“Thua bao nhiêu cũng không có vấn đề gì, đúng không?”, Phương Thần hỏi, vì từ trước đến nay cô rất ít khi gặp may.
“Muốn chơi kiểu gì cũng được, nếu không đủ phỉnh thì sai người ra lấy.”
Hàn Duệ đưa tay với lấy ly rượu của phục vụ đứng bên, màu hổ phách sóng sánh trong ly và cả ánh đèn rực rỡ trên đầu đều được phản chiếu trong đôi mắt đen và sâu thẳm ấy. Hàn Duệ nhìn Phương Thần bằng ánh mắtt mơ màng rất lạ, dường như trong ánh nhìn ấy còn ẩn chứa cả nụ cười dịu dàng.
Phương Thần cảm thấy rất khó lý giải, không biết anh đã làm thế nào để chỉ với một câu nói và ngữ khí rất bình thản lại có thể cho người khác một cảm giác đó là sự yêu chiều vô cùng?
Thời gian gần đây cô phát hiện ra một điều, nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông này quả thực quá hiếm hoi, thỉnh thoảng lắm mới thấy xuất hiện, và dù thật lòng hay cố ra vẻ thì nó cũng đều rất đáng quý. Hơn nữa, mỗi khi Hàn Duệ trở nên dịu dàng một cách vô cớ với cô thì đều là ở nơi đông người.
Giống như ở KTV hôm ấy, Hàn Duệ đã đối xử với cô bằng thái độ tương tự trước mặt Thương lão đại, từ cử chỉ cho đến lời nói đều tỏ ra rất thân thiết, diễn đạt tới mức mà người khác khó lòng nghi ngờ được. và kết quả cuối cùng là cô đã phải mang danh nghĩa người yêu của Hàn Duệ để mặc cho anh ta lợi dụng.
Cô phát hiện ra rằng, càng là khi ở trước mặt người khác, càng là ở chốn đông người, Hàn Duệ lại càng đối xử tốt với cô, cứ như thể cô là người Hàn Duệ thực lòng yêu thương. Còn sự thật, khi chỉ có hai người với nhau, cô rất ít khi có thể cảm nận thấy tình cảm thật lòng của Hàn Duệ.
Hàn Duệ đã giấu kỹ mọi thứ, như một gợn nhỏ trong lòng biển, không thể nào chạm tới được, thậm chí có thể biến mất trong nháy mắt.
Để chứng thực cho những suy đoán trong lòng, sau khi nhận bài xong, Phương Thần liền đưa ngay cho người phụ trách chính đứng bên, luôn trong vẻ kính cẩn thận trọng kiệm lời, còn mình thì tiến lên phía trước, mỉm cười nói với Hàn Duệ: “Phóng khoáng thế sao? Nghe nói những người đến đây ném một lúc cả đống tiền mà không chớp mắt. Anh không lo rằng em sẽ chơi bừa hay sao? Nói trước nhé, từ trước đến nay em luôn là người kém may mắn, anh có bao nhiêu tiền, có đủ cho em thua không đấy?”.
Có lẽ từ trước đến nay chưa có người phụ nữ nào dám nói như thế với Hàn Duệ, hơn nữa Phương Thần lại không hạ giọng, khiến cho tất cả mọi người đứng gần đó nghe mà không khỏi nín thở, chẳng ai dám lên tiếng câu nào.
Nhưng Hàn Duệ vẫn không hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn nhếch môi cười nhìn cô và đáp: “Lo nhiều như thế làm gì? Nếu đã chơi thì phải chơi cho hết mình. Không phải đây là lần đầu em tới đây sao, thường thì những người đến đây lần đầu đều gặp may cả”. Tay Hàn Duệ đặt ngang lưng cô với vẻ rất thân thiết, rồi khẽ đẩy cô rất tự nhiên: “Đi đi, để Giám đốc Tôn dẫn đường cho. Nếu không biết cách chơi cứ bảo ông ấy dạy cho”. Hàn Duệ nói với vẻ rất dịu dàng, khác hẳn với vẻ hống hách, lạnh lùng vốn có.
Vị Giám đốc họ Tôn chấp hành mệnh lệnh, lập tức quay sang Phương Thần làm động tác mời, trên môi nở nụ cười rất tươi, vừa không xa lạ lại không tỏ ra thất lễ, tóm lại là rất đúng mực.
Nhưng Phương Thần thì vẫn ngẩng lên nhìn người đàn ông điển trai ấy. Đôi mắt đen của cô lúc này bị ánh đèn chiếu vào càng trở nên long lanh như nước, cùng với nụ cười trên môi, cô càng thêm xinh đẹp, yêu kiều.
Cô hỏi: “Thế còn anh? Nếu không có việc gì quan trọng, anh hãy cùng em chơi, được không?”.
