“Em không đi!”
Dưòng như khẩu khí của Phương Thần quá cương quyết khiến cho mấy người đứng sau Hàn Duệ đều lên tiếng can ngăn để giảm bớt sự căng thẳng.
Bất cứ ai có mặt lúc đó đều có thể nhận ra Hàn Duệ đang rất giận, sự việc đã vậy rồi mà Phương Thần lại còn dám khiêu khích anh!
Quả nhiên nét mặt của Hàn Duệ đang dần biến sắc.
Không thèm nói câu nào, anh ta tiến đến túm lấy cánh tay của Phương Thần lôi cô đi một cách thô bạo.
“Anh làm gì vậy?!”, Phương Thần phản kháng lại bằng giọng nghiêm nghị.
Hàn Duệ mím chặt môi, không thèm để ý đến sự vùng vẫy của Phương Thần, lôi cô đi đầu không quay lại.
Hàn Duệ thô bạo đạp tung cửa phòng ngủ ra, Phương Thần lảo đảo bước vào trong, ngay sau đó cô bị một sức mạnh tàn nhẫn quẳng lên giường.
Phương Thần cố gắng vùng vẫy, khiến đồ đạc rơi tung tóe khắp nhà, cô tức giận nhìn Hàn Duệ: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?!”.
Giọng nói của Hàn Duệ lạnh tanh: “Đây chính là điều tôi muốn hỏi em; lẽ nào em đã quên những gì tôi nói rồi sao?”.
“Em cũng đã từng nói với anh là em không thể nhắm mắt làm ngơ chuyện này mà.”
“Vậy hãy xem bản lĩnh của ai cao hơn.”
Thấy Hàn Duệ quay người định đi, Phương Thần vùng dậy định chạy ra ngoài nhưng cô bị cánh tay lực lưỡng của anh ngăn lại.
Hàn Duệ nghiêng người nhìn Phương Thần bằng vẻ mặt lạnh như băng, nói rành rọt: “Nếu em đã không chịu hợp tác như vậy, thì từ nay trở đi em chỉ được ở đây, không được đi đâu cả”.
Phương Thần sững người lại, một hồi lâu sau mới phản ứng: “Thế là thế nào? Giam giữ hay quản thúc? Anh muốn nhốt tôi ở đây sao?”.
Hàn Duệ im lặng không nói câu nào, anh lạnh lùng vung tay Phương Thần ra rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Phương Thần cảm thấy khó tin vào những gì cô vừa nghe được từ Hàn Duệ. Cô vẫn đang suy nghĩ về ý tứ trong những lời nói vừa mới nghe được, thì lại nghe thấy tiếng khóa cửa bên ngoài. m thanh ấy giống như những nhát búa nặng nề gõ vào lòng cô.
Chương 59
“Đã xong mọi việc chưa?”, Hàn Duệ hỏi Tạ Thiếu Vĩ.
“Xong rồi. Hiện Jonathan đã biết địa điểm giao dịch của chúng ta, tin rằng ở bên Mỹ sẽ sớm có động tĩnh”.
“Hừm”, Hàn Duệ phả ra một hơi thuốc lá, cười khẩy nói: “Ịonathan có ưu điểm gì nữa tôi không biết, có điều tay chân của hắn ra tay rất nhanh đấy”.
“Đại ca khẳng định là hắn sẽ bị mắc lừa sao?”.
“Tôi chưa nói thế bao giờ. Khác với ông anh Michael, Jonathan thông minh hơn nhiều. Tuy nhiên không biết mấy năm nay hắn thế nào, có vẻ ngày càng sống ẩn mình, mánh khóe không có gì tiến bộ, trái lại còn lạc hậu hơn. Bây giờ đấu với hắn chẳng còn thú vị nữa, chẳng bù cho ngày xưa bất cứ là chuyện gì, hắn cùng bày mưu tính kế làm cho tôi bị tổn thất mấy lần.”
Dừng lại một lúc, Hàn Duệ tiếp tục nói: “Lần này tôi thấy hắn không nén nhịn được nữa, chắc hắn đang rất muốn lấy cái mạng của tôi, cho nên mới cất công đến Trung Quốc. Nghe nói gần đây công việc làm ăn của hắn không được tốt cho lắm, bị mấy đối thủ lợi dụng nên tổn thất nặng nề. Lần này là cơ hội tốt để hắn thu hồi số đất đã mất, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu”.
Tạ Thiếu Vĩ cười nói, “Cảnh sát quốc tế ở bên đó đã tiết lộ tin tức rồi, giờ chúng ta chỉ chờ hắn tự mắc câu là xong”.
