Ánh trăng không hiểu lòng tôi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
The Soda Pop

Ánh trăng không hiểu lòng tôi (xem 4534)

Ánh trăng không hiểu lòng tôi

t xoay chuyển.


Bóng đen ấy vẫn không chịu bỏ qua, cứ chồm đến, một tay chặn ngang cổ cô, run rẩy nói: “Chị vẫn không chịu tha cho chúng tôi… Chị muốn thế nào mới bỏ qua


đay?”


Hướng Viễn cố sức đưa tay lên gỡ bàn tay đang chặn lên cổ mình ra, cô nghe thấy Hướng Dao gào khóc phía sau: ” A Tuấn, anh bỏ chị ấy ra, mau buông ra, anh điên rồi hả?”


Nghe thấy thế lực tay Đằng Tuấn lỏng hơn nhưng vẫn không buông ra, cậu chỉ quay lại nhìn Hướng Dao đã mang xong một chiếc giày, hạ giọng nói: “Dao Dao, em muốn đi theo với chị ta à? Sao em lại đi theo chị ta được?”


Hướng Viễn cố hít thở, giọng nói rời rạc: “Đằng Tuấn, cậu có còn là đàn ông không? Người nào làm người đó chịu, cậu đã giết người, bây giờ cảnh sát đang tìm cậu khắp nơi, cậu muốn bắt Hướng Dao chịu nhận tội lỗi với mình à? Nếu cậu yêu nó thì để nó đi với tôi, có chuyện gì cũng phải để nó sinh con đã rồi hẵng hay…”.


“Chị câm mồm lại! Tôi sẽ không tin chị đâu, chị là người phụ nữ ác độc!”


Đã gần bốn năm Hướng Viễn không gặp Đằng Tuấn, lúc này nhìn nhau ở một khoảng cách gần, mới phát hiện ra anh chàng hồn nhiên, đẹp trai lúc trước đã biến thành một người khác, đen và gầy đi thì không nói làm gì, hai bên má hõm xuống khiến xương gò má nhô cao hẳn lên. Nếu không phải cô quen với cậu thì không thể nào tin được cậu là chàng thanh niên cùng tuổi với Diệp Quân. Cuộc sống khó khăn rất dễ mài mòn một người, huống hồ trong lòng cậu tràn đầy nỗi bất bình và oán hận, đôi mắt từng vui vẻ hồn nhiên đã trở nên đa nghi và hung tợn.


Cổ họng Hướng Viễn lại bị siết chặt, hô hấp đã trở nên rất khó khăn. Cô biết Đằng Tuấn hận mình, bắt đầu từ khi cô khai trừ cậu ra khỏi công ty, và sự mất tích của Đằng Vân sau này càng khiến Đằng Tuấn căm hận cô hơn.


Đằng Tuấn vừa siết chặt tay mình lại, vừa nói: “Dao Dao, chị ta đã tìm đến đây thì không thể có ý gì tốt được, chắc chắn là có âm mưu gì đó, chắc chắn là the!”.


Ai ngờ Hướng Dao cũng chồm đến, cố hết sức gỡ tay Đằng Tuấn ra, đang lúc cuống cuồng, cô thấy gỡ không được nên nhe răng ra cắn mạnh vào tay cậu một cái. Lực cắn rất mạnh, Đằng Tuấn thấy đau nhói nên nói với người mình yêu với vẻ thương tâm: “Em vẫn một lòng theo chị ta? Chẳng phải em luôn bảo ghét chị ta hay sao?”.


Hướng Dao thấy cậu vẫn không buông tay thì đấy vai cậu liên tục, rồi bắt đầu đánh đấm: “Em ghét chị ấy là chuyện của em nhưng chị ấy chưa bao giờ hại em, chị ấy muốn tốt cho em, anh có hiểu không?”.


Mắt Đằng Tuấn vằn đỏ: “Anh không hiểu, em bảo chị ta sẽ không hại em? Tại sao em không chịu tin lời anh? Trái tim chị ta ác độc hơn bất cứ người nào khác, vì tiền mà đến cả chồng mình chị ta còn có thể sát hại, huống hồ là em?”.


Hướng Viễn quên mất cơn nguy hiểm trước mắt nín thở, tại sao Đằng Tuấn lại biết? Hay là… Đúng rồi, Trần Kiệt chết rồi, đoạn băng ghi âm hắn dùng để uy hiếp cô chắc chắn đã rơi vào tay Đằng Tuấn, lẽ nào đây là kiếp nạn cô không thể tránh khỏi?


“Anh nói bậy, sao chị ấy lại giết anh Diệp, anh ấy bị kẻ xấu bắt cóc…”


“Em cũng tin vào màn kịch này của chị ta à?” Đằng Tuấn cười gằn: “Chị ta đã lợi dụng anh họ anh để thực hiện dã tâm của mình, kết quả đã khiến anh họ anh và toàn bộ những người trên tàu trở thành quỷ thế than chết cùng Diệp Khiên Trạch. Toàn bộ đã chết cả rồi, chỉ có tên khốn Trần Kiệt túm được một mảnh ván tàu, trôi dạt một ngày, một đêm trên biển, gặp được tàu cá nước ngoài mới được cứu sống. Đáng ghét hơn là, bà chị tốt của em đã đẩy hết mọi tội danh cho đám quỷ thế thân kia. Trần Kiệt biết có người đang truy tìm hắn nên trốn ở Thái Lan suốt bốn năm không dám quay lại, cho đến bây giờ… Trần Kiệt không phải là một món đồ, anh đã nhìn nhầm hắn, suýt nữa khiến em chịu oan ức, Dao Dao, những gì hắn nói đều là sự thật, trong tay hắn có đoạn ghi âm chứng minh được tất cả. Bây giờ hắn chết rồi, đoạn ghi âm đã rơi vào tay anh, em vẫn không tin bộ mặt thật của bà chị yêu quý của em sao? Chị ta sáng suốt hơn em gấp trăm lần”.


Hướng Dao hoang mang nghe Đằng Tuấn nói dứt rồi quay nhìn Hướng Viễn.


Sự im lặng của Hướng Viễn khiến Đằng Tuấn khá hài lòng: “Chị sợ chứ gì? Không còn gì để nói chứ gì? Hướng Viễn, tôi nói chị biết, nếu chị muốn có đoạn ghi âm trong tay tôi thì hãy nghĩ cách giúp ba người nhà tôi bình an rời khỏi đây. Cái chị có là tiền, nhất định sẽ có cách. Nếu không, tôi bảo đảm sẽ phơi bày chuyện xấu xa của chị ra! Chân trần không sợ chân đi giày, ai thảm hơn ai thì mọi người cứ đợi rồi thấy!”.


Hướng Viễn vẫn không nói gì, từ từ nhắm nghiền mắt lại.


Mọi người trên tàu đều chết hết rồi, ngoài Trần Kiệt… Đằng Vân chết rồi, anh… cũng chết rồi.


Đó là lần đầu Hướng Viễn nghe thấy tin Diệp Khiên Trạch chết, tuy trước kia cô đã ý thức rằng Diệp Khiên Trạch sẽ không quay về nhưng những điều đó chỉ là giả định, là suy đoán, là hoài nghi, bây giờ mới có được chứng thực. Anh đã chết thật rồi, bốn năm trước đã vùi thân dưới biển sâu, đến hồn phách cũng không hiện ra trong mơ để cáo biệt cô. Niềm hy vọng mong manh cuối cùng của Hướng Viễn đã tan theo mây khói, đột nhiên trái tim cô như chết lặng. Diệp Khiên Trạch không còn tồn tại trên thế gian nữa thì cô phải hận ai đây? Ai sẽ chịu đựng tâm sự bấy lâu bị dồn nén của cô? Những giấc mộng xưa cũ bỗng trở thành những mảng lục bình trôi nổi dật dờ, không biết phải trôi về đâu. Cơn đau trên cổ và ánh sáng trước mắt dần dần biến mất, cô chỉ muốn biết, nếu giờ phút này cô chết đi, liệu mọi người có thể kết thúc?


***


“Rầm”, đó là âm thanh một người bị đánh ngã xuống đất, không khí mang theo một mùi vị cay nồng xộc thẳng vào khí quản của Hướng Viễn, cô dựa vào cửa tủ, ho sặc sụa.


“Đừng đánh nữa… Diệp Quân, đừng đánh nữa… Hướng Viễn, chị bảo cậu ấy ngừng tay đi… A Tuấn hiện giờ không làm hại được chị nữa đâu…”, không khuyên được người kia, Hướng Dao bèn lao đến bên Hướng Viễn khóc lóc van xin.


Khi bóng đêm mờ dần, Hướng Viễn mới nhận ra Đằng Tuấn đã bị đánh ngã sóng xoài dưới đất, miệng đầy máu, không còn có khả năng chống cự. Diệp Quân vẫn chưa thấy hả giận, tay chân vẫn đấm đá lên người Đằng Tuấn đang co quắp dưới sàn.


“Đủ rồi, Diệp Quân”. Hướng Viễn tìm lại giọng nói của mình, mồi khi nói một chữ lại thấy cổ họng như bị lửa thiêu cháy: “Anh đánh chết cậu ta thì có ích gì?”.


Diệp Quân thấy Đằng Tuấn không đứng dậy nổi nữa mới vội chạy đến đỡ lấy Hướng Viễn: “Suýt nữa hắn đã lấy mạng của em!”. Cậu cúi đầu kiểm tra vết thương trên cổ cô, Hướng Viễn ôm lấy chỗ đau, quay mặt đi với vẻ thiếu tự nhiên, cơ thể cũng lặng lẽ vùng thoát khỏi vòng tay cậu.


“Anh… đi theo em?”, cô khàn giọng hỏi.


Diệp Quân cúi đầu: “Anh không có ý khác, chỉ lo đêm hôm khuya khoắt, em đi một mình không

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cô gái quát người đàn ông không nhường ghế trên xe bus, và cái kết không tưởng

Câu trả lời khiến đối phương cứng họng là…

Tán gái cạnh nhà

Lỡ có bầu sinh đôi, tôi không biết chính xác của chồng hay anh hàng xóm nước ngoài

Đầy tháng cháu nội, mẹ chồng chỉ cho vài trăm nghìn trong khi bà tặng cháu ngoại cả cả cây vàng và điều bất ngờ một năm sau