Ánh trăng không hiểu lòng tôi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Ánh trăng không hiểu lòng tôi (xem 4521)

Ánh trăng không hiểu lòng tôi

ra ngoài. Hướng Viễn phát hiện ra mình lúc này bỗng yếu đuối hơn bao giờ hết, cô sợ bước đến đó, sợ nhìn thấy gương mặt Hướng Dao.


Tay Hướng Dao đã không nhấc lên nổi, ngón tay khẽ động đậy.


“Em đang làm gì thế?” Hướng Viễn biết nụ cười của mình chắc chắn giả tạo vô cùng nhưng đó là giới hạn cuối cùng cô có thể gắng gượng để làm được.


Hướng Dao nằm dưới tấm chăn như một tờ giấy bị gió hòng khô nhưng khi cô lên tiếng thì khá tỉnh táo: “Chị thấy em làm có giống không? A Tuấn dạy em đấy, mà em cứ làm không giống”.


Hướng Viễn cúi đầu một lúc lâu, hít thở sâu rồi bình tĩnh đối diện Hướng Dao: “Chị không nhìn ra”.


“Chẳng trách A Tuấn cũng bảo em ngốc”. Hướng Dao cười nói tiếp: “Em phải bảo anh ấy dạy lại…”. Cô cười nhìn Hướng Viễn rất lâu, mới chậm rãi thở dài. “Anh ấy chết rồi, đúng không?”.


“Ai chết?”, Hướng Viễn tỏ ra kinh ngạc. “Em nói Đằng Tuấn à? Đừng nghĩ ngợi lung tung, chị sợ em đau lòng nên mới không nói, Đằng Tuấn đã bị cảnh sát bắt nên tạm thời không thể đến thăm em được. Chị sẽ tìm luật sư cho cậu ấy, đợi sức khỏe em ổn hơn rồi chị sẽ đưa em đến thăm”.


“Hướng Viễn, chị nói dối hay thật đấy. Em biết anh ấy đã chết rồi, những gì cô cảnh sát kia nói trong điện thoại em đã nghe thấy hết. Cô ấy nói “bạn gái của người chết” vẫn đang hôn mê, “bạn gái” đó là em, còn “người chết” là A Tuấn phải không? Tại sao lại dối em? Em đã đoán được từ lâu rồi, tối qua A Tuấn đến tìm em, bảo em phải chăm sóc đứa bé thật tốt thì có thể đến gặp anh ấy… Tại sao lại là Diệp Quân? Cô cảnh sát kia rất lo cho Diệp Quân, cứ hỏi mãi trong điện thoại xem lần này cậu ấy có bị gì không. Em chỉ không hiểu, sao Diệp Quân không thể để A Tuấn sống? Chỉ cần sống thôi, dù đánh anh ấy thành phế nhân cũng được, ít ra em còn có thể chăm sóc anh ấy, có thể chạm vào anh ấy, cho dù bắt anh ấy phải chết thì cũng để cho anh ấy gắng gượng đến lúc nhìn thấy đứa con… Diệp Quân cũng tàn nhẫn quá… Nhưng may mà em cũng sắp rồi, không cần đợi lâu nữa, nhưng con em…”


“Em đợi chút, chị sẽ bảo người bế đứa bé đến ngay.” Hướng Viễn quay người đi ngay, chỉ sợ ở lại thêm một giây sẽ sụp đổ trước cả Hướng Dao.


Ngón tay Hướng Dao yếu ớt giữ lấy cô: “Không cần, Hướng Viễn, không cần nhìn nữa, hãy để em tưởng tượng hình dáng nó, con trai, lúc cười sẽ giống bố nó… Nghe nói trẻ sơ sinh cũng có ký ức, đừng để nó nhìn thấy bộ dạng này của em. Hướng Viễn, em không còn cách nào nữa, chỉ có thể giao nó cho chị, hy vọng nó tài giỏi hơn, đừng giống như bố mẹ nó, tốt nhất là khi lớn lên sẽ giống chị”.


“Giống chị ư?” Hướng Viễn đã không rõ mình đang khóc hay cười: “Giống chị thì chẳng phải là tạo nghiệt hay sao? Con của em thì tự em nuôi, đừng có việc gì cũng đẩy cho chị. Em đấy, lúc bé đã không ngoan ngoãn, làm mẹ rồi phải có trách nhiệm chứ, đứa trẻ là của em, chị mặc kệ, em khóc rồi thì tự đi mà chăm sóc nó…”


“Để em đê tiện một lần đi, xem như đây là lần cuối chị nhịn em nhé. Đứa trẻ sẽ ngoan ngoãn hơn em, chị nhìn thấy nó sẽ nhớ đến em… Không, đừng nhớ đến em nữa…”


Hướng Viễn rơi nước mắt: “Hướng Dao, em không thể thế được, nếu vẫn còn xem chị là chị thì hãy xem như tội nghiệp chị đi, cố gắng lên, đừng nói những lời đó. Lão già giang hồ lừa gạt kia đã đoán chị mất hết người thân, không còn lại ai, chị không tin đâu! Chị không muốn bất lực nhìn mọi người lần lượt rời bỏ chị!”. Cô còn nhớ Diệp Bỉnh Lâm đã nói, khóc trước mặt người sắp chết là rất tàn nhẫn nhưng nhân sinh đến lúc đó, còn có thứ gì tốt đẹp mà không bị vạch trần đâu?


