Anh à – Làm bạn trai em nha - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Anh à – Làm bạn trai em nha (xem 1308)

Anh à – Làm bạn trai em nha

còn gọi tôi là fan hâm mộ thì đừng có trách.


– Ơ…?


– Thôi! Anh vào với người yêu anh đi. Chào anh


Boon quay lưng rồi nhanh chóng bước đi…Tình yêu của nó, anh xem thường. Đúng rồi, thứ không đáng một đồng, làm sao lại đòi hỏi anh coi trọng? Ngón tay nó mảnh khảnh báu chặt vào lòng bàn tay. Nước mắt cuối cùng cũng rơi nơi khóe mi, lăn dài xuống khóe miệng, chua xót dị thường..


Yêu, hóa ra chỉ là việc của một mình nó…Cứ ngỡ, khoảng cách giữa 2 người sẽ chỉ còn vài bước chân, ai ngờ…lại rất xa. Nó sai rồi, thời gian cũng sai rồi. Cứ tưởng rằng duyên phận tới thì có thể yên tâm, tưởng rằng nghiêm túc thì có thể giữ chặt, tưởng rằng trái tim này hết lòng thì có thể cảm động ông trời, cảm động anh…nó yêu anh nhiều lắm, làm sao anh hiểu được, người anh yêu là Trinh kia mà…



– Boon này…em có thể…em có thể tiếp tục thích tôi được không? Tôi thật sự…rất thích cái cảm giác mà em mang lại


Boon im lặng, nó chẳng thể hiểu sao nó lại không vui được


– Đúng! Tôi thích anh, thì sao nào? Anh có thể không thích tôi nhưng không thể chà đạp lên tình cảm của tôi. Đừng đem tình cảm tôi trao anh ra làm trò đùa.


– Tôi…tôi thực sự không có ý đó. Xin em đừng hiểu lầm


– Tôi yêu anh nhưng chính anh là người không rõ ràng. Anh phải hiểu rằng, phụ nữ là động vật cảm tính. Khi đối mặt với lừa dối và tuyệt vọng, tình cảm của họ sẽ thành cực đoan. Đương nhiên khi không còn gì đáng để lưu luyến thì phải cư xử tuyệt tình. – Nó vừa nói vừa vội vàng cúi đầu, che khuất viền mắt đỏ hồng của mình.


Trung rất sợ điệu bộ này của nó, đôi mắt long lanh nước, nét mặt tội nghiệp, khiến anh cảm thấy mình đã phạm phải một tội ác tày trời vì nước mắt của nó quả thực có một lực sát thương cực lớn, khiến cả khả năng phản kháng tối thiểu của anh cũng không còn nữa. Bất luận là nguyên tắc gì cũng đều bị gạt sang một bên, chỉ muốn ôm nó vào lòng an ủi, để nó không thấy tổn thương nữa.


– Em…xin em đừng khóc. Em tự đặt tay lên tim mình hỏi xem, em có thật lòng yêu tôi không? Cho dù chỉ là một chút thôi? – Bàn tay anh nắm chặt lấy tay Boon đang run run


– Không! Trước đây tôi không như vậy đâu, nhưng bây giờ tôi cảm thấy mình không đủ dũng khí đối mặt với anh nữa :(( Tôi thật sự không biết phải đối xử với anh như thế nào nữa… Tôi mệt rồi…


Nói xong câu này, Boon cũng từ từ buông tay, nó lững thững bước đi, gió càng lúc càng thổi mạnh như muốn cuốn đi những bước chân yếu ớt vô định.


– BOON! – Trung gọi nó


– Tôi biết trước sau gì anh cũng sẽ ra đi, sẽ để tôi lại một mình thế nên anh cứ tiến về phía trước, sẽ có người yêu anh hơn tôi. – Nó quay mặt lại nói với anh đôi lời mà quặn cả tim.


Nó yêu anh hết mình nhưng chẳng bao giờ nói được một câu “Em yêu anh”…


Tháng 11…


Gió vẫn đang thổi…


Mưa…



– Cô không sợ tôi sẽ cướp mất anh ấy à?


– Không!


Vẻ mặt của Trinh vẫn điềm tĩnh. Cô nhìn thoáng qua Boon đang cười, bàn tay đột nhiên nắm chặt lại. Một lúc sau, cô lên tiếng, giọng đã khàn và nhỏ đi…


– Làm ơn đi! – Trinh khóc


– Được rồi, cô nín đi. Tôi sẽ chăm sóc anh ta giúp cô và không chạm đến. Được chưa?


