Cậu bạn đỏ mặt cãi lại, “Không phải.”
Biết là ý của cậu bạn này không phải như thế, chỉ muốn nhờ điểm danh hộ thôi, nhưng tôi vẫn giải thích với đám bạn đang âm thầm ủng hộ cậu ta theo đuổi tôi, “Mình đăng ký kết hôn rồi.”
Một ngày sau, chị họ kinh ngạc kể cho tôi, trường chị ấy có học sinh đã kết hôn!
Tôi: “…”
#176
Đi xem phim với Từ Vi Vũ và một đôi vợ chồng (người chồng là bạn của Vi Vũ).
Phim đang chiếu, bạn Từ Vi Vũ thốt lên, “Chậc chậc, tội phạm IQ cao đây.”
Từ Vi Vũ chậm chạp nói: “Tội phạm thì công nhận nhưng IQ cao thì chẳng thấy đâu.”
Bạn: “Ông anh không thấy bộ phim này rất sâu sắc à?”
Vi Vũ: “Chín người mười ý, với mày thì chắc nó có chiều sâu.”
Bạn: “Chị dâu ơi em bảo này, có phải chồng chị đang chê bai em không?”
Tôi: “…” Tôi không giỏi nhìn người nên từ chối phát biểu ý kiến.
CHƯƠNG 26: CUỘC SỐNG CỦA HỌ
#177
Bạn cấp 2 kết hôn, gặp lại một nhóm bạn tôi đã gần như quên hết. Hôm ấy đưa Vi Vũ đi cùng (anh ấy không học cấp 2 với tôi), vào khách sạn vừa ngồi xuống thì có người chạy lại đón, “Cậu là Cố Thanh Khê phải không? Bảo sao nhìn quen dã man. Nghe nói kết hôn rồi à?” Từ Vi Vũ đứng cạnh tiếp lời, “Kết hôn với tôi!”
Bạn kia cười nói: “Đúng là trai tài gái sắc, trai tài gái sắc.” Rồi hỏi bọn tôi, “Có sang kia ngồi không, toàn bạn cũ cả, ra gặp mặt nhau tí?”
Vi Vũ: “Nhưng không thân thiết lắm.” Tôi không nhịn được thầm buồn nôn, căn bản là không quen chứ gì?
Bạn kia nói: “Có gì đâu, ăn một bữa là thân ngay ấy mà, đi đi.” Vậy nên chúng tôi chuyển bàn, có một cậu bạn, rõ ràng cấp 2 gầy lắm, giờ thì tròn như hòn bi ve, có cô bạn ngày xưa bé tẹo, nay lại cao dong dỏng… Tôi thầm cảm thán, những người trong ký ức khi xưa đều thay da đổi thịt, không biết trong mắt họ, liệu tôi thay đổi như thế nào?
Nhìn họ, tôi bỗng thấy rằng, thời gian như thoi đưa, mười năm, sao mà nhanh đến thế.
#178
Hết đám cưới bạn cấp 2 của tôi thì đến đám cưới bạn cấp 3 của Vi Vũ, tôi tỏ ý hay là không đi nữa, cậu bạn kia bị điều đi tỉnh khác làm việc rồi định cư luôn ở đấy, mò sang tận tỉnh khác chỉ để ăn một bữa cơm, quá khổ. Nhưng Vi Vũ nói, “Có đứa bạn cũng sang đấy mà, hay chúng mình đi nhờ. Đằng nào chẳng là cuối tuần, coi như du lịch một hôm, nào, đi cho vui vui thôi mà.”
Cuối cùng, hôm khởi hành, bạn Vi Vũ bị đau tay nên tôi phải lái xe. Giấy phạt của Từ Vi Vũ mới bị xử lý, không những đánh dấu mà còn thu hồi bằng lái nên tôi không dám để anh lái trên đường cao tốc. Khi về, vốn là vợ của cậu bạn kia lái thay, không ngờ cô ấy vui quá uống say bét nhè chè xôi nên tôi đành lái về.
Cho vui vui thôi? Rõ ràng một ngày mệt gần chết.
Về nhà ngâm chân, Vi Vũ chạy đến rửa chân cho tôi, nói: “Vợ, xin lỗi em, để anh mát xa cho.”
Tôi có máu buồn, đụng vào cái là run cả người, cười: “Xin anh đấy, tha cho em đi.” Rồi lau chân leo lên giường.
Anh đi đổ nước xong về hỏi: “Hay là mát xa eo nhé?”
Tôi sợ, “Anh chơi một mình đi, em ngủ trước.”
Ngủ một lát, tỉnh lại thấy người bên cạnh đang xoa bóp bắp chân tôi nhè nhẹ, đúng là có dễ chịu hơn hẳn.
Tôi nói: “Anh cũng ngủ đi.”
“Còn sớm.”
“Thế thì đừng bóp chân nữa.”
“Không sao đâu.”
“Em ngủ đây.”
“Ngủ đi.”
#179
Bạn ngồi cùng bàn cấp 2 sinh con gái, cuối tuần, tôi và Từ Vi Vũ đi thăm.
Vi Vũ nhìn em bé nửa ngày rồi hỏi: “Sao nhìn nó chẳng giống ai thế?”