“Tốt nhất là giải quyết một lần cho xong.” Gạt bớt tàn ở điếu thuốc, Hàn Duệ dựa người vào sofa, một lúc sau nói thêm: “Nếu như có thể mượn tay người khác để trừ khử hắn là tốt nhất”.
Lúc Tạ Thiếu Vĩ ra về thì trời đã tối hẳn.
Ngồi một mình trong phòng khách một lúc, Hàn Duệ mới đứng dậy lên lầu.
Hàn Duệ đứng trước cửa phòng ngủ đang đóng kín một lúc, cuối cùng mở cửa đi vào.
Đúng như dự đoán, đón tiếp anh là một chiếc gối được ném ra rất mạnh, cho thấy người ném nó đang trong cơn giận dữ ngùn ngụt.
“Em làm gì thế?”, đón lấy chiếc gối ném sang một bên, Hàn Duệ từ từ quay về phía người đang ngồi trên giường.
Phương Thần đang rất tức giận, cô đứng bật dậy, ném cái nhìn lạnh lùng về phía Hàn Duệ: “Tôi chỉ tiếc là vật vừa ném vào mặt anh không phải là một con dao!”.
Hàn Duệ cười vẻ không hề tức giận: “Chẳng nhẽ em hận tôi đến thế sao?”.
“Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy? Dựa vào cái gì mà nhốt tôi lại?”, Phương Thần nắm chặt nắm đấm, đôi mắt rực lửa. Trong cuộc đời hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cô bắt gặp một hành vi thô bạo đến như vậy.
Dáng điệu trong cơn tức giận của cô thật giống một con thú bị chọc tức, toàn thân nó xù lông lên để sẵn sàng chống lại kẻ thù, lại cũng giống một ngọn lửa đang cháy rừng rực, đến đôi mắt cũng sáng bừng lên.
Hàn Duệ vẫn còn đang bực mình vì chuyện của Jonathan, nhìn thấy Phương Thần tức giận lúc này, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, giống như một người đang được tiêm một liều thuốc kích thích, lập tức thấy cơ thể tràn trề sức sống trở lại.
Do đó Hàn Duệ nhìn Phương Thần với đôi mắt mềm hơn, mặc cho cô dùng đủ loại từ ngữ chỉ trích mình. Chờ đến khi Phương Thần mệt, Hàn Duệ mới nói: “Chỉ cần em hứa không can thiệp vào chuyện của tôi nữa, tôi sẽ trả tự do cho em”.
“Anh đừng có ra điều kiện cho tôi”, giọng Phương Thần rất cứng rắn, tỏ ra xem thường hành vi độc đoán chuyên quyền của Hàn Duệ, cô chỉ về phía sau lưng, nói: “Nếu như anh tiếp tục nhốt tôi, tôi sẽ lên sân thượng nhảy xuống dưới để chạy trốn”.
Đây không phải là lời đe dọa, bởi Hàn Duệ biết Phương Thần nói là làm. Hàn Duệ nhìn cô từ đầu đến chân một lượt với vẻ nghiêm túc, rồi nói với giọng pha chút đùa vui: “Tính cách này của em không biết giống ai nhỉ?”.
Bị hỏi đột ngột, Phương Thần sững người lại một lúc, cô cười với giọng khinh thường, đồng thời liếc nhìn Hàn Duệ, đáp: “Cái gì, không giống với bạn gái cũ của anh sao?”.
“Chính xác.”
Phương Thần lập tức cảm thấy nhói đau trong lòng, sầm mặt lại không nói lời nào.
Một lúc sau, với điệu bộ đủng đỉnh, Hàn Duệ từ từ tiến đến trước mặt Phương Thần, một tay khẽ nâng cằm cô lên, nói với vẻ nửa cười: “Không thể không công nhận, em thực sự rất hấp dẫn tôi”.
Có lẽ hôm nay tâm trạng Hàn Duệ rất vui nên anh mới không tiếc biểu lộ nét mặt tươi cười dành riêng cho Phương Thần, năm lần bảy lượt tỏ thái độ vui vẻ ôn hòa với cô.
Chỉ tiếc là, Phương Thần cảm thấy hoàn toàn không thể đón nhận tình cảm của anh.
Vẫn chưa hết cơn tức giận, Phương Thần lùi lại định bảo Hàn Duệ ra ngoài để cô ở lại một mình, nhưng nhìn đôi mắt lập tức tối lại của anh nên lại thôi. Hàn Duệ nhanh chóng bước tới, rồi bằng ưu thế trời ch