Cảm xúc của Mai Mai đã vượt ra khỏi sự chi phối của lý trí, những giọt nước mắt nóng hổi đã lăn xuống từ lúc nào. Có những lúc bần thần nhớ về Nhất Bảo, Mai Mai đều nhớ những kỉ niệm từng có với cậu. Nhớ đến những câu chuyện vui của hai người, gương mặt rạng rỡ của Nhất Bảo, tiếng cười giòn giã của Mai Mai, không biết có bao nhiêu chuyện để kể. Nhưng rồi gương mặt rạng rỡ biến mất, tiếng cười giòn giã cũng không còn. Giờ đây khi nghĩ lại, Mai Mai mới nhận ra rằng đã rất nhiều, rất nhiều lần Nhất Bảo ở bên cô không giống như khi cô ở bên anh. Cô trong sáng, ngây thơ đến mức ngốc nghếch, có những khi nụ cười của Nhất Bảo đâu hoàn toàn vui vẻ như cô vẫn nghĩ nhưng tại sao cô lại không nhận ra điều đó, để rồi cô vô tư cho rằng Nhất Bảo đang rất vui, trong khi thực tế lạ không như vậy, bên trong cậu ấy đang có biết bao phiền muộn mà cô không hề hay biết. Những nụ cười gượng ghạo của Nhất Bảo hiện lên trong tâm trí cô mỗi lần nhớ lại chẳng khác nào một lưỡi dao đang liếm rạch từng đường lên trái tim cô. Nỗi đau đớn, giày vò trong cô cũng vì thế mà tăng lên.
Đường phố đêm tối hóa ra không phải hoàn toàn tĩnh lặng. Mai Mai chưa từng ra khỏi nhà vào lúc muộn như thế này bao giờ. Cuộc sống dù không tấp nập như ban ngày nhưng hoạt động thì hối hả không kém.
Một chiếc xe máy phóng vụt qua, âm thanh động cơ vang trong đêm tối vang lên gấp bội.
Giật mình nhìn lại ra xung quanh. Chiếc xe của Hải Nam đã dừng lại từ bao giờ, con phố hoàn toàn lạ lẫm hiện ra trước mắt, những bóng cây to đen kịt ẩn hiện trong ánh đèn đường. Chiếc ghế bên cạnh, Hải Nam không còn ngồi ở đó.
Mai Mai hoảng hốt tìm nhưng anh ta không ở đâu xa, ngay cạnh cô, Hải Nam đã mở sẵn cánh cửa xe bên cô đứng đó chờ đợi.
Anh ta đứng đây từ lúc nào? Sao mình chẳng biết gì thế?!
Mai Mai vội quay mặt ra chỗ khác lau nước mắt, khi quay lại đối diện với Hải Nam, không hiểu sao cô lại cười với anh ta.
Thôi rồi, chưa đánh đã khai. Cười với anh ta làm gì kia chứ?
Nụ cười tắt ngóm Mai Mai quay lại với bộ mặt lạnh tanh thường ngày.
Hải Nam cười nói:
– Xuống xe đi.
Mai Mai không biết đây là nơi nào. Nhưng theo lời Hải Nam nói thì anh ta đang muốn dẫn cô đi ăn đêm. Mai Mai xuống xe. Cửa hàng trước mặt cô, không biết gọi đây là cửa hàng có đúng không nữa, ánh đèn LED nhấp nháy hoa cả mắt
Ep 62
– Anh đưa tôi đến nơi này? Để làm gì đây?
– Ăn đêm. Vào thôi.
Hải Nam định đưa giơ tay khoác vai Mai Mai nhưng bị cô lập tức gạt ra.
Hải Nam thở dài.
– Thực ra anh cũng không biết ở trong này có đồ ăn không nữa. Anh chưa gọi thử bao giờ.
– Về nhà, nhà tôi đâu phải không có đồ ăn.
– Bây giờ là mấy giờ rồi? Đi nãy giờ cuối cùng vẫn bụng đói về nhà, anh biết ăn nói với bố em thế nào đây?
Mai Mai quắc mắt lườm anh ta, cô thực sự chán chẳng buồn nói nữa rồi.
BENG BENG BAR.
Mai Mai vào quán bar.
Chỉ ngăn cách bởi cánh cửa mà như hai thế giới khác nhau đang song song cùng tồn tại. Âm thanh ánh sáng thật khiến người ta nhức đầu hoa mắt. Tuy mặt đất bằng phẳng nhưng Mai Mai vẫn thấy khó đi lại, người qua người lại đông như kiến ý.
Hải Nam gần như ôm Mai Mai giữa hai cánh tay để cô có thể đi được dễ dàng đến một cái bàn trống. Mai Mai ban đầu thấy không thoải mái nhưng sau đó cô phải biết ơn Hải Nam bởi có anh ta cô mới đến được chỗ ngồi an toàn. Hơn nữa, hành động vừa rồi của Hải Nam, anh ta cũng không làm gì mạo phạm đến cô.
