Ánh hoàng hôn mỏng manh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Ánh hoàng hôn mỏng manh (xem 5274)

Ánh hoàng hôn mỏng manh


[h3'>Tác giả: Tình Không Lam Hề[/h3'>

Dịch giả: Nguyễn Thị Thại.


Trên thế giới này, có một số thứ không phải là chân lý nhưng chúng ta vẫn cứ tin mà không chút hoài nghi.


Ví như người ta hay nói: “tình yêu không được dối trá”. Thế mà anh đã lừa dối cô, cứ như thế một lần rồi hai lần, nhưng cuối cùng cô đã phát hiện ra, người nói dối nhiều nhất lại chính là cô.


Ví như: “tình yêu thì không thể song hành cùng thù hận” nhưng cô lại hận anh. Từ đầu đến cuối, vẫn như vậy. Và cuối cùng, cô quên mất một điều rằng, chính sự thù hận đó đã đưa cô đến bên anh.


Lại như: “có một người tồn tại vì một người khác, chẳng cần phải tìm rốt cuộc vẫn gặp được người ấy”. Cho nên, số phận đã buộc họ phải yêu nhau, cho dù giữa họ có muôn ngàn cách trở.


*


Đây không phải là một câu chuyện về giới xã hội đen, cũng không phải là câu chuyện về lòng thù hận; càng không phải là những dòng ghi chép về nỗi ân hận, giày vò; đây là một cuốn sách viết về tình yêu.


Một đôi nam nữ cùng lợi dụng nhau.


Một mối quan hệ đầy những rắp tâm.


Và một tình yêu không có lối thoát…


Nữ nhà báo Phương Thần xinh đẹp của một tòa báo nọ trong một lần tình cờ đã quen biết với Hàn Duệ, một người đàn ông lạnh lùng, bí hiểm, có xuất thân là một nhân vật của xã hội đen. Sau một vài lần tiếp xúc, Phương Thần nghi ngờ Hàn Duệ có liên quan đến cái chết ngoài ý muốn của chị gái mình mấy năm trước. Vì thế, cô tìm cách tiếp cận với anh hòng mong tìm ra nguyên nhân chính gây nên cái chết của chị gái.


Thế nhưng, sau thời gian ở bên anh, sau nhiều sự việc cùng trải qua với anh, Phương Thần phát hiện ra rằng, cô đã dần dần yêu người đàn ông đầy bí hiểm này. Đúng lúc xác nhận được tình cảm của mình thì Phương Thần được biết, Hàn Duệ chính là hung thủ đã giết chết chị gái cô. Liệu đây có phải là một thông tin chính xác hay là một âm mưu?


Một mối tình bắt đầu từ hận thù. Cô đã đến bên anh cùng với mối căm hận, và bị anh dành cho thứ thuốc độc đầy yêu thương. Cô nên tiếp tục yêu hay tiếp tục hận thù?


Phương Thần rất muốn ngủ, không phải bởi vì cô mệt mỏi, mà là vì cô muốn nằm mơ.


Phương Thần muốn nằm mơ thấy Hàn Duệ, dù chỉ một lần cũng được.


Thế nhưng trong giấc ngủ, cô không thể gặp được con người đã từng để lại ấn tượng sâu sắc trong cuộc đời cô. Dường như anh anh đã hòa vào ánh lửa ngút trời ấy, biến mất ngay trong đêm ấy.


Và cả trong giấc mơ của cô nữa.


Anh đã rời xa cô rồi…


Chương 1


Đêm 20 tháng 3 năm 2009


Giờ phút ấy, vùng biển phía nam của Trung Quốc trông như một dải lụa đen khổng lồ, không có giới hạn, chẳng nhìn thấy điểm tận cùng, trải dài bốn bề, nối liền với bầu trời đêm không sao một cách hoàn mỹ, như thể không có lấy một kẽ hở.


Cũng không biết là lần thứ mấy, tiếng máy nổ của chiếc tàu tìm kiếm số 2 vẫn tiếp tục kêu phành phạch, phá vỡ màn đêm yên tĩnh đến khác thường.


Tiếng máy nổ cứ xa rồi gần, gần rồi lại xa, chiếc đèn thăm dò ở đầu thuyền cứ lắc lư, vạch thành một đường sáng hình vòng cung kèm theo tiếng gọi phát ra từ chiếc loa dội lại mấy lần.


Nhưng, chẳng có tiếng đáp trả nào.


Trừ mấy con sóng bạc chồm lên khi man thuyền lướt qua, tất cả vẫn yên tĩnh như vậy, như thể chúng mới là vị khách không mời mà đến, như thể mấy tiếng đồng hồ trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì.


Trời vừa trút một trận mưa lớn, mùi hoen gỉ của sắt thép thoang thoảng trên boong thuyền,hoà lẫn với mùi tanh trong gió biển và cả mùi của dầu máy, khiến người ta buồn nôn.


