Ánh hoàng hôn mỏng manh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Ánh hoàng hôn mỏng manh (xem 5387)

Ánh hoàng hôn mỏng manh

to gan.


Theo Hàn Duệ đã nhiều năm, Tiền Quân cho rằng ít nhiều cũng hiểu được tính tình của đại ca, nhưng lần này thì đành chịu. Tiền Quân không thể nào tìm được lý do vì sao Hàn Duệ lại nhắm trúng cô gái cứ như một bông hồng đầy gai sống động ấy, ừ thì cứ cho là xinh đẹp đi, nhưng gai góc quá.


Tiền Quân cũng từng thì thầm trao đổi chuyện này với Tạ Thiếu Vĩ nhưng Tạ Thiếu Vĩ lại nở một nụ cười đầy vẻ bí hiểm: “Muốn biết vì sao ư? Muốn biết vì sao thì hãy đi mà hỏi đại ca ấy!”.


“Nếu mà hỏi được thì tao đã chẳng phải phí lời với mày!”, rồi Tiền Quân đoán: “Hay là đại ca muốn thử đổi khẩu vị một chút chăng?”.


Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ còn mỗi khả năng này mà thôi. Hơn nữa, căn cứ vào tình hình hiện thời thì bông hồng đầy gai ấy đang được hưởng những đãi ngộ rất đặc biệt, chẳng qua chỉ gặp phải một vụ cướp đồ bé tí, thế mà làm kinh động đến nỗi đại ca đích thân đến bệnh viện đón cô ta.


Phương Thần càng chần chừ trước cổng bệnh viện, Tiền Quân càng thấy không vui trong lòng, bụng nhủ thầm: Cái con bé này sao lại không biết điều đến mức ấy!


Cuối cùng thì cũng thấy Phương Thần đi cùng với tay lái xe, Tiền Quân lập tức lái xe tới, nỗi tức giận cố nén trong lòng bật ra một câu kèm theo vẻ mặt không chút biểu cảm: “Đại ca đợi cô lâu quá rồi đấy!”.


Phương Thần đưa mắt liếc nhìn Tiền Quân một cái rồi không đợi người bên cạnh, đưa tay mở cửa sau, khom người ngồi vào xe.


Kể từ hôm Hàn Duệ dọn đi, cuộc sống của cô dường như đã trở lại những ngày yên ả bình thường, có lúc cô còn nghi ngờ rằng, chuyện gặp Hàn Duệ trước đó và cả những chuyện xảy ra sau đó cứ như một giấc mơ.


Nhưng, cô cũng không đến nỗi ngốc nghếch mà nghĩ rằng Hàn Duệ sẽ bỏ qua cho cô, vì thế mỗi một ngày, thậm chí mỗi một phút giây cô đều chờ đợi một cách vô thức, chờ đợi một ngày nào đó Hàn Duệ sẽ lại tìm đến.


Chỉ có điều, cô không nghĩ rằng lại gặp anh ta trong tình huống như hôm nay.


Người đàn ông ngồi trong xe vẫn đang xem tờ báo, nắng chiếu rọi xuống như một dòng nước suối mang theo luồng ánh sáng mờ ảo rực rỡ, trùm xuống đôi mắt của anh ta, khiến nó càng trở nên đẹp lạnh lùng. Chỉ mới có mấy ngày không nhìn thấy, thế mà giờ phút này, Phương Thần cảm thấy anh ta thật xa cách và lạ lẫm.


Nhưng rồi cô lại bỗng thấy không phải như vậy, cô chưa bao giờ hiểu về anh ta, nên phải nói là anh ta luôn xa lạ với cô mới đúng.


Đối với cô, người đàn ông này như một cái động đen ngòm không thể lường được độ sâu của nó, nhưng dường như lại chứa đựng một sức hút mạnh mẽ đến kỳ lạ, khiến cô không thể nào thoát ra được.


“Hôm nay em đã rất chủ động.”


Không ngờ, sau khi cô ngồi vào xe câu nói đầu tiên bật ra lại là từ miệng của Hàn Duệ. Phương Thần nghĩ, có lẽ động tác mở cửa xe nhanh nhẹn và dứt khoát của cô đã khiến anh ta thấy vừa lòng.


Vì vai bị đau, nên cô cố lấy lại hơi thở, giọng nói có phần bình thản: “Có tránh thì cũng chẳng tránh được. Anh tìm tôi có việc gì?”.


“Không có việc gì thì không được tìm em sao?” Hàn Duệ hỏi lại cũng bằng giọng bình thản, lúc này mới quay sang nhìn cô một cái, tựa hồ đang cân nhắc một điều gì đó, “Sao lại thiếu cẩn thận thế?”.


Giọng của Hàn Duệ rất đỗi bình thản, không hề cảm thấy sự quan tâm trong đó. Phương Thần nhìn anh ta một cái: “Anh quả là người rất tài, sao anh lại biết tôi xảy ra chuyện?”, ngẫm nghĩ một chút, cô lại hỏi: “Chẳng nhẽ chuyện đó là do thuộc hạ của anh làm?”.


“Người của tôi không làm những chuyện này.”


