***
Một bữa cơm tối từ 7 giờ cho đến 9 giờ , vẫn chưa thấy Diêu Tử Chính xuất hiện , Tư Gia Di thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi cùng bàn ăn còn có một nữ nghệ sĩ nổi danh mời rượu , khiến người ta nhân đôi niềm vui . Kinh Kỷ Nhân kề tai nói nhỏ với Gia Di , ý bảo muốn cô học hỏi
Uống rượu đến đỏ mặt tai hồng , Gia Di xin phép đi vào phòng vệ sinh . Cánh cửa trước đó vốn đã đang đóng , phút chốc tạo ra khe hở , cô đẩy cửa đi vào , lại nghe giọng nói men say:”Diêu tiên sinh đúng là bận rộn , tiệc đã gần tàn mới thấy mặt cậu ?!”
Giọng nói trầm tĩnh , lành lạnh như hồ nước sâu yên tĩnh cất lên:”Tôi tự phạt mình ba ly !”
Tư Gia Di cầm tay cánh cửa , cứng đờ đứng ở nơi đó
***
Lo lắng , bồn chồn , Kinh Kỷ Nhân vội vàng gởi tin nhắn cho cô:”Em chạy đâu rồi ?! Người quan trọng nhất của bữa tiệc cũng đã tới , em mau quay trở lại đi !”
Tình thế tiến thoái lưỡng nan khiến Gia Di khó lòng suy nghĩ , câu cú tin nhắn rely hết sức bực tức:”Táo bón trong toalet , đợi em lát nữa !” Quay đầu đi
Cánh cửa lúc này chợt mở ra , Gia Di trở nên sửng sốt
Đối diện với người đang hướng mình mỉm cười , hắn ta không nói lời nào , đưa tay kéo cô:”Thậm chí còn có người đến trễ hơn tôi !”
Người bị kéo tay trầm mặc giãy nãy trong lòng
Hắn nắm chặt hơn:”Cũng nên tự phạt ba ly ?!”
Trong khoảng thời gian ngắn , Gia Di như thấy được biểu cảm trên khuôn mặt Kinh Kỷ Nhân , nháy mắt ý bảo chấp nhận đi . Còn tầm mắt của đạo diễn Trương giống như đang nhìn hai người yêu đương giận dỗi . . . . . . Cô nhìn ly rượu đưa tới trước mặt , không quá do dự , nhận lấy , ngửa đầu uống
Ba ly . . . . . . Đâu chỉ là ba ly ?!
Cô say choáng váng bị Kinh Kỷ Nhân nhét vào trong xe , cái đầu ong ong , tựa hồ nghe hắn hỏi:”Nhà em ở đâu ?!”
“Nhà em là do anh tìm , chẳng lẽ còn không biết sao ?!” Vừa quát vừa sẵn giọng cáu kỉnh
Không biết qua bao lâu , xe ngừng lại
Gió đêm từ từ thổi , Gia Di bắt đầu thanh tỉnh , chống tay ngồi dậy , nhìn áo tây trang được đắp trên người .
Thương hiệu này , không phải của Kinh Kỷ Nhân . Kích cỡ này , càng không thể nào
Tư Gia Di kinh ngạc nghiêng đầu , thấy chỗ phía sau tay lái là một khói thuốc mịt mù
Hắn đang hút thuốc
Diêu Tử Chính đang hút thuốc
Thấy cô tỉnh dậy , hắn chỉ nhàn nhạt nhìn qua chiếc gương , liếc cô một cái . Tâm tình cô giống như bị đâm vào ngay chỗ hiểm , thần kinh chợt căng thẳng , quay đầu kéo cửa xe
Hắn nghiêng người tới , đè tay cô lại
Động tác thật nhanh , khiến tay hắn còn vương cả mùi thuốc lá . Chưa kịp trở tay đã nghe hắn nói:”Tiễn em về nhà , cũng không nhận được một lời cảm ơn , trước khi đi cũng không muốn chào tạm biệt , Tư Gia Di , em nên học lại một ít lễ phép tối thiểu !”
Cô nghẹn họng không nói lời nào
Mùi thuốc lá cách cô rất gần , có chút nồng , cô cố gắng bỏ qua cảm giác đàn áp này:”Cám ơn , tôi phải đi trước . Như vậy được chưa ?!”
Thật lâu sau Gia Di mới biết , trầm mặc chính là phương thức biểu đạt từ chối của hắn . Thời khắc đó cô giống như bị một động vật xâm chiếm lãnh thổ , miệng không đắn đo:”Kinh Kỷ Nhân đâu ?! Vai diễn của tôi còn chưa nhận được , anh ta đã liền gấp rút bán tôi cho anh ?!”
