Ánh trăng không hiểu lòng tôi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Ánh trăng không hiểu lòng tôi (xem 4762)

Ánh trăng không hiểu lòng tôi

ọi vụ lộn xộn. Các anh chỉ vì một số ít người mà muốn cùng nhau thất nghiệp sao?” Hơn nữa, các anh không nói thì chẳng lẽ đối phương không nói ra sao? Bao nhiêu cặp mắt nhìn thấy, các anh nghị là không ai nói à? Đừng nói tôi không cho các anh cơ hội tìm ra người cầm đầu, nếu sau này chúng tôi tìm ra người gây chuyện thì các anh đừng mong thoát tội”.


Phó tổng Lý nói với đám người bản địa đang xầm xì to nhỏ: “Đừng nghĩ công ty không dám làm gì các anh. Có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra thì cho dù ký hợp đồng rồi cũng cuốn xéo hết cho tôi!”.


Đám người đó im lặng một hồi vẫn không ai lên tiếng nhưng xem ra bước chân mỗi người đều dần dần tản đi. Cuối cùng, còn lại một người đứng lại, đó là một người đàn ông vẻ mặt ngượng ngập gần năm chúc tuổi.


Hướng Viễn làm ra vẻ như đột ngột vỡ lẽ: “Bác Phùng, thì ra là bác”.


Mặt ông Phùng đỏ bừng một cách kỳ lạ, có vẻ như trước khi làm việc ông ta đã uống khá nhiều rượu. Lúc này, tuy ông ta giận giữ song cũng không dám làm gì, chỉ tiến lên một bước rồi nói: “Tôi muốn dạy dỗ cái đám ngoại tỉnh đó thì sao nào? Nếu không thì sớm muộn gì bọn đấy cũng trèo lên đầu chúng tôi. Bọn đấy là gì chứ? Năm ấy, khi tôi theo Chủ tịch Diệp thì mới chỉ có mười mấy người chúng tôi đứng máy tạo nghiệp, khi đó bọn đấy còn chưa biết đang lang thang ở đâu. Tiểu Lý, cậu có dám nói cậu không phải đệ tử do một tay tôi đào tạo ra không?”.


Phó tổng Lý đột nhiên thấy khó xử. Hướng Viễn biết những điều ông Phùng này nói chắc chắn không phải giả dối, cô gật gật đầu nói: “Bác Phùng, mấy năm nay quả thực công lao rất lớn nhưng Giang Nguyên đã bao giờ đối xử tệ với bác chưa? Nếu không phải Chủ tịch Diệp nể tình cảm cũ thì làm sao bác có thể mỗi ngày uống ba chén rượu, khoanh tay nhìn đám công nhân hợp đồng làm việc vất vả còn mình thì an nhàn hưởng tuổi già? Phó tổng Lý là đệ tử của bác? Đúng, nhưng cũng may bác Phùng vẫn giữ lại bí quyết, công phu đánh nhau này vẫn chưa kịp truyền lại cho đệ tử”.


Cô không muốn nhìn gương mặt già cỗi đang biến sắc đó nữa liền quay sang đám công nhân Hồ Nam, đổng phục rách rưới tệ hại hơn đám bản địa, thở dài bảo: “Các anh thì do ai cầm đầu? Không chịu nói à? Đến đây mưu sinh, tìm được công việc rất khó khăn, muốn cùng nhau thu dọn tay nải về quê hương thật à?”.


Không ai nhúc nhích nhưng họ đều cúi gầm mặt xuống.


“Trong đám các anh, ai đã có gan ra mặt cho đồng hương thì sao phải để bạn bè chịu phạt thay mình?”.


Cô đợi mấy giây trong sự tĩnh lặng, cuối cùng cũng nghe thấy một giọng nói vang lên:


“Là tôi, do tôi cầm đầu”.


Hướng Viễn nhìn chằm chằm vào anh chàng bước ra từ đám người, trong lòng bỗng cảm thấy rất phức tạp, “Thì ra là cậu, Đằng Tuấn”, cô nói.


Chương 33: Cơ Hội Tàn Nhẫn


“Thì ra là cậu.”


Hướng Viễn gọi riêng Đằng Tuấn đến văn phòng. Cô dựa vào lưng ghế nhìn Đằng Tuấn.


Đằng Tuấn cúi đầu, kéo ống tay áo dính đầy dầu mỡ xuống, im lặng và ngượng ngập, không giống người cầm đầu tụ tập đánh nhau. Cậu không biện hộ, cũng không van xin, dường như đang chờ đợi phán quyết của Hướng Viễn.


Mãi một lúc sau, Hướng Viễn mới hỏi một câu: “Đằng Tuấn, sao lại là cậu?”


Đằng Tuấn ngẩng lên, trong tích tắc, cậu không thể chắc chắn vẻ kỳ lạ thoáng lướt qua mắt Hướng Viễn có phải là đau lòng hay không.


Hướng Viễn thầm thở dài, có một dạo cô rất cố gắng thuyết phục mình: Hướng Dao tuy hồ đồ nhưng chí ít cũng không đến nỗi cặp kè với những kẻ thậm tệ. Đằng Tuấn là người thật thà và có chừng mực, cũng thật long đối với Hướng Dao.


