Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh (xem 4373)

Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh

h, thằng bé chỉ vì quá nhớ ba nên mới nói vậy thôi – Nó quay mặt đi, lạnh lùng nói, tránh né ánh mắt của hắn.
– Thật vậy sao? – Hắn nheo mắt lại nhìn nó, môi nở nụ cười khiến nó thoáng chột dạ nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh.
– Phải, thật sự là như vậy – Nó vừa nói, vừa vén một lọn tóc lên.
Hành động đó lại lọt vào mắt hắn, rõ ràng nó đang nói dối, tuy chỉ sống với nó một thời gian nhưng hắn đã thấu hết những thói quen của nó. Và nhất là hành động nó vừa làm. Hắn nhớ rất rõ, mỗi khi nó nói dối, nó đều vén tóc lên, không thì cũng vân vê một lọn tóc nhỏ. Chắc chắn nó không ngờ thói quen của bản thân đã phản bội chính mình, được, nếu nó muốn chơi với hắn, hắn sẽ chiều theo ý nó. Hắn thở dài, bế Thiên Thiên lên, lắc lắc đầu:
– Thiên Thiên à, thời gian qua, mẹ Nguyệt bắt nạt cháu nhiều lắm phải không?
– Vâng ạ – Bé toe toét cười – Mẹ Nguyệt dữ lắm cơ, nhưng ẹm rất thương Thiên Thiên, đồ ăn mẹ nấu là ngon nhất ạ.
– Ừ, bây giờ cháu có muốn đi chơi không nào? – Hắn mỉm cười, ngọt ngào nói – Chỉ chú với cháu thôi.
– Nhưng còn mẹ Nguyệt thì sao? – Thiên Thiên chớp chớp mắt tỏ vẻ lo lắng
Nghe những gì bé nói, nó mỉm cười đắc thắng, dĩ nhiên rồi, con trai của nó mà, rất thương nó, làm gì có chuyện chịu đi chơi với ai khác khi không có nó chứ. Nhìn thấy nụ cười của nó, hắn quay sang bé, giọng ngọt như mía lùi:
– Thiên Thiên không thích chơi trò chơi sao? Còn đồ chơi nữa, nhiều lắm đó – Hắn mỉm cười
– Nhưng……..mẹ Nguyệt thì sao? – Thiên Thiên nhìn hắn, mặt đầy phân vân
– Thiên Thiên không thích đi chơi hay sao? Ở khu trò chơi, chú thường thấy mấy cô bé đáng yêu lắm đấy – Hắn vờ tiếc nuối, khẽ thở dài
– Vâng, cháu đi ạ, mình đi thôi chú – Thiên Thiên ôm lấy cổ hắn, mắt sáng rỡ
– Thiên Thiên ngoan lắm, bây giờ chú cháu mình đi nhé – Hắn nhìn nó, mỉm cười đắc thắng.
Còn nó đứng nhìn hắn chăm chăm, chỉ hận không lao vào giết hắn chết được.
– Không được, tôi không cho phép, Thiên Thiên, ở nhà với mẹ – Nó trừng mắt nhìn bé