Hướng Dao như không nghe thấy lời van cầu của cô mà lại đưa một tay lên như kỳ tích, làm một động tác tay trên bức tường trắng xóa đến nhức mắt: “A Tuấn, con chim này em làm có giống không? Em thấy rất giống, anh nhìn này, chim sắp bay rồi…”.


Tám giờ ba mươi chín phút sáng, Hướng Dao mất ở bệnh viện thành phố G. Hướng Viễn đưa tiễn người thân cuối cung còn lại trên thế gian này của co. Khi bế đứa bế trai lên, cô biết đó là giọt máu của Hướng Dao cũng là giọt máu cuối cùng còn lại của cô.


Hướng Viễn đặt tên cho đứa trẻ là “Dư Sinh” – Hướng Dư Sinh.


Chương 61: Vận Mệnh Đùa Cợt Với Diệp Quân


Hướng Viễn tìm thấy đáp áp trong sự thinh lặng của Diệp Quân, cô đã ngỡ đi từng bước sẽ thang nhưng hóa ra mình chỉ là một con cờ không đáng kế trong tay vận mệnh, cho dù đi thế nào cũng sẽ thua thảm hại.


Lo liệu xong hậu sự cho Hướng Dao xong, đêm ấy, Hướng Viễn đã có một giấc mơ. Nửa đời của cô đều đã tiến về phía trước, bất chấp tất cả để trèo lên cao nhưng trong giấc mơ này cô lại rơi xuống đến vô cùng, một vực thẳm mà đứng từ nơi cao lạnh lẽo thấu xương nhỉnh xuống thì hoàn toàn không thấy đáy. Những vất vả thuở thiếu thời, sự kiên trì theo đuổi việc học ở xứ lạ, sự phấn đấu nỗ lực khi bước chân vào xã hội, sự cô đơn lạnh lẽo sau khi kết hôn… Và cả nụ cười dịu dàng ấm áp của Diệp Khiên Trạch dưới ánh trăng, tiếng gió gào thét điên cuồng trên biển đêm ấy, gương mặt mờ nhạt của bố mẹ và Hướng Dĩ, bóng Hướng Dao và Đằng Tuấn nắm tay nhau đi mỗi lúc một xa, tất cả như dấu vết treo lơ lửng trên lưng chừng núi. Tốc độ rơi của cô như sao băng, không còn kịp nhìn lại những mảng vỡ ký ức nhạt nhòa thêm lần nào nữa, cứ thế mà bỏ lỡ tất cả.


Gió lao qua người cô, nồi kinh hoàng khi rơi xuống vực giờ đây đã trở thành sự thản nhiên tuyệt vọng khi cô cứ rơi mãi xuống khoảng không thăm thẳm bên dưới, cả những chuyện đã qua bị bụi trần phủ mờ, nhạt nhòa không còn hình dạng cũ… Cuối cùng, cứ nhìn xuống dưới, chỉ cần đợi thêm một phút nữa, một âm thanh nặng nề sẽ vang lên, cái đón chờ cô sẽ là sự tự tại hoang hoải, một sự tự tại mà cả nửa đời cô chưa bao giờ nếm trải. Thế nhưng, trong tích tắc Hướng Viễn nhắm mắt lại, cô lại rợi thịch xuống một thứ gì đó mềm mại đến bất ngờ.


Mở choàng mắt, Hướng Viễn nhìn thấy nụ cười ngây thơ của Diệp Quân. Cậu nằm dưới đáy, dùng thân thể của mình đế đỡ lấy cô. Đôi mắt cậu đang nhìn cô mỉm cười nhưng đôi tay đón lấy, cô lại thê thảm không nỡ nhìn.


“Không…”


Hướng Viễn kinh hoàng choàng tỉnh, rèm cửa rủ xuống đang phất phơ trong bóng tối, đêm lạnh như nước, cứa vào da thịt người. Sao cô có thể tin một cậu bé hiền lành như Diệp Quân lại ra tay tàn nhẫn đến thế? Nghe nói cậu đã bắn vào đầu Đằng Tuấn cách đó mười mét, một phát trúng đích. Mấy năm liền làm trong ngành cảnh sát, cậu chưa hề bắn ai dù chỉ một lần, nhân nghĩa từ bi là điểm tương đồng lớn nhất của hai anh em họ, ngay cả khi nhìn thấy một con chim bị gãy chân, Diệp Quân cũng đau lòng mãi. Rốt cuộc là điều gì đã khiến cậu phớt lờ lời van cầu cuối cùng của Hướng Dao, cắt đứt hoàn toàn con đường sống của Đằng Tuấn?


Khi trời sáng, Hướng Viễn và luật sư của Diệp g

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Bỗng Nhiên Yêu Em Full

Interpol Phần 3

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh Full

Thấy bố vợ chỉ đi dép lê con rể không cho ông đưa con gái về nhà chồng vì sợ mất mặt và cách hành xử sốc của cô dâu

Ngày đó nhà anh khinh tôi nghèo nên ép chia tay để anh cưới vợ giàu, 3 năm sau gặp lại, mẹ anh phải khúm núm trước tôi