Tôi lôi anh lại, “Mới sinh đã nhìn ra cái gì đâu.”
Bạn thân nằm trên giường nói chuyện với tôi, Từ Vi Vũ đứng cạnh tán gẫu với cha đứa nhỏ.
Cha đứa nhỏ hỏi: “Khi nào hai người mới sinh con?”
Vi Vũ: “Tạm thời chưa nghĩ đến.”
Cha đứa nhỏ: “Sao thế, sinh sớm đi? Định nghĩ đến bao giờ.”
Vi Vũ: “Haizz, cảm giác trẻ con sẽ thành cái ấy ấy vào buổi tối… anh biết đấy… chướng ngại vật ấy mà.”
Anh có thể để ý đến hoàn cảnh một chút được không?!
#180
Hồi cấp 3, vì cùng thích tranh Trung Quốc nên quen được một người bạn tri âm, sau khi đi xem “Triển lãm các tuyệt tác thư pháp Trung Quốc thời Ngũ Đại Tống Nguyên” về, nó nói, chữ “bảo tàng XX Mỹ” trên mỗi bức tranh nhìn ngứa mắt lắm, nhưng chẳng là gì so với một đống người đứng xúm xít chụp ảnh xung quanh, dù không có đèn flash nhưng ánh sáng ấy cũng chẳng tốt đẹp gì. Họ chụp lắm ảnh vậy thôi, về nhà được mấy người mở ra xem lại.
Niềm an ủi duy nhất là, trước bức “Tranh vẹt năm màu” có chàng trai nói rất nghiêm túc với một ông chú đang chụp ảnh: “Đây là báu vật quốc gia, nếu bác thích, hãy thưởng thức lâu hơn một chút, đừng xúc phạm nó.”
Bạn tôi: “Nhìn mắt với màu lông con vẹt ấy, nước mắt tao đã chảy ròng ròng, nghe bạn nam kia nói xong, tao suýt phát điên phát ngộ. Quá tuyệt vời, vẫn còn tồn tại người biết quý trọng tranh cổ như thế.”
Đây là báu vật quốc gia, nếu bác thích, hãy thưởng thức lâu hơn một chút, đừng xúc phạm nó.
#181
Ngày Quốc tế Phụ Nữ, mấy gian hàng băng vệ sinh trong siêu thị chật ních người, tất nhiên 99% là phụ nữ, thỉnh thoảng cũng có mấy đồng chí nam nhào vô giành giúp người yêu.
Đứng ngoài nhìn một lúc, tôi quyết định từ bỏ, nhưng ”tri âm tranh Trung Quốc” thì không, nó gào một câu: “Nể mặt tôi hai tuần đến một lần, nhường nhịn nhau tí đi!” Rồi lao vào.
Một lúc lâu sau nó mới lết ra, than thở: “Quá nóng.”
Tôi nhìn nửa giỏ băng vệ sinh, cười, “Chắc đủ dùng nửa năm đấy.”
Bạn thân cười mắng: “Chia cho mày một nửa. Thôi đi nào đi nào, chọn ít hoa quả, rau dưa, sữa chua rồi về, ra ngoài vào 8/3 đúng là sai lầm[1'>.”
( [1'> 8/3 – tam bát, có nghĩa là ngu ngốc.)
Tôi: “Từ Vi Vũ bảo tao mua chai nước súc miệng nữa.”
Bạn thân: “Đến đánh răng cũng lười cơ á?”
Tôi lau mồ hôi, “Ăn trưa ở cơ quan xong anh ấy muốn súc miệng.”
Bạn thân: “Tao bảo này, mày hơi chiều chồng quá đấy.”
Tôi không hiểu lắm, “Một chai nước súc miệng liên quan gì đến chiều?”
Bạn thân: “Nhìn nhỏ cẩn thận là ra lớn, nói thật, từ cấp 3 cậu ta theo đuổi mày tao còn chả để tâm.”
Tôi ngạc nhiên, nó chưa từng nhắc đến chuyện này, “Vì sao?”
Bạn thân: “Cậu ta đứng ở cửa sau lớp mình gọi mày đi ăn cơm, mày nói đi ăn cùng tao rồi; cậu ta kéo bạn gọi bè, mục đích chính là muốn rủ mày đi hát, mày nói không biết hát các cậu cứ đi đi; cậu ta hỏi cuối tuần này mày có muốn ôn bài cùng không, mày nói tớ quen đọc sách ở nhà rồi; cậu ta mua đồ ăn sáng cho mày, mày nói vừa mới ăn xong… Khi ấy tao còn tưởng người ta sẽ phủi tay bay luôn cơ. Nói thật, nếu tao là Từ Vi Vũ, bị hành hạ như vậy là kệ xác mày luôn.”
eTruyen.netTôi: “…”
Bạn thân tiếp tục: “Vậy nên tao không nghĩ là chúng mày có thể cùng nhau đi tiếp, đã thế sau này cậu ta còn du học – càng thêm không thể. Hồi ấy tao từng nói, chắc mười năm sau họp lớp cấp 3, mày đưa con gái, Vi Vũ mang con trai, hai người lướt qua nhau, ‘hi’ một tiếng là đã qua cả một đời.”
Tôi: “Nhưng khi ấy