Hắn nhíu mày
“Diêu tiên sinh , nếu như anh nghĩ có thể tùy tiện lấy được mọi thứ . . . . . .”
Hắn hung hăng dập tắt điếu thuốc , hôn cô
Không kiên nhẫn nâng gáy cô , tiếp tục hôn
Chương 4
Nụ hôn này chẳng phải hoàn hảo , thậm chí có phần dã man , miệng cô đầy mùi rượu , hơi thở của hắn toàn mùi thuốc lá , kết hợp cùng nhau còn mang theo cảm giác kinh tởm
Khi môi và lưỡi của hắn chuẩn bị tiến sâu vào phía bên trong , cô nhanh chóng dùng sức đẩy hắn ra , kèm theo là một cái tát.
“Bốp” một tiếng , âm thanh cực kỳ vang dội , khiến người đàn ông có phần sửng sốt . Nhân cơ hội này Gia Di mở cửa xuống xe , chạy một mạch như điên
Càng chạy cô càng phát hiện khung cảnh xa lạ xung quanh , hai bên đường yên tĩnh lạ thường , dù cho là có đèn đường cũng khiến người ta cảm thấy âm u
Cô không biết mình nên đi đâu , cho đến khi phát giác cái bóng của mình bị che phủ bởi một hình dáng khác , mới ý thức được là do đèn pha phía sau chiếu vào . Khoảng cách ngày một càng gần , trái tim cô không ngừng cuồng loạn.
Xe lái tới gần , cửa kính chậm rãi hạ xuống , Diêu Tử Chính xem như không có chuyện gì xảy ra: “Lên xe !”
Cô bắt đầu đi về phía trước
“Trừ phi em muốn ở đây cả đêm !”
Cô càng chạy nhanh hơn
“Hoặc là em mất đi vai diễn này”
Bước chân cô chậm lại
“Đây chính là cơ hội duy nhất để em bước chân vào giới điện ảnh”
Cô đứng yên bất động . . . .
***
Diêu Tử Chính đưa Gia Di trở về nhà , cũng không hành động vượt quá khuôn phép . Trên xe im lặng một cách đáng sợ , khi cô mở cửa xe xuống , hắn đột nhiên mở miệng:”Mới vừa rồi ăn một cái tát của em , một ngày nào đó tôi nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời”
Thanh âm bình thản nhưng uy hiếp tột cùng , động tác của Gia Di hơi khựng lại , Diêu Tử Chính chậm rãi tới gần
Khuôn mặt bình tĩnh lúc này trầm mặc cùng với giọng nói như cũ:”Đây chính là cơ hội duy nhất để em bước chân vào giới điện ảnh” Ngữ điệu như một tấm lưới bao phủ lấy cô , khiến cô không thể cử động , tâm tình có chút rầu rĩ
Bàn tay anh dọc theo gương mặt nhỏ bé , từng đốt ngón tay di chuyển nhẹ nhàng như đang phác họa đường cong phía dưới của bức tranh vẽ , cuối cùng dừng lại môi cô
Nhìn cánh môi mím chặt cùng với dáng vẻ cự tuyệt , Diêu Tử Chính cong lên khóe miệng , kèm theo nụ cười lạnh lùng là động tác thu tay:”Hẹn gặp lại !”
***
Lâu lắm rồi Gia Di mới gặp phải ác mộng như hôm nay , nháy mắt giật mình thức dậy , tâm trí giống như đang tự bảo vệ mình , dễ dàng quên đi nội dung trong mộng , chỉ còn sót lại hình ảnh , Diêu Á Nam ở trong bão tuyết cười nói với mình : Cám ơn . . . . . .
Rốt cuộc thì cô cũng hiểu , cái nụ cười đó luôn làm cô cảm thấy quen thuộc , đến đau lòng
***
Nhận được kịch bản , thử buổi ghi hình , hóa trang nhân vật , họp mặt trong buổi quảng bá . . . . . . So với một người diễn viên quanh năm suốt tháng phải chạy show , thì một người diễn viên chỉ có bằng nửa ấy thời gian cho công việc , bận rộn tức là đồng nghĩa với hạnh phúc
Điển hình là nam nữ chính trong phim của đạo diễn Trương , hình ảnh gần đây của bọn họ tràn ngập bài viết trên các mặt báo
Vì đ