Lý Ly và Từ Tố trở thành hai người duy nhất chứng kiến đại chiến này, không những không can ngăn mà còn ngồi đó rung đùi, cười đến sái quai hàm.
Vài phút sau đó, cuộc chiến đã đánh bại Tô Tiểu Lai một cách thảm hại chấm dứt trong vẻ vang của Lâm Vi Vi.
Hai người trong tình trạng kiệt sức nửa ngồi dưới đất, phòng ký túc xã bỗng dưng trở nên im lặng lạ thường, chỉ chốc lát sau Từ Tô đã phá tan bầu không khí yên tĩnh ngắn ngủi này, “Tiểu Lai, cậu mau đổi ngay nhạc chuông đi, cậu đã làm vấy bẩn trái tim bé bỏng của tớ đó!!!”.
“Ha ha, này nhớ các cậu không thấy bài hát Anh tin tưởng mùa xuân không hề nhàm chán hay sao? Tớ cũng muốn ôm một chút gió xuân”. Tô Tiểu Lai đắc chí nói.
“Tô Tiểu Lai ơi Tô Tiểu Lai, muốn tớ nói tử tế với cậu thế nào đây, đầu cậu bị đập vào tường à?”. Giọng nói Lý Ly lúc này chỉ cần so sánh với ngữ khí nói chuyện bình thường Tô Tiểu Lai cũng hiểu được đại hội phê phán lập tức tràn đến…
Quả nhiên….
“Đúng vậy, Tiểu Lai, cậu đúng là bị trúng tà của kì thi rồi”. Lâm Vi Vi nói.
“Ôi đứa trẻ đáng thương này, cậu đúng là thế hệ bị hủy hoại”. Từ Tố thở một hơi dài thườn thượt nói.
“Được lắm, chờ thành tích của kì thi lần này công bố, tớ sẽ đổi nhạc chuông”. Tô Tiểu Lai quyết định bóp chết cái đại hội phê phán lần này ngay còn ở trong trứng nước.*^*
“Tùy cậu đấy, dù sao sau đợt thi này xong, ở trường cũng không có việc gì. Tớ chuẩn bị về nhà ít ngày, mẹ tớ đã liên hệ một đơn vị cho tớ thực tập rồi”. Lý Ly nói nhẹ nhàng như không.
Sau đó là Lâm Vi Vi, “Hai ngày sau tớ cũng về quê, bà ngoại tớ còn chờ tớ về để chăm sóc”.
Tô Tiểu Lai nhìn sang Từ Tố, hy vọng có người ở lại với cô.
“Các cậu đều về nhà. Còn nghỉ hè lần này tớ chuẩn bị đi tìm việc”. Từ Tố đóng quyển tạp chí trong tay lại, nhìn sang Tô Tiểu Lai hỏi, “Tiểu Lai, còn cậu?”.
“Tớ, tớ còn chưa nghĩa đến”. Tô Tiếu Lai ấp úng nói. Cô đúng là chưa từng nghĩ đến, trong khoảng thời gian này bị kỳ thi làm cho đầu óc lú lẫn, dường như không để lại một khoảng trống nào để tự hỏi công việc sắp tới của mình.
“Tiểu Lai, tớ cảm thấy cậu có thể đến công ty anh trai cậu thực tập đấy, công ty giàu có như vậy tích lũy kinh nghiệm tốt lắm”. Lâm Vi Vi đề nghị.
Tô Tiểu Lai còn chưa nghĩ đến vấn đề này, cô vẫn nghĩ mình vẫn còn là trẻ con, không nghĩ đến đột nhiên cô sẽ trở thành người lớn. Khoảng thời gian ba năm đại học đẹp nhất còn chưa kịp nhớ đã sắp đi qua, khoảng thời gian ba năm đẹp nhất vì không có Trình Thiếu Phàm kè kè ở cạnh, cuộc đời vô tư vô lo suốt ba năm, cứ như vậy vô thức cách xa cô. Cô đột nhiên ngây ngốc đứng dậy, tương lai à, đối với cô mà nói, cứ thế xa xôi nhưng lại gần trong gang tấc.
Cô bỗng nhiên cảm thấy mình như đứa trẻ bị lạc đường không tìm thấy đường về nhà.
Chương 14: Phỏng Vấn
“Trái tim tôi chỉ có em chứ không hề có cô ấy, em phải tin tưởng tình yêu tôi dành cho em mãi mãi là chân thật…..”
“Alo, mẹ ạ!”
“ Hừ, con còn biết mẹ là mẹ con sao? Đi lâu như thế mà cũng không biết đường gọi điện về nhà hỏi thăm sao?” Mẹ Tô tựa như núi lửa bùng nổ to tiếng mắng Tiểu Lai.
“ Mẹ, hôm nay mẹ ăn bom sao?” Tiểu Lai nhỏ nhẹ.
“Con đúng là cùng một giuộc với ba con. Có nhớ hôm qua là ngày gì không hả…hả…hả…?????”
