Lúc này, Diệp Quân đã chạy đến bên họ. Hướng Viễn quay sang quan sát vầng trán ướt mồ hôi của cậu, cười hỏi: “Chạy gì thế? Bạn em đâu? Sao chỉ còn một mình vậy?”.
Diệp Quân lắc đầu, nói với vẻ thiếu tự nhiên: “Về rồi”. Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi bổ sung thêm một cách rất thừa thãi: “Em không bảo cô ấy đến. Nhà cô ấy gần đây, lúc em đến thăm bố thì gặp ở cổng bệnh viện.”
“Vậy cô bé cũng có lòng đấy chứ”.
“Hướng Viễn…”, Diệp Khiên Trạch nhắc nhở cô chuyện cô cố tình phớt lờ.
Hướng Viễn nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Thứ bảy tôi có hẹn rồi. Nói sau vậy. Khiên Trạch, thể nào cũng có thời gian mà”. Nhưng tuyệt đối không phải lúc nhạy cảm thế này, cô thầm nói.
“Tôi phải đi thật rồi, gặp sau nhé”, Hướng Viễn vẫy vẫy tay với hai anh em. Diệp Quân đuổi theo hỏi: “Chị Hướng Viễn, chị đi đâu? Em cũng muốn đón xe về trường, chị đợi em với”. Cậu muốn quay lại phòng bệnh chào bố một tiếng, song lại sợ Hướng Viễn không đợi nên vội vàng nói với Khiên Trạch: “Anh, anh nói hộ với bố là em về trường trước, mấy hôm sau lại đến.”
Trong thang máy chỉ có hai người, Diệp Quân bỗng kiệm lời hẳn. Một không gian không chật chội lắm, cậu tựa người vào tay vịn đứng vào phía trong cùng. Chuyện hôm ấy xảy ra trong nhà trọ của Hướng Viễn khiến cậu rất ảo não, song lại cứ nghĩ mãi đến nó hết lần này đến lần khác. Cậu muốn hỏi tay cô đã khỏi chưa nhưng không thể nào mở miệng.
Hướng Viễn chồm người đến, gỡ xuống một sợi tóc rất dài trên vai chiếc áo pull màu trắng của cậu, đặt trong lòng bàn tay, cười nửa miệng, nhìn cậu.
Diệp Quân cũng cúi xuống nhìn: “Cái gì vậy? Sao lại có sợi tóc dài thế này?”. Cậu căng thẳng nhìn ngó quần áo mình, than vãn: “Tìm thấy trên người em hả? Tóc con gái đó mà, nó cứ bay bay loạn xạ trong không trung, phiền quá”. Cậu nói đến đây chợt khựng lại. Hướng Viễn có mái tóc dài ngang vai, buộc lại thành đuôi ngựa rất gọn gàng. Nếu tóc cô dính lên áo thì cậu có nỡ oán thán không?
Cũng may Hướng Viễn không truy hỏi đến cùng vấn đề này. Cô thả tay ra nhìn sợi tóc bay lượn đáp xuống đất, rồi nói: “À, thứ Bảy trường em không học phải chứ?”.
“Thứ Bảy à? Không có, sao vậy ạ?”
“Chẳng phải đã hẹn nếu rảnh sẽ đi leo núi ngắm mặt trời mọc à?”
Diệp Quân thoáng chốc không phản ứng kịp, ngây ngô hỏi: “Ban nãy chị chẳng đã nói thứ Bảy có hẹn rồi đó sao?”.
Thang máy dừng ở lầu một, Hướng Viễn ra ngoài trước: “Thì chẳng phải đã hẹn em à?”.
“A! Ôi!” Diệp Quân cười lớn, nụ cười trong sáng ngây thơ như bầu trời quang đãng nhất trong xanh nhất khi chớm thu. “Em sẽ đưa chị đến nơi đẹp nhât nhất”.
Hướng Viễn đến Hạ Môn công tác theo đúng lịch, hai hôm sau, tức là buổi trưa thứ Sáu mới về thành phố G. Xuống máy bay, điện thoại và tin nhắn réo không ngừng, những người tìm cô có Diệp Bỉnh Lâm, Diệp Khiên Trạch, còn có – Tiểu Ngô trợ lý của cô. Thực ra cũng chỉ nói một chuyện giống nhau – Đằng Vân đã từ chối nhiệm vụ quản lý dự án xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng.
Với kết quả này, Hướng Viễn không cảm thấy ngạc nhiên lắm. Việc bổ nhiệm chính thức Đằng Vân vẫn chưa đưa ra, chỉ Diệp Khiên Trạch ra mắt bàn với anh ta. Theo lời tường thuật của Diệp Khiên Trạch, Đằng Vân tuy từ chối khéo léo, khẩu khí ôn hoà nhưng thái độ rất kiên quyết. Đó chính là phán đoán về anh ta mà cô đã đưa ra, một người thông minh, mà lại không làm việc vì ham muốn riêng tư. Sao anh ta lại không biết được rằng, nếu phụ trách hạng mục này thì địa vị lẫn lợi nhuận đều có đủ nhưng tuyệt đối không dễ dàng gì. Nói rõ hơn một chút là, phải kiếm cơm ăn trong khe hở. Từ việc cất nhắc anh ta của Diệp Bỉnh Văn và thái độ trung thành trước nay của anh ta, tuy hai người có xích mích nhưng vẫn không đến nỗi khiến anh ta lật mặt phản chủ.
