“Tiểu Dục!”
Tạm thời lúc này Hình Khải đang rơi vào trạng thái bị động, để mặc Hình Dục hôn lên tai anh, cổ anh, nhưng anh không ngờ, cô lại mạnh mẽ chuyển sang môi anh, ngay sau đó ra sức cắn mạnh một cái.
Mùi máu nhàn nhạt lan tỏa trong miệng của cả hai, Hình Dục không rút lưỡi ra, mà càng cuốn lấy lưỡi anh chặt hơn, cô dùng đầu lưỡi liếm sạch máu trên môi anh, hi vọng máu của anh sẽ hòa vào cơ thể mình, như thế, sẽ không bao giờ bị chia cắt nữa.
Mặc dù Hình Dục không nói gì, nhưng Hình Khải biết vì cô giận nên mới cắn anh, anh hiểu cô, cho dù cô có quên cả thế giới nhưng sự bất an trong lòng không biến mất cùng trí nhớ.
Thế là, anh ôm chặt cơ thể run rẩy của Hình Dục, cuồng nhiệt hôn lên người con gái đang nằm trong lòng mình… anh không thể nhượng bộ nữa, cũng có thể càng cẩn thận chăm sóc cô, càng khiến cô hiểu nhầm rằng thứ tình cảm đó không phải là tình yêu.
“Ôi!”
Một lúc sau.
“Hình Khải… Hình Khải… Em…”
Hình Dục thở dốc, không thể dùng lời để diễn đạt cảm xúc mình lúc này, cô chỉ biết không ngừng gọi tên anh. Đôi môi Hình Khải như có ma lực, cơ thể cô từng chút từng chút một bị hút rỗng, cổ họng khô khốc khó chịu, cô chắc chắn, chỉ có Hình Khải mới có thể giải cứu cô.
“Hình Khải…”
Cô khẽ chau mày, bất giác liên tục gọi khẽ. Có điều, tiếng gọi của cô, sớm đã chuyển từ trong sáng sang trạng thái dịu dàng như nước, cô vòng ôm lấy đầu anh, những ngón tay thon dài lùa vào tóc anh.
Từ bao giờ, cô cũng đã từng cùng anh tận hưởng niềm vui hoan hỉ này, anh thân thuộc cơ thể cô, giống như cô thân thuộc nhu cầu của anh vậy, như có sự thỏa thuận ngầm đầy ăn ý.
Nhưng có chỗ không giống là, Hình Dục ngày ấy không dám thả lỏng bản thân trong lúc “yêu”, cô chọn cách nằm đờ đẫn bên dưới anh như một khúc gỗ, cẩn thận che giấu sự mãnh liệt của mình.
Còn cô bây giờ, cô dùng những tiếng rên xiết để thể hiện niềm vui, cô thể hiện tình yêu sâu đậm của mình dành cho anh không chút do dự, trong mắt cô viết rất rõ ràng là: Cô cần anh, không thể không có anh.
Sau đó.
Hình Dục nằm gối đầu lên cánh tay Hình Khải, lười biếng, nheo mắt cười.
Hình Khải hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp.
“Tiểu Dục, anh yêu em…”
Hình Dục dựa vào vai anh, mắt sáng lên, cô siết chặt vòng tay, ra sức gật đầu.
“Hình Khải, em cũng yêu anh.”
Động tác chuẩn bị châm thuốc của Hình Khải đột ngột dừng lại, anh vừa nghe thấy gì?
Hình Dục cảm thấy cơ thể mình khựng lại, cô nghĩ Hình Khải nghe không rõ, vì vậy nhắc lại từng câu từng chữ một cách rõ ràng:
“Hình Khải, em yêu anh.”
“Em… có biết yêu nghĩa là gì không?” Trái tim Hình Khải, sắp vỡ tung rồi.
Anh thầm cầu nguyện trong lòng, hi vọng lời thổ lộ của cô là thật lòng, nhưng…
“À, yêu ạ… chính là thích, chính là không bao giờ rời xa, chính là không thể không có anh, hi hi.”
Hình Dục từ từ ngẩng đầu lên, giơ một ngón tay ra nâng cằm Hình Khải, kiên định nói: “Đợi bao giờ em lớn, nhất định sẽ làm vợ anh, anh là của em.”
“Ừ, em là của anh.” Hình Khải xịu vai xuống, cô ấy vẫn nghĩ mình chỉ là một đứa trẻ.
Song, chính vào lúc Hình Khải buồn bã.
Đột nhiên, Hình Dục ngồi thẳng dậy, giữ thẳng mặt Hình Khải, đầu tiên là lấy tay vuốt thẳng những nếp nhăn trên trán anh, sau đó nghiêm túc nói: “Em quyết định rồi, sau này ngày nào em cũng sẽ nói với anh. Hình Khải, em yêu anh.”