Từ Thiên Minh- người của đội cơ động đặc biệt đi lại từ mạn tàu, chợt nhìn thấy người con gái ấy đang đứng dưới ánh đèn. Cô mặc một bộ váy áo màu đen, chiếc váy mỏng và nhẹ bay trong gió, tựa như đôi cánh màu đen chấp chới, cất cánh bay lên. Nhưng bước chân rất vững vàng, trong một ngày thời tiết như thế này mà dường như cô không thấy lạnh, chỉ đứng yên đó, ánh đèn pha chói mắt thỉnh thoảng lại chiếu lên người cô, khiến cho phần cổ và phần bờ vai lộ ra ngoài ánh lên mịn màng như ngọc.


Dường như nghe thấy tiếng bước chân, cô vội quay đầu lại, Từ Thiên Minh bất giác bước nhanh về phía trước, do dự một lát, anh cất tiếng gọi: “Phương Thần…”, sao đó dừng lại và lắc lắc đầu.


“Chúng tôi quyết định quay về. nửa tiếng vừa rồi là thời gian tìm kiếm tốt nhất, thế nhưng chẳng thấy bóng dáng người đó đâu. Nếu cứ tiếp tục, e rằng chẳng có kết quả gì, vậy nên tàu phải quay trở về.”


“Ít nhất vừa rồi các anh cũng đã phát hiện ra những mảnh vụn, chẳng phải thế sao?”.


“ Đúng vậy. nhưng cũng chỉ là những mảnh vụn mà thôi.” Từ Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn màn đêm đen đặc, hít một hơi thật sâu, cố nén sự bất an trong lòng, nói: “Trận mưa vừa rồi lại khiến cho việc tìm kiếm thêm khó khăn, rất nhiều…”. ngừng một lát, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp tới mức khiến người khác sửng sốt của cô gái, nói tiếp: “Rất nhiều thứ đã bị cuốn trôi đi, trong đó có lẽ có cả anh ấy”. Hai từ “thi thể” cuối cùng chẳng thể nào bật ra được trước mặt cô.


Phương Thần ngây người, thực ra trong suốt khoảng thời gian tìm kiếm không phải là cô không nghĩ đến kết quả ấy, nhưng bây giờ khi nghe những lời ấy thốt ra từ miệng của Từ Thiên Minh cô mới cảm thấy nó thật tàn khốc.


Chiếc tàu đã quay đầu lại, hướng mũi về bến cùng tiếng động cơ đơn điệu.


Cô đứng đó, mái tóc búi cao sau gáy, để lộ một khuôn mặt xinh xắn lạ thường, trong bóng đêm đẹp như một bức tượng.


Cô im lặng hồi lâu, sau đó mấp máy đôi môi lạnh cóng vì gió, “Anh nghĩ rằng anh ấy đã chết rồi phải không?”.


Giọng của cô vốn rất hay nhưng lúc này lại đượm vẻ buồn bã. Từ Thiên Minh tận mắt chứng kiến vẻ hốt hoảng ban đầu của cô và vẻ bình tĩnh bây giờ, nên không hiểu được cô đang nghĩ gì, đành trả lời theo bản năng nghề nghiệp: “Căn cứ theo những manh mối có được hiện nay thì không loại trừ khả năng đó”.


“Nhưng tôi không tin”, cô lắc đầu nói: “Có thể đúng như lời anh nói, anh ấy đã bị sóng cuốn đi nhưng tôi không tin anh ấy lại chết như thế.”


Từ Thiên Minh trầm ngâm một lát, nói: “Ý của cô là vẫn nên tiếp tục tìm kiếm?”.


“Yên tâm. Việc tiếp theo tôi sẽ không phiền anh nữa. hôm nay anh đã cố gắng làm hết trách nhiệm của mình, như thế là đủ rồi.” trong hoàn cảnh như vậy, cô thấy mình vẫn còn mỉm cười được, “cảm ơn anh. Có điều, nói thế nào nhỉ? Nếu sống thì phải thấy người, chết phải nhìn thấy xác. Trừ khi tôi nhìn thấy xác anh ấy, còn không tôi sẽ tiếp tục kiếm tìm.”


Gió biển lạnh và ẩm ướt thổi qua hai người, câu nói ấy tan trong gió, vỡ vụn, nhưng vẫn đầy quyết liệt.


Bất giác Từ Thiên Minh nheo mắt lại, dường như đây là lần đầu tiên anh nhìn người con gái trước mặt kỹ đến thế. Quen biết cô đã nhiều năm nhưng mãi tới hôm nay anh mới phát hiện ra, cô càng ngày càng giống người ấy, ngay cả ngữ khí và dáng vẻ cũng rất giống.


Lẽ nào đó là vì thời gian họ ở bên nhau rất lâu?


Sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác?


Hồi lâu sau, anh mới lên tiếng hỏi: “sao phải cố chấp như

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Goblin - Tôi muốn làm tân nương của yêu tinh

Đêm tân hôn, chồng đòi ly dị vì chê vợ ‘màn hình phẳng’

Đang ân ái với vợ mới thì điện thoại vợ cũ mới chết tròn 100 ngày rung liên hồi và cái kết kinh hoàng…

“Em tha cho họ được không Nắng? Xin em ! Xin em đấy !”

Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa