Anh Có Sợ Em Không??? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Anh Có Sợ Em Không??? (xem 2075)

Anh Có Sợ Em Không???

cơ chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui. Đường Thi từ trước đến giờ ngoài chuyện đấu khẩu luôn tính thiệt hơn với anh ra thì cô ấy hoàn toàn nhượng bộ anh về mọi việc. Tất nhiên là không tính chuyện trước kia, khi hai người còn như nước với lửa.
Lúc anh đi ăn cùng Sam Thái, cô ấy có tức giận, nhưng rồi cũng bỏ qua. Lúc “đại gia đình” của cô ấy gây khó dễ cho bố mẹ anh, nhưng tuyệt nhiên lại không để họ động đến anh. Lúc anh…có “nhu cầu” tất nhiên là cô cũng như con hổ cái khiến anh chao đảo và đê mê đến từng phút giây…vân vân…Thực ra, làm gì có nước mà dâng cơ chứ?
Đường thi theo dõi từng nét mặt của Quang Anh. Trông anh ta chẳng khác gì một con tắc kè hoa, sắc mặt cứ thay đổi liên tục khiến cô muốn đưa tay tát cho mấy cái để nó đỏ lừ lên. Như thế còn dễ nhìn và cũng đỡ đau mắt.
– Sao thế đồng chí?
Quang Anh cười cười như một bệnh nhân mới trốn viện, đang hết sức hạnh phúc vì thoát khỏi sự cùm kẹp của mấy vị bác sĩ. Anh nói giọng khàn khàn:
– Không có gì? Thế cũng tốt. Nhỉ?
Tốt cái đầu anh ta! Đường thi lườm cho Quang anh một phát chí mạng. Như xuyên qua cả người anh và dừng lại ở nơi sâu kín nhất.
– Ở chung một phòng đi. Em sẽ dọn qua đây.
Quang Anh chỉ ợm ừ vài câu. Thực ra trong lòng anh đang có niềm vui khó nói thành lời. Anh đã mong cô “chuyển khẩu” qua đây lắm rồi. Khi ngoảnh lại đã thấy dáng của Đường Thi khuất sau cánh cửa.
Một lúc sau, cô quay lại với một chiếc vali to bự chảng, hoàn toàn có thể đè chết người. Quang anh nhíu mày rồi chạy nhanh ra đỡ hộ chiếc vali từ tay cô.
– Em nghỉ đi, để anh sắp quần áo giúp em.
Đường Thi thản nhiên thả tay ra làm cái vali rơi cái uỵch xuống. Qua đó ta cũng thấy được bàn chân của Quang Anh đang thò lò dưới hòn đá bằng vải kia. Khi cô quay người lại, cái mà cô nhìn thấy chỉ là một cục thịt đang không ngừng đỏ. Để xem anh ta nhịn được tới mức nào.
Quang anh mím môi rồi từ từ nhấc “kho” hành lí di động của Đường Thi. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là cô ta cố tình, hoàn toàn cố tình. Cô ta có dã tâm đẩy anh vào hoàn cảnh ngồi xe lăn thay cho xe hơi đến lúc về già đây mà.
Đau là vậy nhưng tuyệt nhiên, Quang anh không hề kêu ca lấy một tiếng. Đúng như các cụ ngày xưa nói “thời thế tạo anh hùng”. Trong cái hoàn cảnh mạng sống đang treo lơ lửng, hờ hững trước gió thế này, đồng chí Quang anh bỗng trở thành một người hùng. Đúng là một anh hùng…rơm của thế kỉ 21.
Tối hôm đó, Quang Anh lại một lần nữa làm “anh chàng nói dối”, anh để Đường Thi ngủ giường còn mình thì chấp nhận làm mấy cái bản thảo “tự nghĩ”. Trên thực tế, mấy bản thảo đó là những trò chơi điện tử, mở cửa 24/24 cho các game thủ cày đêm.
Đường Thi cũng chẳng thèm để ý, lăn quay ra ngủ ngon lành. Thỉnh thoảng còn lẩm bẩm mấy câu cho gọi là “ta đang mê sảng”. Mấy câu đấy kiểu như thế này:
– Giết đi, mày giết tao đi – Đây chắc hẳn là một giấc mơ mang tính chất hành động.
– Anh yêu, chúng ta tiếp tục chứ? – Giấc mơ này không khỏi làm Quang anh phải chạy vào nhà vệ sinh. Làm gì thì làm, chỉ cần ngăn được ham muốn đang cuộn dâng trong người là được rồi. Sau khi chấn tĩnh lại được, anh mới thấy hoài nghi, người trong giấc mơ ấy là ai?
– Bố, cô An Hợp!…Quang Anh không có tội, hãy tha cho anh ấy….đừng, tùng xéo đến chết thì thà ném anh ấy xuống biển con hơn – Quang Anh đang chơi hăng say, nghe thấy Đường Thi nói mê như vậy lập tức chết đến mấy mạng rồi bị chủ phòng kick ra ngoài. Cái gì mà tùng xẻo đến chết? Cái gì mà ném xuống biển? No, cả hai cái này, chẳng thà cho anh tự cắn lưỡi mình còn hơn. Nhưng mà suy nghĩ kĩ ra, đây chẳng phải là một lời cầu xin cho anh hay sao? Nghĩ thế, Quang Anh không kìm được mà tủm tỉm cười.
***************
Lại một buổi sáng đẹp trời nữa ở thành phố này. Tính đến nay, cả Quang Anh và Đường Thi đã vất vưởng ở đây hơn 2 tuần rồi. Thời gian sao mà trôi nhanh, nhưng sự rạn nứt giữa hai người vẫn chẳng thay đổi gì hết. Là ai đang cứng đầu cứng cổ đây?
Đường Thi thức dậy thấy Quang anh ngủ gục trên bàn máy tính. Cô đưa mắt ngắm nhìn anh, từ vầng trán cho đến đôi môi. Từ thân hình cho đến phong thái, tất cả đều tuyệt mĩ. Từ trước đến nay, cô đương nhiên là không bỏ ra thời gian để ngắm anh lâu như vậy.
Đường Thi bước xuống giường, cô vỗ vỗ nhẹ vào vai Quang anh gọi:
– Này!
Quang Anh hoàn toàn không nhúc nhích. Đường Thi mím môi kiên trì kéo anh ta ra khỏi giấc mộng ngàn thu lần thứ hai:
– Ê!
Cũng không thấy động tĩnh gì. Đường Thi thở dài một hồi, cô kiểm trả lại mồm miệng xem có mùi không rồi mới ghé sát vào tai anh ta thì thầm mùa xuân rằng:
– Bố đến rồi kìa!
Quả nhiên có hiệu lực. Không những thế, hiệu lực còn thừa thãi khiến Quang Anh đổ cả người lẫn ghế ra đằng sau.
Đường thi thấy thế vội cười như nắc nẻ. Sao lại có phản ứng như vậy cơ chứ?
Quang Anh đưa tay xoa coa cột sống đáng thương của mình, rồi lại quay ra phía Đường Thi lườm cho cô một cái đầy âm khí. Sao lại có người đùa ác như vậy cơ chứ? Biết rõ phản ứng tự nhiên của anh nó thế rồi mà còn mang ra chà đạp rồi cười như bị người ta cù vậy. Rõ vô duyên!
Quang Anh tức tối đi thẳng vào nhà vệ sinh rồi đóng sầm cửa lại. Anh ở lì trong đó khiến Đường Thi không ngừng gọi lớn bên ngoài:
– Đừng có lập doanh trại ở trong đó. Anh cứ rụt đầu như vậy thì em “chiến” với anh kiểu gì đây?
Tiếng xả nước cùng tiếng của Quang anh hòa làm một. Một man điệu nghe…day dứt lòng người:
– Không đợi được thì chạy sang phòng khác. Phòng này không tiếp những con người bị bại liệt dây thần kinh sợ hãi.
– Anh nói ai bại liệt?


