Bến xe - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Ring ring

Bến xe (xem 2716)

Bến xe

tất cả vẫn như cũ, chỉ là chủ nhân của căn phòng không còn nữa, thầy vĩnh viễn không thể quay về.


Liễu Địch đờ đẫn nhìn những đồ vật quen thuộc như không thể quen thuộc hơn, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện câu thơ “Vật còn ở đó, người ở nơi đâu, muốn nói mà dòng lệ tuôn trào”(“Vật thị nhân phi sự sự hưu, Dục ngữ lệ tiên lưu” trong bài Vũ Lăng Xuân của Lý Thanh Chiếu, đời Tống). Nhưng cô không thể thốt ra lời, cũng không thể rơi lệ, chỉ biết ngây ngốc đứng ở đó.


Sau đó, Liễu Địch tìm một mảnh vải, cô bắt đầu lau bụi trên bàn làm việc. Bàn làm việc phủ một lớp bụi mỏng, có lẽ ba bốn ngày không ai động đến. Lau bàn xong, Liễu Địch lại lau chùi ghế ngồi, lau cốc trà, bình giữ nhiệt…Cô lau chùi rất tỉ mỉ, phảng phất thầy Chương vẫn còn ở văn phòng, thầy chỉ đi ra ngoài một lát, sẽ trở về ngay lập tức.


Hiệu trưởng Cao và giáo sư Tô ở bên cạnh nước mắt giàn giụa. Giáo sư Tô đột nhiên bước tới, nắm tay Liễu Địch: “Liễu Địch, con hãy khóc đi! Mau khóc một trận đi!”


Liễu Địch không khóc, nước mắt cô đã cạn sạch. Cô giật khỏi tay giáo sư Tô đi lau cửa sổ. Những việc này cô làm suốt ba năm, đã trở thành thói quen. Sau đó, cô chú ý đến chậu hoa nhài trên cửa sổ. Hoa nhài không mấy tươi tốt, lá màu xanh đã héo úa. Liễu Địch đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm trầm chua xót thấp thoáng bên tai cô: “Những ngày tháng sau này, chỉ có nó ở bên cạnh tôi.”


Liễu Địch giật mình, bỗng kêu lên một tiếng: “Thầy Chương, thầy ở đâu?” Không, không có thầy Chương, đây chỉ là ảo giác của cô. Hoa nhài à, mày có biết không, người cần mày ở bên cạnh đã ra đi trước mày. Có phải vì thế mày mới tiều tụy? Liễu Địch đột nhiên cảm thấy sống mũi cô cay cay, cảm xúc đã tê liệt muốn hồi sinh. Cô nhìn chậu hoa nhài chăm chú, cô đột nhiên phát hiện, trên cành cây yếu ớt khẳng khiu xuất hiện một búp hoa trắng nho nhỏ.


Phát hiện này mang đến một sức mạnh to lớn, làm chấn động sợi dây thần kinh tê liệt của Liễu Địch. Hoa nhài nở hoa vào tháng 11, lẽ nào hoa nhài cũng là vật có tình, nó đang dùng màu trắng thuần khiết tưởng nhớ đến linh hồn của thầy Chương?


Liễu Địch cảm thấy trái tim cô vỡ vụn. Thầy Chương đi thật rồi, đi thật rồi! Ba ngày qua, mặc dù biết rõ sự thật nhưng tiềm thức của cô vẫn kháng cự. Cô hy vọng xuất hiện kỳ tích, nói cho cô biết tất cả không phải là sự thật. Tuy nhiên kỳ tích không xuất hiện. Đến lúc này, cô mới tin và chấp nhận sự thật. Trái tim cô và mỗi tế bào trên người cô đau đớn vô ngần, mặt cô giàn giụa nước mắt.


Cuối cùng, Liễu Địch ôm chậu hoa nhài bật khóc nức nở. Kể từ lúc nhận được điện báo, cô chưa từng khóc như vậy bao giờ. Tiếng khóc của cô xé nát tâm can. Mọi nỗi đau đớn và bi thương tích tụ trong ba ngày đều bộc phát theo tiếng khóc của cô.


Giáo sư Tô và hiệu trưởng Cao lặng lẽ khóc cùng Liễu Địch. Mấy ngày nay, trong lòng họ cũng tích tụ quá nhiều đau khổ. Họ cũng cần dùng tiếng khóc để phát tiết tâm trạng của mình.


Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Liễu Địch nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cô ngẩng đầu, phát hiện đầu óc cô đã tỉnh táo hơn nhiều. Trái tim cô vẫn đau đớn nhưng lý trí bị bi thương vùi lấp đã từ từ quay trở lại. Cô lại một lần nữa quan sát chậu hoa nhài vừa đánh thức lý trí của cô. Liễu Địch đột nhiên phát hiện, hoa nhài đã được thay bằng cái chậu nhỏ khác. Chậu đất sét trước kia được thay bằng chậu cao lanh. Không, không thể, tuyệt đối không thể! Hoa nhài héo úa đến mức này, trừ khi…Liễu Địch lập tức chạy đến trước mặt hiệu trưởng Cao, đồng thời cất giọng nghiêm túc: “Thầy mau nói cho em biết, thầy Chương qua đời như thế nào?”


Hiệu trưởng Cao biến sắc mặt trong giây lát, ông trả lời hàm hồ: “Thầy Chương đúng là chết vì tai nạn giao thông, đây là sự thật!”


“Em không tin!” Liễu Địch cười nhạt: “Trước khi xảy ra tai nạn thì sao? Lẽ nào thầy Chương không gặp phải chuyện gì?”


“Điều này…” Sắc mặt hiệu trưởng Cao càng tái nhợt. Ông nói ấp úng: “Thầy Chương chết vì tai nạn giao thông. Sự việc không liên quan đến người khác…”


“Không đúng, cái chết của thầy Chương có liên quan đến người khác, còn có quan hệ rất lớn!” Một giọng nói lanh lảnh từ bên ngoài vọng vào, thanh âm đó ngân vang trong căn phòng nhỏ.


Chương 17


Ba người đều giật mình kinh ngạc, đồng thời quay đầu về phía cửa ra vào. Một cậu bé tầm mười sáu mười bảy tuổi từ bên ngoài đi vào. Cậu bé tương đối cao, gương mặt đỏ ửng, mở to mắt nhìn mỗi người trong phòng. Ánh mắt cậu thẳng thắn và quật cường.


Liễu Địch nhìn cậu bé không chớp mắt, cô cảm thấy cậu ta hơi quen mặt. Cậu bé chú ý đến ánh mắt của Liễu Địch nên mở miệng trước: “Em biết chị chính là Liễu Địch. Vừa rồi em đã nhìn thấy chị khi chị đi lên cầu thang, vì thế em đi theo chị lên trên này.”


Đúng rồi, ban nãy khi Liễu Địch chạy lên cầu thang, có một cậu bé cứ nhìn cô chằm chằm, hóa ra là cậu ta. Nhưng cậu ta là ai? Không đợi Liễu Địch lên tiếng, hiệu trưởng Cao nghiêm giọng: “Văn Tuấn, em lên đây làm gì?”


Văn Tuấn không bận tâm đến hiệu trưởng Cao, cậu nói với Liễu Địch: “Em xin tự giới thiệu. Em tên là Văn Tuấn, học sinh lớp 10 (1), cũng là người đại diện của thầy Chương. Một ngày trước khi thầy Chương qua đời và buổi sáng hôm thầy qua đời, em đều ở bên cạnh thầy và tận mắt chứng kiến nhiều chuyện. Em vốn không định nói cho chị biết, nhưng nhìn thấy cảnh vừa rồi, em nghĩ chị có quyền biết những sự việc này. Em xin thề, lời em nói đều là sự thật. Chị có muốn nghe hay không?”


Người đại diện? Liễu Địch ngẩn người. Thời gian trước, từ này là cách xưng hô thuộc về cô. Cô liếc qua hiệu trưởng Cao, ánh mắt ông đầy vẻ lo lắng và tự trách. Lẽ nào…Liễu Địch mím môi, nói với Văn Tuấn: “Chỉ cần là sự thật, dù tàn khốc đến mức nào, chị cũng muốn nghe.”


Văn Tuấn nhíu mày nhìn Liễu Địch, ánh mắt cậu vụt qua một tia khâm phục. Sau đó cậu mở miệng: “Đầu tiên, em xin nói rõ, em không thích thầy Chương. Cũng giống các bạn cùng lớp, em chỉ thích nghe thầy giảng bài chứ không thích con người thầy. Chúng em cũng muốn yêu quý thầy, nhưng thầy khiến chúng em không yêu quý nổi. Hơn nữa, em phát hiện thầy cũng không thích em. Thầy không cho em đón thầy sau khi tan học, không cho em tiễn thầy ra bến xe buýt. Thầy chỉ cho phép em giúp thầy làm công việc nhận xét và chấm điểm bài văn vào buổi trưa. Em nghĩ nếu không phải vì bất đắc dĩ, chắc thầy cũng không để em làm việc này. Mỗi buổi trưa đi giúp thầy chấm bài tập, quả thật dùng từ “ngồi trên đống lửa” cũng không quá đáng. Bởi vì em cảm nhận rõ thầy không thích em ngồi vào cái ghế kia, thậm chí không thích em ở trong văn phòng này. Vì vậy, việc chấm bài văn đối với em là một cực hình. Thứ duy nhất thầy thích, có lẽ chỉ là chậu hoa nhài trên cửa sổ. Em thường thấy thầy dò dẫm đi lấy nước về tưới hoa. Mặc dù thầy tưới ra ngoài một nửa nhưng thầy vẫn không cho người khá

Từ khóa: Bến xe,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Bao Lâu...Em Sẽ Quên? Full

Đọc Truyện Em Là Để Yêu Thương

Từ lúc chửa đến sau sinh 3 tháng trời, mình vẫn không thể tin được điều mẹ chồng đã làm cho mình

Bàn Có 5 Chỗ Ngồi

Thấy vợ tát mẹ, cả họ hàng nhà chồng đuổi đánh