ểu ăn mặc rồi cung cách ứng xử của cô ta là biết cô ta không được nuôi dạy cẩn thận rồi. Để xem, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Bà không tin kinh nghiệm sống 56 năm qua của bà lại để thua một con ranh mới sống 23 năm.
Nghĩ vậy Hạ quản gia liền ngẩng mặt lên nhìn Đường Thi đang ngồi xem tivi như một bà hoàng. Bà liền đi đến nói ngọt ngào:
– Cô chủ. cô khát rồi phải không? Tôi lấy nước cho cô nhé?
Đường Thi đang mải xem tivi vội xua tay:
– Khỏi. Tôi không khát. Bà lau nhà tiếp đi.
– Gì chứ? Xem tivi chắc là rất khát rồi. cô để tôi lấy cho.
Đường Thi bắt đầu thấy dấu hiệu khả nghi từ giọng nói của Hạ quản gia. Thường ngày cô sai bà ta cái gì là bà ta nói phải làm cái này rồi lại bận cái kia. Hôm nay cô con chưa kịp sai thì bà ta đã quỳ rạp trước chân để phục tùng như thế này. Nếu nói bà ta không có âm mưu thì là bốc phét. Cô là một con hồ li tinh, đôi mắt cô tinh hơn bất kì ai hết. Cứ để xem bà ta định giở trò gì.
Đường Thi cũng giả vờ hùa vào. Cô nói:
– Bà tốt thật đấy. Lấy cho tôi cốc nước và đĩa hoa quả đi.
Sở dĩ lấy thêm đĩa hoa quả là cô muốn để cho bà ta có thêm thời gian để thực hiện cái âm mưu gì gì đấy. Và cũng là để cô có thêm thời gian để thực hiện nhiệm vụ theo dõi bà ta. Gì chứ ngày xưa cô chơi trò đặc vụ F.B.I với mấy người trong bang hội suốt. Hồi đó, Mac được cô cho làm tên tù nhân vượt ngục nguy hiểm cấp độ toàn cầu. Và cuối cùng, dù anh ta có lươn lẹo hay cải trang như thế nào cũng đều bại dưới tay cô. Mà nếu có không tìm ra thì cô chỉ việc hét lên: “Nếu không ra tôi sẽ bắn anh bằng súng chứa nước bồn cầu”. Đơn giản là Mac cũng rất ngốc, nếu không tìm được thì cô bắn anh bằng cách nào chứ?
Hạ quản gia nghe Đường Thi nói vậy thì trong lòng vui như mở cờ. Bà đang nghĩ đúng là ông trời giúp bà.
– Cô chủ. Cô chủ cứ ngồi yên đây nhé? Tôi làm xong sẽ mang ra ngay.
Đường Thi chớp chớp đôi mắt gật đầu lia lịa. Nếu bà ta không đi ngay e là đầu cô sẽ rụng khỏi cổ mất.
Hạ quản gia lật đật chạy đi. Bà chui tọt vào bếp rồi lấy trong cái tạp dề mà mình đang đeo một chiếc điện thoại di động. Bà liền bấm một số máy nào đó rồi nói thì thào:
– Alo! Bà chủ à? Tôi Hạ quản gia đây.
Đường thi đứng ngoài cửa bếp. Đầu cúi thấp hướng vào trong. Mông hướng ra ngoài làm điệu bộ nghe ngóng. Nhìn cô rất đúng chất một nữ điệp viên chuyên nghiệp. Đúng là được đào tạo rất bài bản.
Cô không biết đầu dây bên kia nói gì. Chỉ nghe được những câu mà Hạ quản gia nói thôi.
– Vâng!. Bọn họ bây giờ thân nhau lắm.
– Không. Tôi không biết nhưng có vẻ như là yêu nhau rồi.
– Vâng. Bà yên tâm, tôi biết là cô ta đang trèo cao mà. Ấy…bà không được tin những lời dọa nạt của cô ta, ở đây á, cô ta chẳng làm gì được tôi cả. Vâng. Ui sời…nhiều lần bị tôi nói đến nỗi chỉ biết ngậm miệng nín nhịn chứ có làm gì được đâu.