Trước kia cô không thích cặp đôi Đằng Tuấn – Hướng Dao lắm, vì cảm thấy Hướng Dao chưa thực sự muốn ở bên Đằng Tuấn, chẳng qua chỉ là trẻ con gây chuyện, mượn cậu để chọc giận Hướng Viễn và Diệp Quân. Hướng Viễn sợ Hướng Dao xem tình cảm của mình là trò đùa, đến cuối cùng chẳng có ai quan tâm thì người thua thiệt và tổn thương là chính nó. Nhưng qua một thời gian tìm hiểu, Hướng Viễn lại cảm thấy rằng, nếu Hướng Dao thật sự chọn cậu thì cũng không phải là chuyện gì tồi tệ, chí ít thì sự hồn hậu thật thà của cậu có thể bao dung sự nhạy cảm và bướng bỉnh của Hướng Dao


Không sai. Khi ấy, Đằng Tuấn chỉ là một cậu bảo vệ, không hề xuất sắc, ở Giang Nguyên cũng chỉ kà một công nhân bình thường, nếu Hướng Dao theo cậu chắc chắn không thể sống an nhàn được. Hướng Viễn đã từng chịu khổ nên cô từng thề với lòng mình rằng, tuyệt đối không để những tháng ngày khó khăn đó quay trở lại, đương nhiên cũng không thể để người thân duy nhất trên thế gian của mình phải chịu khổ. Hướng Dao có khiêu khích, khó chịu với cô thế nào thì cô vẫn phải có trách nhiệm thu xếp một cuộc sống tốt đẹp cho em gái mình, lúc đó cô mới có thể làm an lòng cha mẹ dưới suối vàng. Thế nhưng lúc này, Hướng Viễn đang nắm trong tay cuộc sống của Đằng Tuấn.


Bởi vậy, lúc danh sách công nhân đi học bồi dường đã đủ, Hướng Viễn vẫn yêu cầu phòng nhân sự sắp xếp cho Đằng Tuấn học lớp bồi dưỡng thợ hàn. Nếu nói rằng cô cho chàng trai ấy một cơ hội, chi bằng nói cô đã cho mình một lý do để an tâm, cũng cho cậu một thử nghiệm nho nhỏ. Dù chưa hề tiếp xúc với thao tác hàn điện nhưng sau khóa học bồi dưỡng một tháng mà cậu vẫn không qua nổi cuộc thi ngành nghề thì chứng tỏ cậu chỉ là một kẻ hèn kém bất tài.


Cũng may sự cần mẫn chịu khó của Đằng Tuấn không làm Hướng Viễn thất vọng. Hướng Viễn giúp cậu trở thành thợ hàn giỏi nhất Giang Nguyên, tiếp tục đề bạt cậu làm trưởng nhóm. Tuy so với những công nhân hợp đồng thì đó không gọi là độc nhất vô nhị nhưng cũng xem như là ngoại lệ. Do đó, Diệp Bỉnh Văn cũng ngấm ngầm hoặc công khai tỏ ý bất mãn, thậm chí còn mắng nhiếc sau lưng rằng Hướng Viễn vì em gái mà quan tâm đến một thằng nhóc mặt búng ra sữa để phá hoại quy tắc của Giang Nguyên. Những điều này Hướng Viễn biết nhưng cô tảng lờ như không nghe thấy. Hướng Viễn nhìn người rất chuẩn nên cô biết mình sẽ không nhìn lầm Đằng Tuấn. Đằng Tuấn có lẽ không thể nào thông minh, giỏi giang như anh họ cậu, không thể trở thành cánh tay đắc lực của Hướng Viễn nhưng nhân phẩm và thái độ làm việc của cậu khiến Hướng Viễn yên tâm, chỉ cần cậu nghiêm túc làm tốt công viêc của mình thì cũng xem như không phí công Hướng Viễn lo nghĩ. Cho dù cậu và Hướng Dao không thể thành đôi thì cho cậu một tiền đồ tươi sáng cũng có thể xem như là một cách mà Hướng Viễn khoán đãi Đằng Vân.


Có thể nói rằng, khi Hướng Viễn chất vấn ai cầm đầu đánh nhau. Đằng Tuấn lên tiếng và bước ra khỏi đám người ấy, cô có cảm giác như bị tát vào mặt một cái.


Đằng Tuấn trước nay luôn nhút nhát trước mặt Hướng Viễn, cậu tránh né ánh nhìn của cô, nói: “Xin lỗi Giám đốc Hướng. Tôi… tôi đã gây phiền hà cho chị nhưng quả thực tôi không nhịn nổi đám người đó nữa. Tất cả đều là người, đều làm công việc như nhau, vậy tại sao bọn họ luôn có được nhiều hơn chúng tôi, hình như còn cao hơn một bậc? Chuyện này… quả là quá bất công!”.


Hướng Viễn cười nhạt: “Thế gian này làm gì có chuyện gì công bằng tuyệt đối? Cậu đến Giang Nguyên cũng không phải ngày mộ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Gửi em, cô gái chẳng mấy may mắn trong con đường tình duyên…

Em Là Tất Cả Của Tôi

Giá Như Em Là Con Gái

Truyện Cô Giáo! Em Sẽ Mãi Ở Trong Tim Anh! Full

Thơ Radio: Đừng tự trói mình vào nỗi cô đơn