– Con không muốn đâu – Thiên Thiên lè lưỡi ra, ôm chầm lấy hắn
– Con…….. – Nó tức nổ đom đóm, trong lòng gào thét kêu trời, tại sao ngay cả đứa con trai nó yêu thương nhất cũng theo phe hắn thế này?
Nó chợt nghĩ tới ông Minh và bà Như Huỳnh. Nó vội quay sang cầu cứu 2 người, nhìn họ bằng ánh mắt bi thương nhất:
– Ba, mẹ, Thiên Thiên không được phép đi đúng không ạ?
Cà hai người nhìn nhau mỉm cười rồi quay sang nhìn nó, khuôn mặt tươi rói. Nó cũng mỉm cười đáp lại, trong lòng hả hê với ý nghĩ nó đã thắng chắc. Ông minh vẫn cười, trả lời nhẹ hững:
– Dĩ nhiên là Thiên Thiên được phép đi.
“ẦM”, một đống gạch rơi thẳng lên đầu nó, nó đứng hình, miệng lắp bắp:
– Ba vừa nói là cho Thiên Thiên đi à?
– Ừ – Ông nhún vai, ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra rồi quay sang Thiên Thiên – Cháu hãy chăm sóc cho Thiên Thiên nhé Chấn Phong.
– Vâng, cháu biết rồi, thưa bác cháu đi – Hắn mỉm cười đắc thắng nhìn nó rồi bế Thiên Thiên đi ra ngoài.
Nó đứng cứng ngắc, trong lòng đang gào thét không ngừng. Tại sao? Tại sao? Con trai nó đã đành, sao ngay cả ba mẹ nó cũng theo phe hắn thế này, rốt cuộc là tại sao? Ba mẹ nó không thấy nó đủ đáng thương hay sao mà còn giúp hắn? Còn cả nhỏ nữa, cũng tại nhỏ mà hôm qua hắn ăn nó sạch sành sanh không còn chừa lại miếng gì, huhu, rốt cuộc nó đã làm ra tội tình gì? Tại sao mọi người lại theo phe hắn chứ? Chung qui tất cả là tại hắn. Nghĩ tới đó, nó hét toáng lên, khiến hắn và Hạo Thiên đã ra tới cổng rồi nhưng vẫn giật mình, còn nhỏ thì đột nhiên thấy lạnh xương sống:
– LỤC CHẤN PHONG, ANH ĐI CHẾT ĐI!!!!!!!!!!!!!!!!
Sau 1 hồi chấn động vì tiếng hét “thánh thót” của nó, hắn cười như một thằng điên khiến Thiên Thiên tròn mắt ra vì không hiểu chuyện gì. Cô bé ngốc của hắn đúng thật là hết nói nổi, đã ba năm rồi, cố khoác lên người lớp vỏ lạnh lùng nhưng thật ra tính tình vẫn trẻ con như ngày nào. Cười một hồi, thấy Thiên Thiên đang nhìn hắn như sinh vật lạ, hắn vờ ho vài tiếng rồi đặt bé vào xe, hướng thẳng về phía khu vui chơi lớn nhất trong thành phố. Vừa bước xuống xe, Thiên Thiên đã lôi hắn chạy tứ phía, nào là mua cái này, chơi cái kia. Lăng xăng một hồi cũng thấm mệt, hắn bế bé lên và đi tìm một chỗ để ngồi. Sau khi đã yên vị, hắn bắt đầu kế hoạch tra hỏi của mình. Đưa cho Hạo Thiên que kem socola, hắn bắt đầu hỏi vu vơ:
– Thiên Thiên, ba cháu là người như thế nào?
– Là người tốt ạ – Thiên Thiên chăm chú ăn kem
– Thế thì mẹ Nguyệt và ba cháu chắc thân thiết nhau lắm à? – Hắn mỉm cười
– Vâng, thấy mẹ và ba hay đi cùng nhau – Thiên Thiên vô tư trả lời, không nhận ra khuôn mặt hắn đã đen lại sau câu trả lời đó.
– Vây, sao cháu lại muốn chú làm ba của cháu? Chẳng phải cháu đã có ba rồi sao? – Hắn cố nặn ra một nụ cười.
– Cháu muốn chú làm ba ruột cơ, còn ba Simon chỉ là ba nuôi của Thiên Thiên thôi – Bé vô tư nói, xử lí gọn que kem.
Phần 99:
Nghe câu trả lời hồn nhiên của Thiên Thiên, hắn lặng người, không lẽ, Thiên Thiên thật sự là con hắn sao? Nếu vậy, hắn phải lập tức đi điều tra chuyện này mới được. Nghĩ là làm, hắn bế Thiên Thiên lên rồi phóng đến bệnh viện để tìm vị bác sĩ ba năm trước, sẵn tiện xét nghiệm máu luôn cho xong. Đột nhiên, hắn nhìn thấy vị bác sĩ lúc trước, nhanh như chớp, hắn bế Thiên Thiên chạy đến chỗ ông. Nhìn thấy hắn, vị bác sĩ giật mình suýt đánh rơi quyển sổ trên tay, ông lấy lại bình tĩnh, hỏi hắn:
– À, thì ra là cậu, cậu đến đây có chuyện gì?
– Tôi muốn biết sự thật ba năm trước – Hắn nhìn ông bằng ánh mắt giết người
– Từ từ, bình tĩnh đã – Ông nuốt nước bọt cái ực, lắp bắp nói, mồ hôi bắt đầu túa ra như tắm, mặt tái xanh.
– Tôi muốn biết sự thật – Hắn gằn từng chữ, mặt đằng đằng sát khí
– Chuyện gì? – Ông bối rối, giơ hai tay ra trước, ý bảo hắn bình tĩnh
– Cô ấy không hề sẩy thai đúng không? – Hắn lườm ông, ánh mắt sắc như dao cạo
– Phải, phải, cô ấy không hề sẩy thai – Ông đẩ gọng kính lên, thở dài, cố kìm nén sự sợ hãi torng lòng.
– Tại sao ông lại nói dối? – Hắn trừng mắt, sát khí bốc lên ngùn ngụt khiến ông cảm thấy khó thở.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh, ông từ tốn nói:
– Thật ra, ba năm trước, khi chúng tôi đã cấp cứu thành công và giữ lại được đứa bé. Đúng lúc đó, cô ấy chợt tỉnh dậy và bắt đầu khóc, cô ấy van xin tôi hãy nói rằng đứa bé đã bị sảy rồi, nếu tôi không giúp, cô ấy sẽ tự sát…………….. – Ông lắc đầu chán nản – Lúc ấy tôi thấy cô ấy rất đau khổ nên mới đồng ý giúp, không ngờ ngày hôm nay, cậu cũng đã phát hiện ra.
Nghe ông nói xong, hắn lặng người, thì ra nỗi đau hắn gây ra cho nó còn lớn hơn hắn tưởng rất nhiều. Thấy vẻ mặt hắn trầm ngâm pha chút đau đớn, Thiên Thiên giật giật tay hắn, lo lắng hỏi:
– Chú Phong, chú làm sao vậy? Chú không khoẻ ở đâu phải không?
– Không, chú không sao, mà Thiên Thiên này, chú muốn nói với cháu chuyện này – Hắn bừng tỉnh, mỉm cười nhìn bé.
– Chuyện gì ạ? – Thiên Thiên cười tít mắt, vui vẻ nói
– Chá

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Há hốc mồm với câu nói của chồng khi thấy trai lạ thân mật với vợ

Chồng tôi thản nhiên rút 500 ngàn đưa cho gái lạ rồi tiễn cô ta ra về mà không hề nhìn tôi lấy một lần…

Truyện Kiếp trước em đã chôn cất cho anh Tập 1

Bé lại anh nói nè! Anh yêu em!

Thầy, Em Yêu Thầy!