– Vâng! Tôi biết rồi. Cậu chủ thì bà không phải lo.
– Cô ta không đi được bước nữa đâu. Tôi sẽ làm cho cô ta phải xách vali ra khỏi nhà.
Đường Thi nghe đến đây đã hiểu ra mọi chuyện. Cô đẩy cửa. Giả bộ như mình vừa mới chạy vào và không nghe thấy gì. Vội vàng nói:
– Hạ quản gia! xong chưa?
Hạ quản gia nhìn thấy Đường Thi như nhìn thấy ma. Bà hốt hoảng nói với người trong điện thoại:
– À được. Nước rửa bồn cầu nhà tôi cũng không tốt lắm. Vâng! Khi nào các anh mang cho tôi mấy lọ đến đây nhé? Giá cả không thành vấn đề đâu. Thế nhé.
Rồi bà ta cúp máy cái cạch khiến Đường Thi không khỏi liếc mắt nhìn.
Hạ quản gia làm xong nhiệm vụ vội vàng trở về giọng điệu bất cần thường ngày:
– Dạo này tiếp thị kinh quá. Thời buổi thị trường ganh đua nhau từng tí một.
Đường Thi biết thừa là bà ta đang nói dối. Nhưng cô vẫn coi như mình đã bị bà ta lừa. Cô vội nhún vai:
– Vậy sao?
– Phải. Mà cô vào đây làm gì?
– Chẳng phải bà nói sẽ lấy nước và hoa quả cho tôi sao?
Hạ quản gia vênh mặt lên bước qua cô. Bà nói như không:
– Tôi có nói như vậy à?
Buổi tối. Quang Anh đi làm về. Khi bước ra cổng công ti thì anh có gặp Sam thái. Cô đi một mình. Anh liền chạy lại nói:
– Sao lại đi một mình thế này hả người đẹp?
Sam thái nhìn thấy anh thì không khỏi ngạc nhiên. Từ khi anh kết hôn, cô không dám gặp lại anh. Sợ gặp rồi sẽ để lộ mảng yếu đuổi của mình ra, sợ gặp rồi lại không kìm được cảm xúc mà ôm anh vào lòng. Nhưng giờ đây, khi anh đứng trước mặt cô. Giọng nói và thần thái của anh sao vẫn cái kiểu phong lưu đa tình như thế? Rốt cuộc thì anh đã có vợ chưa?
– Quang Anh…
Quang Anh mỉm cười. Chính anh cũng đang quên mất là mình đã có vợ.
– Đi ăn với anh nhé?
Sam Thái hơi bất ngờ vì lời mời gọi này.
– Không sợ vợ anh à?
Quang anh nhíu mày khi Sam Thái nhắc đến vợ. Ai có vợ chứ? Nếu là anh thì quên đi. Vợ của anh chính là kẻ thù mà anh không đội trời chung. Đó có thể coi là vợ hay sao?
– Em nói Đường thi hả? Hôm nay cô ấy đi ăn với bạn rồi.
Cuối cùng thì hai người cũng dắt tay nhau vào một nhà hàng sang trọng.
Sam thái đã định bỏ cuộc, đã định không còn thương nhớ anh nữa. Nhưng nhìn thấy anh, nhìn thấy vẻ nam tính đầy cuốn hút của anh là bao nhiêu ý định đó trôi tuột theo làn gió nào đó mà cô cũng không biết.
Thôi vậy, thế cho nên là Sam Thái đã nghĩ như thế này. Anh ấy có vợ…Đó là việc của anh ấy…anh ấy vẫn yêu thích cô, vẫn bị cô cuốn hút…đó là việc của cô và anh. Đương nhiên, cô lại phải tiếp tục tham gia trò chơi với anh rồi.
Quang anh vừa bước vào nhà hàng thì anh lại thấy chân tay mình như mềm nhũn ra.