Cô cứ tưởng rằng Hàn Duệ nghe xong câu đó sẽ có đôi chút ngạc nhiên, bởi vì hầu như cô chưa bao giờ nói ra những lời này. Khi ở bên Hàn Duệ, cô muốn trốn cũng không kịp, nói gì đến chuyện chủ động đưa ra lời đề nghị như thế.
Vì thế, nói xong câu đó, ngay cả Phương Thần còn cảm thấy buồn nôn, bởi vìiễn tỏ ra yếu đuối cần đến sự giúp đỡ của người khác thật sự không hợp với cô.
Nhưng Hàn Duệ không động đậy, có vẻ như đúng lúc đó anh đang nhìn xuống và chăm chú uống rượu, vì thế người khác không thể nhìn thấy tình cảm trong ánh mắt của anh, đến khi Hàn Duệ ngẩng lên nhìn lại Phương Thần thì ánh mắt đó vô cùng bình thản, có chăng chỉ là một chút dò hỏi: “Tôi còn có chút việc cần xử lý, lát nữa sẽ vào tìm em”.
“Được”, có được câu trả lời như vậy dường như khiến cô rất vừa lòng, cô khẽ cắn môi, mỉm cười bước lên, rồi đột nhiên nhón chân ghé vào tai Hàn Duệ thì thầm: “…Là anh hôm nay không bình thường hay là tại cảm giác của tôi sai nhỉ? Thế nào, anh lại cũng bắt đầu diễn cái vai thượng đế cần là phải được đáp ứng rồi à?”. Ngừng một lát, cô chớp mắt nói thêm với ngữ điệu không biết là phàn nàn hay chế giễu: “Nói dễ nghe như vậy, điều đó khiến người ta không dám tin”.
“Vậy, em đang hoài nghi điều gì?”, giọng nói của Hàn Duệ vẫn rất bình thản.
“Động cơ của anh.”
“Em hãy nói xem.”
Chương 29
Lúc này, những người bên cạnh biết ý đã lùi ra xa, Giám đốc Tôn cũng đứng chờ ở chỗ cầu thang xoắn, vì thế không lo việc người khác nghe được câu chuyện giữa hai người.
Phương Thần hơi lùi về sau một chút và nhìn thẳng vào mắt Hàn Duệ. Khoảng cách giữa hai người vẫn khá gần, đủ để bóng của người này in trong mắt của người kia, thậm chí là cả đường cong trên bờ môi cũng nhìn thấy rất rõ.
Cô không biết có phải là Hàn Duệ đang cười hay không, càng không thể hiểu được hàm ý chứa đựng trong nụ cười ấy. Cô chỉ biết rằng, những lúc Hàn Duệ để lộ dáng vẻ ấy thì dường như những đường nét trên khuôn mặt mềm mại đi rất nhiều, tới mức khó mà tưởng tượng nổi. Vì vậy lại càng làm cho ánh mắt của anh thêm sáng, rất đẹp và rất sắc, khiến người đối diện càng không thể giấu mình vào đâu được.
Động cơ của Hàn Duệ là gì ư?
Thực ra, trong đầu của Phương Thần đã có câu trả lời, nhưng cô chỉ hơi nhướng mày, tỏ ý lấy làm tiếc: “Rất đáng tiếc, tạm thời chưa nghĩ ra”. Nói xong cô chầm chậm quay người đi và bước theo Giám đốc Tôn.
Kết quả là buổi tối hôm ấy cô đã thắng! Không chỉ là thắng mà còn thu hoạch được rất nhiều.
Thực ra trong khi chơi, có ván cô đã thua gần hết số phỉnh trong tay. Tuy lúc đầu cô không đếm, nhưng cũng ước chừng số lượng. Phương Thần đặt phỉnh trong khi đầu óc như tê dại đi. Cô đang nghĩ, như thế này có phải là chơi mạnh tay quá không? Mặc dù có thua thì cũng không phải là tiền của mình, nhưng chính điều đó lại càng khiến cô thấy khó chấp nhận được.
Đúng lúc cô đang định thu tay về thì Hàn Duệ xuất hiện, sau đó đứng bên lặng lẽ quan sát, thỉnh thoảng còn tự tay hạ bài giúp cô.
Phương Thần không còn tâm trí nào để nhận ra rằng mình đang trở thành tiêu điểm chú ý của rất nhiều con mắt, chỉ biết rằng người ấy nhìn ngoài thì tưởng rằng tới để cổ vũ cho cô, nhưng thực ra là để giám sát, không cho cô bỏ cuộc giữa chừng.
Nhưng điều thần kỳ là, từ lúc đó trở đi thì vận may đã liên tiếp đến với cô, sau ba tiếng đồng hồ, khi bước ra khỏi tòa nhà kiến trúc theo lối cũ của phương Tây ở khu ngoại ô vắng vẻ ấy, Phương T