Tờ báo bị gập lại dưới những ngón tay thon dài của Hàn Duệ, rồi được để sang một bên để lộ mục tin tức xã hội ở ngay mặt trên, dòng chữ màu đen vuông vức giật tít: Một thiếu nữ xinh đẹp bị cướp giật, hãm hiếp và sát hại rồi bị ném xác ở công viên…


Lồng ngực của Phương Thần bỗng dậy lên một cảm giác khó chịu rất lạ, cô rời mắt khỏi tờ báo. Đúng lúc đó Hàn Duệ hỏi: “Đã báo cảnh sát chưa?”.


Biết rõ trong chuyện này với anh ta không cần phải nói dối, nhưng cô vẫn không nén được bật ra một câu: “Vẫn chưa. Hơn nữa, tôi cũng sợ rằng, biết đâu chuyện này do người của anh làm, nếu báo cảnh sát chẳng phải sẽ khiến cho anh gặp phiền phức hay sao?”.


Hàn Duệ nhếch môi, “Cảm ơn em đã nghĩ hộ cho tôi”.


“Không cần phải khách sáo như vậy. Giả sử anh gặp rắc rối, e rằng rắc rối của tôi còn lớn hơn.”


Lần này cô vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn người ấy với vẻ như đang mỉm cười.


Đúng lúc đó thì xe nổ máy rời khỏi bệnh viện.


Khi xe rẽ quặt, cánh tay bị thương nghiêng theo vì thế cơn đau lại dậy lên. Bất giác Phương Thần mím chặt môi, không muốn tỏ ra bất cứ sự mềm yếu nào, dù chỉ là một chút trước mặt con người này.


Phương Thần nghĩ, dù sao thì lần trước vẫn tốt hơn, vì lúc đó cô ở thế từ trên cao nhìn xuống, còn anh ta thì nằm trên giường để bác sĩ khâu vết thương cho. Điệu bộ ấy của anh ta trông chẳng khác gì con cừu đang chờ bị làm thịt – tất nhiên đó chỉ là cảm giác nhầm lẫn.


Chiếc xe không chạy tới đồn cảnh sát mà quay đầu đi vào con đường lớn ở trung tâm đông đúc nhất của thành phố và chạy thẳng tới khách sạn.


Chương 26


Ba chiếc xe, ít nhất cũng tới sáu, bảy người, nhưng chỉ có Hàn Duệ và Phương Thần là ngồi lại ăn cơ


Tôi sẽ tìm lại chiếc túi cho em”, Hàn Duệ nói trong lúc đọc thực đơn, mắt vẫn nhìn vào mục đồ uống.


Phương Thần không chút nghi ngờ khả năng này của Hàn Duệ.


Quả nhiên, chỉ mười phút sau, mới ba món được đưa lên thì đã có người cầm chiếc túi đi vào đưa lại cho cô. Mọi thứ trong túi vẫn còn nguyên vẹn, dù cho ví tiền bị lục, nhưng không thiếu xu nào.


Cô thấy người ấy ghé sát vào tai Hàn Duệ thì thào mấy câu. Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng cô cũng nghe bập bõm được mấy từ “… đã làm theo như nếp cũ rồi”.


Cô bất giác sững người trong một lúc, chờ người kia đi khỏi mới hỏi: “Anh đã làm gì với hai người cướp túi của tôi rồi?”.


Hàn Duệ đang ngồ uống rượu đối diện cô, ngón tay dài giữ lấy ly, động tác rất tao nhã, xem ra anh ta là người được giáo dục rất cẩn thận từ hồi còn nhỏ. Hàn Duệ nhìn cô, đáp: “Biết chuyện này đối với em chẳng có ý nghĩa gì cả.


Vốn dĩ chỉ là sự phỏng đoán, nhưng bây giờ tất cả đã chứng thực cho suy nghĩ của cô. Phương Thần đặt đũa xuống, nói: “Tôi chỉ muốn biết anh sai người sử dụng kiểu bạo lực gì. Đánh cho một trận, hay là đâm mấy nhát trên người bọn họ?”.


“Tính chính nghĩa, hào hiệp của em xem ra dùng không được đúng chỗ cho lắm. Hình như em quên mất là người bị cướp đồ là ai rồi thì phải.”


“Vì thế nên mới dùng bạo lực trấn áp bạo lực? Tôi là người bị hại, vậy thì trước khi ra tay anh cũng nên trưng cầu ý kiến của tôi mới phải chứ?”


“Xem ra em đang trách tôi vì đã không tôn trọng em.” Hàn Duệ ngước mắt lên nhìn cô một cái, làm như sức hấp dẫn của cô không bằng bát nước canh trước mặt, vì thế nên gật đầu đáp với giọng chế giễu: “Thế thì được thôi, nếu có lần sau tôi sẽ trưng cầu ý kiến của em”.


Lần sau ư


Cô cảm thấy rằng anh ta đang cố ý chọc giận cô.

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Anh trai, em gái

Truyện Thưa Thầy Em Yêu Anh Full

Chị Quản Lý Dễ Thương

Vợ lập kế hoạch giả chết để ‘ dạy ‘chồng

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy