Bá tước - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Bá tước (xem 5872)

Bá tước

t mà gia tộc bọn họ dùng để săn ma cà rồng, sao lại có thể dễ dàng bị phá hủy như vậy?


Hắc y nam tử nhanh chóng lấy lại tinh thần, tính toán bỏ trốn, bởi vì hắn biết hắn tuyệt đối không thể đánh lại ma cà rồng trước mặt này. Nếu như hắn còn không trốn, thì kết quả không cần suy nghĩ cũng biết hắn sẽ nhanh chóng gặp lại anh trai của hắn.


Hắn để ý thấy được ở phía sau Shere, cách đó không xa có một bóng người lén lút, đó chính là Tô Lị vì vẫn còn lo lắng nên không đi, luôn trốn ở phía xa nhìn trộm bọn họ.


Trong nháy mắt Hắc y nhân đã chạy đến phía sau lưng Tô Lị, một phát bắt được nàng.


“A!” Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, cho nên Tô Lị nhất thời có chút bị dọa sợ.


Nghe được tiếng kêu của Tô Lị, Shere vội vàng nhanh chóng xoay người lại nhìn, khi chứng kiến tình hình trước mắt làm cho hắn nhăn mày lại.


Thật đúng là tiểu ngu ngốc…


Chương 18


Hắc y nam tử thấy Tô Lị không có khả năng phản kháng, không khỏi ngạc nhiên: “Cô là nhân loại?”


Tô Lị sợ hãi gật đầu.


“Vậy cô yên tâm! Tôi sẽ không làm hại cô đâu, cô chỉ cần giúp tôi chạy thoát khỏi tên ma cà rồng đó là được rồi!” Hắn ta thấp giọng nói.


“Được…” Tô Lị cứng ngắc gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phái Shere: “Shere, ngài đừng qua đây, tôi không có việc gì!”


Hắc y nam nhân có chút kinh ngạc, hắn không ngờ cô gái này vậy mà lại đang giúp hắn chạy trốn!


Hắn đặt thanh kiếm trên cổ Tô Lị, xoay người nhanh chóng biến mất trong mảnh hắc ám. Chỉ để lại Shere một mình ở nơi này.


***


Tô Lị được hắc y nam nhân đem đến một căn phòng nhỏ. Sau đó không biết hắn lấy một hòm thuốc nhỏ từ đâu ra, ngồi xuống cách chỗ cô không xa, tự mình bôi thuốc lên những vết thương do Shere gây ra.


Tô Lị thấy thế, đành đi qua khẽ hỏi: “Có cần tôi giúp không?”


“Không cần thiết.” Hắn lạnh nhạt nói.


Nhưng Tô Lị cũng không quản hắn từ chối ý tốt của mình, tự tiện lấy một miếng bông khẽ lau vết thương cho hắn, làm cho hắn giật mình, đang muốn tránh người ra thì đã bị Tô Lị trừng mắt bắt lấy cánh tay của hắn, gằn một tiếng: “Ngồi xuống.” Vì vậy hắc y nam nhân đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống để Tô Lị xử lý vết thương.


“A đúng rồi, tôi tên là Tô Lị, anh tên là gì?”


“Hawke!”


Sau khi hỏi tên của hắn thì Tô lị cũng đành im lặng, bởi vì cô thật sự không phải là một người giỏi giao tiếp.


Không khí giữa hai người trầm mặt một lúc lâu, cuối cùng cũng là Hawke mở miệng trước: “Vì sao cô lại đáp ứng giúp tôi chạy trốn? Cho dù cô không đáp ứng giúp tôi, thì hắn ta cũng sẽ cứu được cô một cách dễ dàng!”


“Cái này… thì cứ coi như tôi đang làm việc thiện đi!” Tô Lị đáp.


“Cô biết rõ hắn ta là một ma cà rồng, vậy vì sao lại muốn giúp đỡ hắn, che chở cho hắn?”


“Tôi… chuyện này tôi cũng không rõ nữa, có thể bởi vì ngài ấy đã từng cứu tôi đi!”


“Một ma cà rồng vì sao lại cứu một con người?”


Nghe câu hỏi này của Hawke, Tô Lị biết lắc đầu, ngay cả lúc này một chút về thông tin về người này cô cũng không biết gì, chứ đừng nói là Shere đang suy nghĩ điều gì!


“Hắn ta thích cô?”


“Không, nhưng tôi cảm thấy ngài ấy đã coi tôi trở thành một người khác, trở thành một người mà đối với ngài ấy rất trọng yếu!”


“Vậy cô thích hắn sao?” Hawke vẫn tiếp tục hỏi.


“Cũng không tới mức độ thích, nhưng dường như trong nội tâm của tôi luôn có một thanh âm là không thể để ngài ấy chết, cũng không thể ngài ấy bị thương!”