Vừa ngồi xuống, Hải Nam đã vẫy người phục vụ.
– Em muốn ăn gì?
– Ở đây có cái gì?
– Phở nhá? Cho một tô phở! Với một Voska – Hải Nam hỏi Mai Mai nhưng cô mới chỉ nghệt mặt ra chưa kịp đáp lại thì đã đến lượt người phục vụ mặt nghệt y hệt.
– Tôi không nghĩ là ở đây có phở đâu. – Mai Mai gân cổ lên để nói át tiếng nhạc.
Hải Nam chỉ cười không đáp. Mai Mai nhìn theo hướng mắt của Hải Nam. Dưới ánh đèn mập mờ lại còn nháy liên tục, những cánh tay đưa lên rồi hạ xuống, những đôi chân dẫm chỗ nọ dẫm chỗ kia, những thân hình lắc từ bên này qua bên khác. Không phải cố tình mà hình ảnh của những cô gái trên sàn gây được sự chú ý nhiều hơn của Mai Mai, da thịt lộ rất nhiều và nhảy rất hăng.
– Nhố nhăng. – Mai Mai lẩm bẩm.
– Em nói cái gì?
– TÔI NÓI LÀ NHỐ NHĂNG.
Hải Nam giật bắn cả mình nhưng ngay sau đó là tràng cười như điên như dại.
***
Hóa ra là nơi này có phục vụ phở – là phở ăn liền.
Khi đặt tô phở xuống bàn, người phục vụ tuy vẫn mang tác phong chu đáo, thân thiện nhưng nụ cười của anh ta rõ ràng là bất bình thường, dường như anh ta đang cố giữ cho nụ cười của mình không được… tươi hơn.
– Anh đã thấy có ai đến đây để ăn phở chưa? – Mai Mai như vừa bị chơi xỏ, ủ rũ hỏi.
– Sắp được thấy rồi.
Nhìn điệu cười của anh ta mà Mai Mai chỉ muốn có cái lỗ nẻ mà nhảy xuống cho đỡ xấu hổ.
– Ngồi lùi ra đây là không ai thấy đâu.
Hải Nam cũng biết là Mai Mai đang xấu hổ, anh đẩy bát phở của Mai Mai đi trước, Mai Mai tự dịch người theo sau.
Lưng ghế ở quán bar này cao qua đầu người nên một bàn là một không gian riêng. Hơn nữa, ghế quây giống hình chữ C nên ngồi sát ra mép cũng hạn chế được tầm nhìn từ sàn nhảy nhìn vào.
Mai Mai thực sự đã đói quá rồi. Dù không mấy thoải mái cũng phải chịu đựng mà ăn.
Cái bàn này. Một thanh niên ưu tú, khôi ngô vai tựa thành ghế, chân vắt lên đùi, ung dung nhâm nhi ly Voska, ngồi rìa ghế, một cô gái không còn thấy dung nhan ở đâu vì cô còn bận đang chiến đấu với từng sợi phở. Nếu đây là một bức tranh, không biết nên đặt tên gì cho phù hợp?!
– No chưa? – Hải Nam hỏi, chìa cái khăn ướt cho Mai Mai.
Mai Mai gật đầu nhận lấy.
– Có muốn ra kia làm một điệu không?
Mai Mai lắc đầu:
– Tôi vừa ăn xong, cứ để tôi ngồi đây được rồi. Anh ra đó đi!
Hải Nam đưa ly rượu trong tay cho Mai Mai. Mai Mai nhận lấy, uống luôn một hơi hết cốc.
Gương mặt cô đang nóng bừng bừng, nếu ánh sáng ở đây tốt chắc Hải Nam có thể nhìn thấy gương mặt đỏ như gấc của Mai Mai rồi.
– Hảo tửu lượng.
Hải Nam nói rồi đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào má Mai Mai hai cái trước khi đứng lên rời bàn.
Mai Mai không hiểu hành động vừa rồi có ý nghĩa gì, cô cũng không bận tâm nhiều.
– Dịch ra giữa ghế ngồi sẽ dễ nhìn hơn. – Mai Mai nói chuyện một mình.
Tiện thấy chai rượu trên bàn, cô tự rót cho mình một cốc, rồi một hơi nốc sạch.
Âm thanh, ánh sáng, men rượu khiến lòng người lâng lâng. Thảo nào mà đám người kia vào đây lại thích vận động như vậy.
Lại một cốc rượu nữa, trăm phần trăm.
Càng ngồi, Mai Mai lại càng thấy thích không khí ở đây.
– Yoo. – Cô nàng ngồi cạn với chai rượu.
***
– Hải Nam, anh ta đang nhảy ở góc nào thế nhỉ?
Mai Mai ật ưỡng đứng dậy. Sau khi ngồi phịch lại xuống ghế hai phát, cô mới đứng được một cách hẳn hoi. Men theo thành ghế, đứng gần hơn về phía sàn nhả