiểu ra, chúng em đúng là không thể rời xa thầy Chương. Không ai có thể thay thế vị trí của thầy ở trong lòng chúng em. Con người thường là lúc đánh mất, mới biết thứ mình mất đi quý giá biết bao. Em xúc động hét lên: “Thầy Chương, em không muốn xa thầy!” Gương mặt thầy Chương vụt qua một tia cảm động, nhưng thầy nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, thầy nhẹ nhàng nói với em: “Chúng ta chấm điểm nốt số bài văn còn lại!”


“Em và thầy bắt đầu chấm điểm và nhận xét. Em biết, đây là lần cuối cùng em được làm việc với thầy. Cảm giác “cực hình” và “ngồi trên đống lửa” ở trong em trước kia giờ trở thành lưu luyến. Thầy Chương vẫn nghiêm túc lắng nghe và nhận xét mỗi bài văn như thường lệ. Mặc dù đã từ chức, thầy vẫn làm tròn trách nhiệm cuối cùng của một giáo viên. Sau đó, em đọc đến bài văn của Khiên Khiên. Không hiểu tại sao, em đột nhiên chỉ muốn xé nát bài văn đó. Nhưng lần này, cậu ta viết rất hay. Cậu ta viết về vụ hỏa hoạn kinh hoàng xảy ra ở thành phố chúng ta vào buổi tối trước đêm giao thừa năm năm trước…”


“Hả?” Liễu Địch, giáo sư Tô và hiệu trưởng Cao kinh ngạc thốt lên.


“Đúng vậy, Khiên Khiên viết về trận hỏa hoạn đó. Lúc đó, cậu ta đang ăn cơm ở nhà bà nội, nhà bà nội của cậu ta cũng nằm trong khu vực bị bốc cháy. Ông bà nội của cậu t

Từ khóa: Bến xe,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Lột Xác Vì Em Voz Full

Hãy cứ hết lòng mà yêu đi!

Tôi đã thẳng tay bỏ bạn trai yêu 6 năm để cưới người đàn ông lương 50 triệu

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh Full

Truyện Cô Giáo! Em Sẽ Mãi Ở Trong Tim Anh! Full