– Ai thì người đấy tự biết, còn để người ta nói ra sao? Hay là cả não cũng bại luôn rồi?
Vì cớ gì mà lời nói của anh ta lại sắc đến như vậy? Ở trong đó ngoài xà phòng và sữa tắm ra thì còn có gì để ăn? A, còn một thứ! Nhưng có lẽ không cần nói ra thì mọi người cũng biết.
Rồi Đường thi tự cho là mình đã đoán đúng. Cô liền gập người xuống và cười, vừa cười vừa nói:
– Được được. Bây giờ anh ra ngay đây đi, em bại não rồi thì anh cũng không cần đề phòng như thế chứ?
Lập tức cánh cửa phòng tắm được mở ra. Một làn khói hay nói cách khác là một làn hơi nước trắng xóa bốc ra ngoài, khiến cho Đường Thi vừa có cảm giác tò mò, mà lại vừa có cảm giác hơi sợ.
Một thế lực đen tối nào đó đã thả bom mù để bắt cóc con người nhỏ bé, ngoài bộ óc để trồng rau thơm, tăng tỉ lệ nông nghiệp cho nước nhà ra thì không còn gì khác ư? Không, có lẽ dạo này cô xem phim hành động quá nhiều rồi.
Đường Thi nhẹ nhàng bước vào. Cái nhà tắm này thật là cao cấp quá đi, giữ hơi nước cứ phải gọi là khiến cho người ta chết ngột trong đó thì mới chịu được. Trong làn hơi nước chưa tan biến ấy, lối đi sao mà mịt mờ. Bỗng bàn tay cô bị kéo giật về một phía. Như muốn giúp cô tìm ra lối thoát.
“ùm”.
Ngoài nước văng tung tóe vào mắt vào miệng, rồi nhanh chóng ngấm vào váy ngủ ra thì chẳng còn gì. Khi mà mắt đã quen với nơi đây rồi, cái cô thấy được nữa chính là vẻ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cô Bé Ngốc Nghếch Của Tôi

Cặp đôi băng tuyết

Tử vi tuần mới từ 13/03 – 19/03/2017 của 12 cung hoàng đạo

Thất bại của người đàn bà ‘xây nhà’

Khi Thiên Sứ Biết Yêu