Anh không ngờ là cũng có ngày cái mồm lại hại cái thân anh như vậy. Nói Đường Thi đi ăn với bạn chỉ là dựng tình huống, ai ngờ tình huống đó lại trở thành hiện thực.
Cô đang ngồi cùng một người con trai gần chiếc cửa sổ. Nhìn thấy người con trai đó trong lòng anh hơi khó chịu. Tại sao cô có chồng rồi lại ngồi cùng người con trai khác? Anh có một chút bực bội và ghen tuông.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại. Chẳng phải là anh cũng đang dắt tay người tình cũ đến đây ăn tối hay sao? Có trách chỉ trách đời lắm điều trùng hợp đến đáng ghét mà thôi.
Sam thái nhìn vẻ khó xử và hơi ngỡ ngàng của Quang anh thì cô liền hỏi:
– Sao thế anh?
Quang anh giật mình trước câu hỏi này rồi anh hắt xi hơi một cái. Anh kéo tay cô ra phái cửa nói:
– Hay chúng mình đi ăn ở chỗ khác? Ở đây có mùi khó chịu quá. Anh bị dị ứng với mấy mùi này.
Sam Thái nũng nịu:
– Anh nói dối. Lần trước anh dẫn em đến đây nhưng có sao đâu?
Quang Anh cứng họng không nói được gì. Nếu cho anh quay lại lúc đó, chắc chắn anh sẽ dắt cô vào một quán cơm bình dân để cô ăn. Tức không chịu được. Bây giờ thì anh bắt đầu thấy hối hận khi mời Sam Thái đi ăn.
Cuối cùng Quang anh đành phải nói:
– Em có khẩu trang không. Làm như vậy anh sẽ tránh được mùi này.
Sam thái lục trong túi và lôi ra một chiếc khẩu trang lòe loẹt đa phong cách.
Quang Anh nhíu mày. Không ngờ anh cũng có ngày được mở đầu xu hướng cho mốt thời trang kinh dị nào đó. Nhưng thôi, mặc kệ. Vớ vẩn như thế này, Đường Thi sẽ không còn nhận ra anh nữa.
Rồi Sam Thái và Quang anh ngồi ở bàn đối diện với bàn của Đườ
Nghĩ vậy Hạ quản gia liền ngẩng mặt lên nhìn Đường Thi đang ngồi xem tivi như một bà hoàng. Bà liền đi đến nói ngọt ngào:
– Cô chủ. cô khát rồi phải không? Tôi lấy nước cho cô nhé?
Đường Thi đang mải xem tivi vội xua tay:
– Khỏi. Tôi không khát. Bà lau nhà tiếp đi.
– Gì chứ? Xem tivi chắc là rất khát rồi. cô để tôi lấy cho.
Đường Thi bắt đầu thấy dấu hiệu khả nghi từ giọng nói của Hạ quản gia. Thường ngày cô sai bà ta cái gì là bà ta nói phải làm cái này rồi lại bận cái kia. Hôm nay cô con chưa kịp sai thì bà ta đã quỳ rạp trước chân để phục tùng như thế này. Nếu nói bà ta không có âm mưu thì là bốc phét. Cô là một con hồ li tinh, đôi mắt cô tinh hơn bất kì ai hết. Cứ để xem bà ta định giở trò gì.
Đường Thi cũng giả vờ hùa vào. Cô nói:
– Bà tốt thật đấy. Lấy cho tôi cốc nước và đĩa hoa quả đi.
Sở dĩ lấy thêm đĩa hoa quả là cô muốn để cho bà ta có thêm thời gian để thực hiện cái âm mưu gì gì đấy. Và cũng là để cô có thêm thời gian để thực hiện nhiệm vụ theo dõi bà ta. Gì chứ ngày xưa cô chơi trò đặc vụ F.B.I với mấy người trong bang hội suốt. Hồi đó, Mac được cô cho làm tên tù nhân vượt ngục nguy hiểm cấp độ toàn cầu. Và cuối cùng, dù anh ta có lươn lẹo hay cải trang như thế nào cũng đều bại dưới tay cô. Mà nếu có không tìm ra thì cô chỉ việc hét lên: “Nếu không ra tôi sẽ bắn anh bằng súng chứa nước bồn cầu”. Đơn giản là Mac cũng rất ngốc, nếu không tìm được thì cô bắn anh bằng cách nào chứ?