– Cám ơn cô


Nói rồi, 2 người tạm biệt nhau ra về


– Boon này, tôi bay chuyến 8h ngày mai, cô đừng cho Trung biết nhé…Tạm biệt cô


– Tạm biệt


“Cô ta là dạng con gái gì cơ chứ? Khó đoán hơn cả mình” – Boon vừa đi vừa nghĩ, nó bắt đầu hoang mang sao, nó hít lấy mùi hương thuộc về mùa đông giá lạnh. Nó tin rằng mỗi người con gái sinh ra đều có ước mơ làm công chúa, chẳng có cô gái nào muốn bày ra vẻ đáng sợ hung tợn để tranh giành 1 người con trai. Nhưng khi đã trải qua sự chèn ép và tôi luyện của hiện thực, đa số các giấc mơ công chúa ấy đều bị vùi trong cát bụi.


Hôm nay là thứ 2, cũng là cái ngày mà Trinh bay qua Hàn…Boon suy nghĩ mãi không thôi, nó không biết có nên nói cho Trung biết chuyện hay không…rồi 3 năm tới nó sẽ chăm sóc anh kiểu gì, với tư cách gì? Nhưng rồi nó quyết định sẽ nói cho anh biết, mặc kệ có bị trêu chọc hay bị cho là ngốc nghếch, nó chạy lên lớp 11B4


– Dạ…thưa cô cho em gặp bạn Trung


Cả lớp Trung ồ lên nhưng Boon mặc kệ…nó đợi Trung tiến về phía nó


– Em tìm tôi có chuyện gì?


– Hôm…nay…Trinh bay qua Hàn Quốc…anh..anh mau đến sân bay đi – Boon vừa nó vừa thở dốc


Nghe xong câu đó, không có gì có thể níu chân Trung lại, bất luận là thứ gì anh cũng mặc kệ…anh chạy thật nhanh đến sân bay, tìm bóng dáng Trinh ở xung quanh, anh khóc rất nhiều…và Boon đứng đó, thấy anh yêu Trinh như vậy, nó buồn lắm… nó nghe thấy có một tiếng vọng nhỏ xíu đang thét lên từ tận đáy lòng rồi vang ra xung quanh. Thanh âm này như một tiếng gào đau đớn, tuyệt vọng của trái tim vừa bị làm cho thương tổn. Con tim vẫn còn rỉ máu ấy gánh không nổi những đau thương nữa rồi.



Khi nó tỉnh dậy…đã là sáng hôm sau. Nó bị đánh thức bởi ánh sáng ban mai


– Khoan…khoan đã! Ánh sáng sao? Phòng mình luôn kéo rèm, lấy đâu ra ánh sáng


Nó mở trừng mắt ra, đây là căn phòng khác…đâu phải nhà nó! Nó nhìn bộ đồ mình đang mặc, rồi khẽ thở phào


– Là bộ đồ tối qua


Nó với tay lấy ly nước ở đầu giường rồi nhìn quanh phòng…bỗng một mùi thơm nức bay từ bên ngoài khiến bụng nó réo lên. Nó chậm chạp bước chân xuống giường, rón rén đi ra khỏi phòng, theo mùi thơm của thức ăn mà nó đi đến phòng bếp. Nó nhìn thấy 1 tấm lưng vững trãi…là Trung mà! Nó nắm chặt vạt áo của mình, tim đập mạnh, tay chân luống cuống


– Trung…sao lại là anh?


– Hôm qua em say mèm..lại nói nhảm…vậy mà bảo là an ủi tôi. Em yên tâm, hồi tối tôi ngủ ngoài sofa- Anh bất ngờ quay lại nhìn nó rồi mỉm cười.


– Tôi biết rồi. Thế thôi tôi về nhé!


– Khoan đã. Em ở lại ăn sáng với tôi được không – Nó rồi anh kéo ghế cho Boon ngồi, đưa cho nó ly sữa.


– Tôi…tôi đã hứa với Trinh…


– Thôi, tôi hiểu rồi. Em không cần phải nói gì hết


– Anh tin tôi chứ? – Nó đưa mắt nhìn anh một cách khó hiểu.


Anh lại mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc nó:


– Tôi sẽ đợi Trinh 3 năm – chỉ 3 năm thôi…


Sau đó, anh đưa nó về nhà. Nó nhanh chóng tắm rửa rồi thay đồ đi học. Vừa chạy ra cổng, nó lại thấy anh đang đứng đó, ngồi trên xe, anh châm 1 điếu thuốc…cử chỉ hút thuốc cũng đáng yêu đến lạ thường.


– Sao anh còn ở đây?


– Chúng ta cùng đi – Anh dập điếu thuốc rồi đưa mũ bảo hiểm cho Boon


– Anh không sợ….- Nó định hỏi gì đấy nhưng lại thôi, dù sao cũng là chuyện riêng của a

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Khoảng Cách Tình Yêu

“Chú chưa kịp kéo khóa quần kìa!”

Vừa dâng hiến xong bạn trai kéo khóa quần nói: “Anh không muốn ăn đời ở kiếp với người con gái lừa dối…”

7 ngày để nói anh yêu em

Đọc Truyện Vụ Cá Cược Tình Yêu Full Online