Mẹ Tiểu Lai rất ít khi hỏi những vấn đề đại loại như vậy. Vậy nên Tiểu Lai cố gắng hết sức nhớ xem ngày hôm qua là ngày gì. Hôm qua là ngày bảy tháng bảy có gì đặc biệt đâu ~.~ Đột nhiên, đầu óc lóe sáng, nghĩ ra rồi !!!! May là Tiểu Lai cô đây hồi học trung học rất khá môn sử nha. Hồi đó cô là “thủ khoa” môn Sử của cả khối đó, điểm lúc nào cũng trên 90. Nhưng mà, cô thật không nghĩ mẹ mình lại là một công dân yêu nước như thế đó nha!
“ Mẹ! Nhân dân cả nước đều biết! Ngày hôm qua chính là ngày kỷ niệm Nhân dân Trung Quốc đứng lên chống Nhật!!!!” Tô Tiểu Lai nói xong, mặt rất tự đắc vênh lên, tựa như chính cô đã tham gia vào sự kiện ấy vậy. Tự hào quá ~ Tự hào quá ~.
Mẹ Tô khóe miệng run run, cảm xúc đã không thể kiềm chế được, quay sang nhìn ba Tô đang mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Mẹ Tô là mẫu người lý tưởng của chế độ “ Nữ vương ở nhà”. Ba Tô rất có lòng tin ở con gái của mình. Aiz con gái ơi con gái à, con đúng là con ba! Chúng ta là những công dân yêu nước hết mình. Vì hôm qua khi mẹ Tô hỏi ba Tô câu hỏi này, ba Tô cũng đáp lại câu trả lời y chang Tiểu Lai, nên hôm nay mẹ Tô thật muốn kề dao vào cổ ba Tô mà = =+
Mẹ Tô rít lên: “Tô-Tiểu-Lai!!!!, đúng là con gái ngoan của ba mày mà!!!! Ngày cả nước chống Nhật thì nhớ, sinh nhật mẹ mày thì quên à??????”.
Tô Tiểu Lai sợ mất mật, sinh nhật mẹ thì làm sao mà quên được cơ chứ? Tiểu Lai thuận tay lật lại tờ lịch, hôm qua đúng là sinh nhật mẹ đó. Cô còn nhớ rõ mùa hè năm ấy, hôm đó là sinh nhật mẹ, cô cùng ba quên béng đi mất. Thế nên kết quả là mẹ một tuần không về nhà ăn cơm, cô với ba phải ăn uống bậy bạ cầm cự. Từ đó trở đi, sinh nhật mẹ là ngày quan trọng, không một ai dám quên. Nhưng hôm nay….lịch sử lại lặp lại T___T
“Mẹ…con…..”. Tiểu Lai lúng búng nói.
“Con, con, con cái gì mà con! Uổng công mẹ nuôi mày. Thiếu Phàm nó còn gọi điện, gửi quà cho mẹ mày đấy. Đáng lẽ Thiếu Phàm nên là con mẹ mới phải!”.
Mẹ Tô vẫn đang tức giận nhiều lắm, chưa vơi được nhiêu đâu.
Ba Tô ở đầu dây điện thoại nói “Thôi, bà xã à, vào chủ đề chính đi!”.
“Tôi bị hai ba con ông làm tức đến nghẹn rồi. Ông nói chuyện với con gái cưng của ông đi!”.
Mẹ Tô lập tức ném điện thoại cho ba Tô, hầm hầm đi về phía cửa phòng
Ba Tô lúc này mới có thể thở, cầm lấy điện thoại nói : “Tiểu Lai, ba với mẹ con đã nói chuyện với nhau, chuẩn bị cho con về nhà nghiên cứu luận văn rồi. Vậy nên nhanh nhanh thu xếp đồ đạc về nhà đi nhé. Ở nhà gắng mà ôn tập cho tốt!”.
“Ba, con muốn thực tập, hè này không về nhà đâu.” Tiểu Lai là cao thủ nói dối bậc nhất rồi, người bình thường sẽ không nhìn ra đâu.
“Vậy sao con không nói sớm cho ba với mẹ biết?”. Ba Tô đương nhiên là bất ngờ.
“Tóm lại bây giờ ba biết là được rồi. Ba, ba yên tâm. Con sẽ tự chăm sóc mình rất tốt cho ba xem!”.
Tiểu Lai không đợi ba tiếp tục lải nhải, dập luôn điện thoại.
Nếu đã nói dối phải nói dối cho trót. Tiểu Lai cô phải nhanh chóng tìm việc làm thôi.
***
Giờ phút này, Tô Tiểu Lai líu ríu theo sát chân Từ Tố, hỏi liên tục : “Tố Tố à, thật sự là đi được đúng không?”
Từ Tố quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Lai đang hết sức lo lắng, nao núng, liền nhướn đuôi lông mày nói :”Tiểu Lai, hôm qua cậu có tắm rửa ngâm nước ấm không vậy? Sao mà không thể hiên ngang ưỡn ngực thẳng lưng hả?”.
Tiểu Lai kéo kéo cái váy không dài đến đầu gối, hỏi như muỗi vo ve : “Tớ đứng thẳng được mới lạ đó. Chiếc giày này cao nhiêu phân vậy? Chân đau muốn chết rồi”.
Từ Tố n