“Nhưng nếu cô cứ tiếp tục ở bên người hắn, thì người bị thương, hay người chết rất có thể chính là cô.”


“Không đâu, Shere, ngài ấy sẽ không bao giờ giết tôi. Vốn ngài ấy có rất nhiều cơ hội giết tôi, nhưng là cuối cùng vẫn không có ra tay.”


Hawke có chút khó xử, cô gái trước mắt này tựa hồ vẫn chưa rõ tính nghiêm trọng của sự việc này.


Nếu như cô vẫn tiếp tục ở bên một ma cà rồng như vậy thì điều đang chờ đón cô sẽ chính là một tai họa vô cùng lớn mà thôi! Bởi vì sự tồn tại của cô đối với loài ma cà rồng chính là một tế phẩm sống mà thôi!


“Làm sao vậy?” Tô Lị thấy vẻ mặt của Hawke có chút kỳ lạ, không khỏi tò mò hỏi.


“Không có gì! Mà nhà cô ở đâu?”


“Số 23 Trữ Nhai.”


“Nhà cô ở Luân Đôn sao? Đó là một địa phương rất tốt. Được ta biết rồi, trước tiên cô cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ đưa cô về!”


“Trở về Luân Đôn sao? Vậy…” Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, nhưng nhìn khuôn mặt của Hawke lại làm cho cô không có cách nào thốt ra được.


Vậy Shere thì sao? Những lời này cô không có cách nói với Hawke, cuối cùng cô đành phải ngượng ngùng nói: “Vậy được, cám ơn anh!”


Hawke khẽ bật cười, rõ ràng là cô gái này cứu hắn, vậy mà bây giờ cô ngược lại đang cảm ơn mình!


“Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, chúc cô có một giấc mơ đẹp!”


***


Shere trở lại phòng của mình, trên khóe miệng Shere của vẫn còn dính chút máu, vết thương trên tay lại không thể nào tự động khép lại, máu đỏ tươi đã nhiễm một mảng lớn trên áo sơ mi trắng của hắn. Đây chính là cảnh tượng mà Ryan Lane chứng kiến được.


Bởi vì nghe được động tĩnh bên dưới lầu, cho nên Ryan Lane mới tỉnh dậy, vẫn luôn đứng ở đây để chờ bọn họ về. Hắn không rời đi cũng vì hắn còn phải bảo vệ Alar, hơn nữa hắn cũng tin tưởng rằng không cò người nào có thể thắng được Shere.


Nhưng khi nhìn đến bộ dáng này của Shere, Ryan Lane liền hối hận vì sao mình không đi cùng đại nhân!


Ryan Lane vội vàng lấy một hòm thuốc ra, cẩn thận thay Shere băng bó cánh tay đang không ngừng chảy máu kia.


“Đại nhân, tiểu thư Lily đâu rồi?”


Shere trầm mặc một hồi, sau đó đi lên cầu thang, trước khi đi còn nói: “Ngươi đi chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta trở về Luân Đôn.”


“Nhưng đại nhân đã đáp ứng với Thiếu gia Alar ở chỗ này thêm vài ngày rồi!”


“Ta nói ngày mai sẽ trở về Luân Đôn! Ryan Lane, đừng để ta nói lại lần thứ hai.”


Ryan Lane có chút hoảng sợ cúi đầu, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng này của Đại nhân! “Thật có lỗi, Đại nhân, tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị cho ngày mai.”


***


Tô Lị đã trở lại Luân Đôn, nhưng là đã nửa tháng qua cô không có gặp lại Shere.


Một mình Tô Lị đang đi dạo trên một con phố cổ của Luân Đôn, từ lúc đến đây, cô đã rất muốn có một cơ hội để đi dạo trên những con đường của Luân Đôn. Cô rất yêu những đất nước phong cách cổ xưa này, vô luận là đường phố, hay là những tòa nhà có kiến trúc từ đặc biệt cho đến bình thường, cô đều yêu quý hết thảy.


Đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, ngay lập tức Tô Lị liền bị những hương thơm ngát của nhiều loài hoa phảng phất trong không khí hấp dẫn đi vào. Đẩy cánh cửa bằng gỗ có treo tấm biển “Welcome” bước vào, Tô Lị liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đội chiếc nón hiếm thấy đang tươi cười nhìn mình.


“Hoan nghênh tiểu thư mỹ lệ đại giá quang lâm.”


“Xin chào!” Tô Lị gật đầu với người phụ nữ. “Tôi có thể xem quanh đây một chút hay không?”


“Đương nhiên là có thể rồi. Tiểu thư xin cứ tự nhiên

Từ khóa: Bá tước,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh

Mê Muội Vì Em

“Em lừa mẹ chồng hay gã chồng ngốc của em thì được… (P3): Chấp nhận “gạt” hàng xóm để con có bố

Em là học trò của anh thì sao

Chuyện Tình Của Tôi, Nàng Và Con Chó Voz Full