Hướng Viễn nghĩ, cái cô thiếu chẳng phải là người như Đằng Vân ư? Chỉ tiếc là Diệp Bỉnh Văn có mắt mà không tròng thôi.
Cô ngồi vào xe công ty Giang Nguyên đỗ ngoài cổng sân bay, ghé về nhà trước, bỏ lại hành lý rồi lấy những vật dụng cần thiết, bảo tài xế về rồi tự bắt xe đến một quán cà phê gần Quảng Lợi, hẹn Đằng Vân ra đó gặp mặt.
Đằng Vân ban đầu nói văn phòng mình có khách đến bàn việc làm ăn nên không tiện ra ngoài. Hướng Viễn đáp lại, trên chuyến bay vừa rồi cô chưa ăn gì cả, hoàn toàn có thể đợi anh ta cả buổi chiều, mà anh ta cũng chỉ cần bỏ ra nửa giờ thôi.
Cô đã gọi một phần ăn đơn giản, lấy một tờ báo, bỏ qua chuyện chính trị và kinh tế, chăm chú xem tin tức giải trí. Kết quả là Đằng Vân đã không để cô phải đợi quá lâu, một câu chuyện tình cảm còn chưa xem xong, Đằng Vân đã lên tiếng: “Xin lỗi, bắt cô đợi lâu quá”, rồi ngồi xuống đối diện Hướng Viễn.
Hướng Viễn gấp tờ báo lại, nụ cười hiện trên gương mặt, trong lòng rất vừa ý. Cô tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ tìm anh ta để trò chuyện hoặc khuyên giải một cách vô vị, cứ lòng vòng tránh né không có lợi ích gì cho anh ta. Nếu ngay cả điểm này anh ta cũng không chịu hiểu thì cô cũng đã phí hoài sự tín nhiệm của mình rồi.
“Phó tổng Giám đốc Đằng, mời ngồi”, Hướng Viễn đứng dậy nghênh đón. Cô và Đằng Vân đã mấy lần tiếp xúc vì công việc nhưng không thân thiết lắm. Tuy cô được Diệp Bỉnh Lâm xem trọng, địa vị ở Giang Nguyên cũng không thấp, song Đằng Vân cũng là Phó tổng giám đốc công ty con của Giang Nguyên, xét ra thì chức vụ hai người cũng không kém nhau là bao, khách sáo một chút thì cũng là việc nên làm. Sau khi ngồi xuống, Hướng Viễn gọi phục vụ đến, nhờ dọn dẹp phần ăn của mình, chọn một cốc cà phê mandehling, còn mình vẫn là một cốc nước lọc như cũ.
Đằng Vân chỉ mới hơn ba mươi tuổi, tướng mạo chin chắn, dáng người tầm thước, không hề nổi bật nhưng khi anh ta lặng lẽ ngồi đó với chiếc sơ mi vải nhăn màu xanh nhạt, áo vest cổ chữ V màu khói thuốc lại khiến người ta cảm thấy rất đặc biệt.
Hướng Viễn rất thẳng thắn, trước mặt một người như vậy không cần nhiều lời: “Nghe nói Phó tổng giám đốc Đằng đã từ chối việc quản lý hạng mục xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng?”.
Đằng Vân mỉm cười: “E rằng trường phòng Hướng cũng biết rõ rằng, đồi với chức vụ này, khả năng tôi có hạn, sợ khó đảm nhận”.
“Hôm nay tôi đến đây, không định lòng vòng xa gần, người ngay không nói lời ám chỉ, chỉ sợ anh không phải không thể mà là không muốn thôi.”
“Chủ tịch Diệp và trưởng phòng Hướng hiểu được thì tốt quá.”
“Một người như Diệp Bỉnh Văn, có đáng để anh bán sức cho ông ta không?”, Hướng Viễn tỏ ra khó hiểu.
Đằng Vân cũng không giấu giếm, thong thả đáp: “Diệp Bỉnh Văn là người thế nào thì tôi không tiện bình phẩm nhưng không có anh ấy thì tôi khó có ngày hôm nay. Biết ơn, trả ơn là điều tất yếu khi làm người. Tôi không dám tự nhận mình là quân tử nhưng chuyện vong ân bội nghĩa thì quả thật không thể làm được”.
Hướng Viễn gật đầu: “Tôi rất khâm phục tính cách của Phó tổng Đằng nhưng tôi nghĩ cũng giống như tất cả mọi thứ trên thế gian này, â