Hình Khải ừ một tiếng, vuốt vuốt tóc cô.
Anh kéo Hình Dục nằm xuống ngực mình, một sự thất vọng nho nhỏ dậy sóng, nhưng không có nghĩa anh không cảm động, có người nói câu “em yêu anh”, rõ ràng chỉ là nói suông, nhưng anh biết Hình Dục không như thế, cô ấy cái gì cũng cho mình cả rồi, một câu “Em yêu anh”, dường như trở thành thừa thãi có cũng được không có cũng không sao, hoặc, anh chỉ là vì muốn thỏa mãn lòng tham của mình mà thôi.
***
Lúc sau.
“Đúng rồi, Hình Dục, anh phải đi công tác một tuần, anh sẽ gọi vợ của Dương Minh tới chăm sóc cho em.”
Hình Khải suy nghĩ, cuối cùng vẫn phải nói ra câu chuyện không vui này.
Phản ứng của Hình Dục khá bình tĩnh, cô lắc lắc đầu, nũng nịu nói: “Không, anh đi đâu em đi đấy.”
“Anh sẽ cố gắng rút ngắn thời gian, có thể chỉ hai ba ngày thôi.”
“Không đâu! Mang theo em đi, em ăn ít lắm…” Hình Dục chu môi, ôm chặt Hình Khải.
Hình Khải nhìn bộ dạng đáng thương của cô, thật lòng chỉ muốn cho cô vào hành lý rồi mang theo luôn, nhưng nhiệm vụ lần này không phải thường, vì vậy anh chỉ có thể ngăn ý nghĩ đó lại, nghiêm mặt nói: “Không nghe lời rồi…”
Hình Dục chau mày, cô tin Hình Khải chắc chắn là bất đắc dĩ nên mới phải rời nhà đi công tác xa, nhưng thật sự cô không nỡ, môi cô run run, giật phắt chăn ra, nhẫn tâm đạp một cái, chỉ một cái đã khiến Hình Khải rơi khỏi giường.
“…”
Hình Khải ngã bụp xuống đất, trời ơi, đạp cũng chuẩn quá nhỉ!
“Tiểu Dục!”
“Xì! Anh ra ngủ ngoài ghế sô pha đi.”
Hình Dục cuộn chăn lăn ba vòng, khiến cả cái chăn ôm gọn lấy cô, quay lưng về phía Hình Khải, tức giận nhắm mắt lại.
Hình Khải liếc mắt nhìn Hình Dục nằm chắn ngang cả cái giường, anh chặc chặc lưỡi, lấy chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường kẹp dưới nách, ôm gối đi ra ngoài phòng khách.
Anh nằm trên ghế sô pha, vốn muốn suy nghĩ xem nên giải thích với Hình Dục thế nào, nhưng anh đã mệt tới không chịu nổi nữa, vừa rồi lại lao lực quá sức, nên vừa đặt mình xuống đã ngủ luôn.
Cho tới sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ reo inh ỏi.
Hình Khải đau khổ ấn nút tắt, đang chuẩn bị lật người ngủ tiếp, nhưng phát hiện ra cánh tay mình không thể cử động được, anh mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện ra Hình Dục không biết chạy ra từ lúc nào, đang cùng anh chen chúc nằm trên chiếc ghế sô pha chật hẹp.
Hình Khải từ từ chớp chớp mắt, cúi xuống nhìn Tiểu Dục đang ngủ say trong lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn hằn vết nước mắt, Hình Khải bất giác thấy đau lòng vô cùng, khe khẽ siết chặt cô trong lòng. Anh định gọi cô dậy, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua chắc chắn khiến cô không dễ chịu, anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, hối hận.
Lúc này, di động đổ chuông, Hình Khải nhận ra áo khoác ngoài đang vắt trên ghế sô pha, vì vậy tiện tay móc di động ra, đầu tiên phải tắt tiếng, sau đó nhắn tin cho đối phương: “Phó bộ trưởng, mười giờ tôi sẽ đúng giờ có mặt ở sân bay.”
Xong việc, anh thở dài, Tiểu Dục làm thế nào đây?
Anh vừa suy nghĩ vừa nhét di động vào lại trong áo khoác, ngón tay lại chạm phải một hộp gì đó cưng cứng, anh sững lại, lấy thứ đồ đó ra xem, trí nhớ kiểu gì thế này, sao anh lại quên không tặng cho Tiểu Dục chiếc dây chuyền được anh lựa chọn kĩ càng này chứ.
Hình Khải liếc mắt về phía Hình Dục đang say giấc, cười gian xảo, một tay tiếp tục ôm Hình Dục, một tay thò ra ngoài chăn, xé cái hộp, dùng răng giật mác ra.
Anh cẩn thận đeo chiếc vòng vào cổ Hình Dục, th