Cuối cùng Nhất Bảo cũng chịu buông Mai Mai ra rồi. Không hiểu sao lúc Nhất Bảo buông Mai ra cô lại thấy hơi lạnh và có một cái gì đó hơi bị …hình như là bùn, và cô muốn Nhất Bảo ôm mình thêm lúc nữa.
– Thôi rồi!
Nhất Bảo thở dài rồi lại ngả người nằm xuống.
– Sao lại thôi?
Mai Mai tò mò hỏi.
– Đáng lẽ tôi không nên làm vậy! Cô hãy cứ coi như là không có chuyện đó nhá!
– Biết rồi. – Mai Mai vẫn chưa ổn định lại tinh thần, nghe câu nói vừa rồi của Nhất Bảo thì cô thấy buồn rõ lắm.
– Nhất Bảo này!
– Gì?
– Mai thấy Bảo là người sống khép kín có đúng không?
Nhất Bảo không trả lời.
– Chỉ là Mai thấy Bảo không hay nói chuyện với người khác. Hay là Bảo không tìm thấy người phù hợp để nói chuyện?
– …
– Thôi vậy, Bảo không muốn nói thì thôi.
Mai Mai thở dài.
– Không biết những đứa con gái lớn bằng tuổi Mai, bọn nó thường nói chuyện gì với mẹ mình nhỉ?
– Thế em thường nói chuyện gì?
– Chuyện gì Mai cũng nói hết. Hìhì. Nhưng mà chán lắm. Mai nói mà mẹ có nói lại được đâu. Nhiều khi muốn một câu khen ngợi, động viên từ mẹ cũng chẳng được. Ôi, nhắc đến mẹ mà lại muốn khóc.
– Vậy thì từ giờ có chuyện gì cứ nói với anh, anh sẽ thay mẹ động viên em.
– Thật không đó?
Mai Mai đang khóc lại nhoẻn miệng cười tươi được luôn.
– Nhưng có một điều kiện! – Mai Mai nói – Đó là anh có chuyện gì cũng phải nói với Mai. Ok?
– Em vừa gọi anh là gì?
– Hả?
Mai Mai nhớ lại xem mình vừa gọi cậu ta là gì, nhưng chả nhớ ra.
Không lẽ là…
– Mai vừa gọi …như thế …thật hả?
Nhất Bảo cười.
Sao trông mặt cậu ta bây giờ lại rõ hơn lúc trước này.
– Em nhìn lên trời kìa.
Mai Mai ngửa cổ lên trời.
Có vệt sáng vụt đến, rạch một đường trên bầu trời đêm, cảm tưởng như sắp rơi xuống đầu hai đứa.
– Đấy là sao băng hay sao chổi?
– Sao băng.
– Trời ơi, sao băng, Mai Mai nhìn thấy sao băng, mẹ ơi con thấy sao băng này.
Mai Mai reo lên. Rồi chợt nhớ ra điều gì, cô quay sang Nhất Bảo:
– Bảo có đồng ý với điều kiện vừa rồi của em không?
– Em bắt đầu bị loạn xưng hô rồi đấy. – Nhất Bảo cười ma mãnh.
– Có đồng ý không?
– Ờ thì …, ừ.
Mai Mai cười tươi.
– Vậy thì chắp tay vào nhìn lên sao băng và nói: Tôi, Nhất Bảo xin hứa từ nay sẽ luôn quan tâm đến Mai Mai, lắng nghe mọi tâm tư, suy nghĩ của Mai Mai, động viên Mai Mai và cũng sẽ chia sẻ tâm sự của tôi với Mai Mai. Sẽ không làm Mai Mai giận, hay buồn. Nếu không, tôi xin chịu mọi hình phạt Mai Mai đề ra.
– Cái gì đấy. Nói gì mà kì vậy.
– Mau lên, nói đi, lại một ngôi sao băng nữa kìa!
Sáng hôm sau, bố con Nhất Bảo đang ngồi ăn sáng ngoài tiền sảnh.
– Tối qua vui không con?
– Bố lại đang hỏi chuyện gì vậy?
Bố Nhất Bảo cười:
– Hình như từ khi cô tiểu thư Mai Mai đó xuất hiện thì đầu óc con ngu đi?
– Bố nói chuyện kiểu gì đấy?
Bố Nhất Bảo cười phá lên:
– Đừng, đừng nhìn bố với ánh mắt đó. Tối qua hai đứa làm gì mà lên nóc nhà, xong lại xuống, rồi lại lên nóc nhà vậy?
Mắt ông nhìn Nhất Bảo thăm dò. Nhất Bảo thì cúi mặt tập trung ăn.
– Nói đi con trai! – Ông nhắc lại, mắt vẫn không rời Nhất Bảo.
Nhất Bảo không tránh được nữa.
– Ngắm sao thôi. Bố mau ăn đi!
– Ngắm sao? – Bố Nhất Bảo mở to mắt nhìn cậu con trai – … con làm ta bất ngờ đó. Lãng mạn thật.
Ông cười rồi đưa mắt nhìn xa xăm.
– Ngày xưa, hồi bố còn trẻ, bố cũng cùng mẹ nó ngắm sao đấy. Chỉ tiếc là những tháng ngày còn lại của ta ở trên trần gian này chẳng thể gặp lại mẹ con nó nữa rồi.
Nói xong ông thở dài.
Không gian tĩnh lặng.
– Mọi người ăn sáng sớm vậy?
Giọng nói nheo nhéo vang lên. Mai Mai đang đứng trước sảnh. Nụ cười tươi rói. Cô như không hề cảm nhận được không khí u buồn đang bao trùm nơi đây.
Sao lúc nào em cũng cười được thế! – Nhất Bảo nghĩ – Cũng tốt.
Mai Mai vẫn tươi cười bước vào. Cô tự động ngồi vào ghế, chả để ý đến bố con Nhất Bảo đang nhìn mình.
– Sao mặt lại bí xị thế kia?
Nhất Bảo và Mai Mai đang ngồi bên bờ suối giả.
– Tí nữa Mai phải về nhà rồi.
– Về đi. – Nhất Bảo nói. – Về nhà thì còn buồn gì nữa. Hay lại thích bị bắt cóc.
Mai Mai bật cười khúc khích.
– Mai lại đang thích được bắt cóc đây.
Nhất Bảo đưa tay sờ trán Mai Mai.
– Cũng hơi ấm. – Nhất Bảo nói.
Mai Mai nghe Bảo nói vậy thì đưa tay sờ trán mình, rồi sờ trán Nhất Bảo, rồi lại sờ lại trán mình.
– Đâu có. Trán Bảo cũng thế mà. Trán Mai có ấm hơn đâu.
Nhìn Mai Mai mà Nhất Bảo bật cười , cậu đưa tay dí trán Mai Mai một cái.
– Ngốc ạ!
Mai Mai chợt làm mặt nghiêm
– Hôm qua Bảo hứa gì còn nhớ không? Không được làm Mai giận. Bảo chỉ cần chê Mai một câu thôi cũng đủ để Mai giận đấy nghe không?
– Không. – Nhất Bảo nói tỉnh bơ.
– Ơ.
Mai Mai không nói lại được thì làm mặt giận, khoanh tay trước ngực.
Khoảng 2 minutes trôi qua, chả ai nói với ai câu nào.
Nhất Bảo lên tiếng.
– Nghe anh nói này.
Mai Mai hất cằm ra chỗ khác làm như không nghe.
– Em còn ngồi đây thì có quay đầu đi đâu cũng vẫn nghe thấy anh nói thôi.
Mai Mai không đáp.
– Mấy ngày qua em ở đây đừng nói cho ai biết.
– Biết rồi.
– Ngày mai đi học, gặp anh thì đừng có hớn hở quá!
Mai Mai quay đầu lại, vênh mặt.
– Việc gì em phải hớn hở khi gặp anh?
Nhất Bảo cười nhạt.
– Anh dặn không thừa đâu.
Mai Mai bĩu môi cái, lại quay mặt đi.
– Còn nữa. Em nhớ đi đứng cho cẩn thận.
– Mai không phải trẻ con lên ba.
Nhất Bảo im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
– Được rồi. Từ ngày mai gặp anh thì…
– Tại sao lại phải làm vậy? Có phải Bảo định nói gặp Bảo thì làm như không quen, hãy thờ ơ với Bảo như Bảo vẫn thờ ơ với người khác chứ gì? Tại sao phải thế chứ?
– Anh không định nói thế, nhưng ý anh muốn nói đại khái cũng là như vậy.
Khoé mắt Mai Mai lại rưng rưng. Nhất Bảo vỗ vai Mai Mai nhẹ nói:
– Sẽ có một lúc anh nói cho em biết. Còn giờ em chỉ cần làm theo những gì anh nói là được rồi.
– Nói cái gì? Bảo nói luôn đi.
– Lúc nào thích hợp, anh sẽ nói. Cũng đến lúc em phải về nhà rồi đấy.
Nhất Bảo đứng dậy, cậu chìa tay ra. Đâu đó trong tâm trí hai người tái hiện hình ảnh một khoảng sân ngập tràn ánh nắng, cô gái ngồi bệt dưới đất, cậu thanh niên cao ráo tiến về phía cô gái đó. Cứ ngỡ cậu sẽ chìa tay ra giúp cô đứng dậy. … Nhưng không. Cậu ta đi thẳng.
Mai Mai nắm lấy tay Nhất Bảo. Đứng dậy. Mai Mai hỏi:
– Vậy những lúc nào thì Mai Mai có thể nói chuyện bình thường với Bảo như hai người quen biết đây?
Nhất Bảo cười:
– Khi anh bắt chuyện trước.
Rồi cậu ta nháy mắt.
Đáng ghét. Biết mình đẹp trai lắm không mà còn nháy mắt!
Sáng thứ 2 đến lớp.
Mai Mai tung tăng, tươi cười bước vào lớp. Chưa bao giờ Mai thấy thích đi học như bây giờ. Ngày chủ nhật hôm qua phải ở nhà mình, không được gặp Nhất Bảo, Mai Mai thấy buồn muốn chết. Cô mong mau mau chóng chóng đến thứ 2 để được đến trường. Vậy nên hôm nay Mai Mai đến trường từ rất sớm.
6h30.
Mai Mai đang ngồ