Hạ quản gia nghe Đường Thi nói vậy thì trong lòng vui như mở cờ. Bà đang nghĩ đúng là ông trời giúp bà.
– Cô chủ. Cô chủ cứ ngồi yên đây nhé? Tôi làm xong sẽ mang ra ngay.
Đường Thi chớp chớp đôi mắt gật đầu lia lịa. Nếu bà ta không đi ngay e là đầu cô sẽ rụng khỏi cổ mất.
Hạ quản gia lật đật chạy đi. Bà chui tọt vào bếp rồi lấy trong cái tạp dề mà mình đang đeo một chiếc điện thoại di động. Bà liền bấm một số máy nào đó rồi nói thì thào:
– Alo! Bà chủ à? Tôi Hạ quản gia đây.
Đường thi đứng ngoài cửa bếp. Đầu cúi thấp hướng vào trong. Mông hướng ra ngoài làm điệu bộ nghe ngóng. Nhìn cô rất đúng chất một nữ điệp viên chuyên nghiệp. Đúng là được đào tạo rất bài bản.
Cô không biết đầu dây bên kia nói gì. Chỉ nghe được những câu mà Hạ quản gia nói thôi.
– Vâng!. Bọn họ bây giờ thân nhau lắm.
– Không. Tôi không biết nhưng có vẻ như là yêu nhau rồi.
– Vâng. Bà yên tâm, tôi biết là cô ta đang trèo cao mà. Ấy…bà không được tin những lời dọa nạt của cô ta, ở đây á, cô ta chẳng làm gì được tôi cả. Vâng. Ui sời…nhiều lần bị tôi nói đến nỗi chỉ biết ngậm miệng nín nhịn chứ có làm gì được đâu.
– Vâng! Tôi biết rồi. Cậu chủ thì bà không phải lo.
– Cô ta không đi được bước nữa đâu. Tôi sẽ làm cho cô ta phải xách vali ra khỏi nhà.
Đường Thi nghe đến đây đã hiểu ra mọi chuyện. Cô đẩy cửa. Giả bộ như mình vừa mới chạy vào và không nghe thấy gì. Vội vàng nói:
– Hạ quản gia! xong chưa?
Hạ quản gia nhìn thấy Đường Thi như nhìn thấy ma. Bà hốt hoảng nói với người trong điện thoại:
– À được. Nước rửa bồn cầu nhà tôi cũng không tốt lắm. Vâng! Khi nào các anh mang cho tôi mấy lọ đến đây nhé? Giá cả không thành vấn đề đâu. Thế nhé.
Rồi bà ta cúp máy cái cạch khiến Đường Thi không khỏi liếc mắt nhìn.
Hạ quản gia làm xong nhiệm vụ vội vàng trở về giọng điệu bất cần thường ngày:
– Dạo này tiếp thị kinh quá. Thời buổi thị trường ganh đua nhau từng tí một.
Đường Thi biết thừa là bà ta đang nói dối. Nhưng cô vẫn coi như mình đã bị bà ta lừa. Cô vội nhún vai:
– Vậy sao?
– Phải. Mà cô vào đây làm gì?
– Chẳng phải bà nói sẽ lấy nước và hoa quả cho tôi sao?
Hạ quản gia vênh mặt lên bước qua cô. Bà nói như không:
– Tôi có nói như vậy à?
Buổi tối. Quang Anh đi làm về. Khi bước ra cổng công ti thì anh có gặp Sam thái. Cô đi một mình. Anh liền chạy lại nói:
– Sao lại đi một mình thế này hả người đẹp?
Sam thái nhìn thấy anh thì không khỏi ngạc nhiên. Từ khi anh kết hôn, cô không dám gặp lại anh. Sợ gặp rồi sẽ để lộ mảng yếu đuổi của mình ra, sợ gặp rồi lại không kìm được cảm xúc mà ôm anh vào lòng. Nhưng giờ đây, khi anh đứng trước mặt cô. Giọng nói và thần thái của anh sao vẫn cái kiểu phong lưu đa tình như thế? Rốt cuộc thì anh đã có vợ chưa?
– Quang Anh…
Quang Anh mỉm cười. Chính anh cũng đang quên mất là mình đã có vợ.
– Đi ăn với anh nhé?
Sam Thái hơi bất ngờ vì lời mời gọi này.
– Không sợ vợ anh à?
Quang anh nhíu mày khi Sam Thái nhắc đến vợ. Ai có vợ chứ? Nếu là anh thì quên đi. Vợ của anh chính là kẻ thù mà anh không đội trời chung. Đó có thể coi là vợ hay sao?
– Em nói Đường thi hả? Hôm nay cô ấy đi ăn với bạn rồi.
Cuối cùng thì hai người cũng dắt tay nhau vào một nhà hàng sang trọng.
Sam thái đã định bỏ cuộc, đã định không còn thương nhớ anh nữa. Nhưng nhìn thấy anh, nhìn thấy vẻ nam tính đầy cuốn hút của anh là bao nhiêu ý định đó trôi tuột theo làn gió nào đó mà cô cũng không biết.
Thôi vậy, thế cho nên là Sam Thái đã nghĩ như thế này. Anh ấy có vợ…Đó là việc của anh ấy…anh ấy vẫn yêu thích cô, vẫn bị cô cuốn hút…đó là việc của cô và anh. Đương nhiên, cô lại phải tiếp tục tham gia trò chơi với anh rồi.
Quang anh vừa bước vào nhà hàng thì anh lại thấy chân tay mình như mềm nhũn ra.
Anh không ngờ là cũng có ngày cái mồm lại hại cái thân anh như vậy. Nói Đường Thi đi ăn với bạn chỉ là dựng tình huống, ai ngờ tình huống đó lại trở thành hiện thực.
Cô đang ngồi cùng một người con trai gần chiếc cửa sổ. Nhìn thấy người con trai đó trong lòng anh hơi khó chịu. Tại sao cô có chồng rồi lại ngồi cùng người con trai khác? Anh có một chút bực bội và ghen tuông.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại. Chẳng phải là anh cũng đang dắt tay người tình cũ đến đây ăn tối hay sao? Có trách chỉ trách đời lắm điều trùng hợp đến đáng ghét mà thôi.
Sam thái nhìn vẻ khó xử và hơi ngỡ ngàng của Quang anh thì cô liền hỏi:
– Sao thế anh?
Quang anh giật mình trước câu hỏi này rồi anh hắt xi hơi một cái. Anh kéo tay cô ra phái cửa nói:
– Hay chúng mình đi ăn ở chỗ khác? Ở đây có mùi khó chịu quá. Anh bị dị ứng với mấy mùi này.
Sam Thái nũng nịu:
– Anh nói dối. Lần trước anh dẫn em đến đây nhưng có sao đâu?
Quang Anh cứng họng không nói được gì. Nếu cho anh quay lại lúc đó, chắc chắn anh sẽ dắt cô vào một quán cơm bình dân để cô ăn. Tức không chịu được. Bây giờ thì anh bắt đầu thấy hối hận khi mời Sam Thái đi ăn.
Cuối cùng Quang anh đành phải nói:
– Em có khẩu trang không. Làm như vậy anh sẽ tránh được mùi này.
Sam thái lục trong túi và lôi ra một chiếc khẩu trang lòe loẹt đa phong cách.
Quang Anh nhíu mày. Không ngờ anh cũng có ngày được mở đầu xu hướng cho mốt thời trang kinh dị nào đó. Nhưng thôi, mặc kệ. Vớ vẩn như thế này, Đường Thi sẽ không còn nhận ra anh nữa.
Rồi Sam Thái và Quang anh ngồi ở bàn đối diện với bàn của Đườ