All in love (Ngập tràn tình yêu) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

All in love (Ngập tràn tình yêu) (xem 3756)

All in love (Ngập tràn tình yêu)

ả mắt nên đến tận 6h chiều mới chạy được lấy người, đến nơi Vi Vũ hẹn đã muộn nửa tiếng.

eTruyen.net

Khi tôi mở cửa phòng bao, bên trong đang rất ồn ào.


Còn thấp thoáng có tiếng nói: “Từ thiếu, suốt ngày nghe chú mày khoe khoang vợ dễ thương đáng yêu thế nọ, xinh đẹp vô song thế kia! Đến giờ anh em mới được nhìn tận mắt một lần!”


“…”


Có người thấy tôi mở cửa.


Tôi: “Xin lỗi, tôi nhầm phòng.”


“…”


Hôm ấy, trong phòng bao, Vi Vũ cười như điên ôm tôi nói: “Vợ, hôm nay em thẹn thùng thế!” Có người gọi tôi là chị dâu, có người gọi em dâu, thậm chí còn gọi luôn là người đẹp nên tôi hơi xấu hổ.


Khi ăn cơm, mọi người thấy Từ Vi Vũ ‘’cướp’’ con tôm trong bát tôi mới phê bình, “Từ gia, mày thất đức quá, thích ăn thì tự mà gắp, ai lại giành đồ ăn trong bát vợ thế?”


Vi Vũ: “Mày biết cái mông! Cô ấy ăn là lên dị ứng ngay.”


“…”


Tôi thích ăn hải sản nhưng cứ ăn là nổi mẩn, còn ngứa nữa.


Dẫu thế tôi nhất quyết không tin, rõ ràng trước kia ăn hải sản có làm sao đâu, tự nhiên lớn lên lại thành ra lắm bệnh lắm tật thế này.


Vậy nên bao giờ đi ăn tôi cũng gọi một ít hải sản, muốn chứng minh rằng dị ứng chỉ là chuyện rất tình cờ. Mỗi lần như vậy, Vi Vũ lại ngồi cạnh lắc đầu thở dài, “Em xem em có ngốc không? Lần nào ăn cũng dị ứng còn cứ hăng hái đi chịu khổ.” Nhưng Vi Vũ biết tôi chẳng thích ăn gì, chỉ một lòng yêu thương hải sản nên cũng không nỡ can ngăn, đành nói: “Thôi ăn đi, lát về anh đưa đi bệnh viện.”


Chẳng hiểu sao hôm nay nhất định không cho tôi ăn. Tôi rất buồn. Vì có người ngoài nên không tiện nói gì, đành mặc cả: “Chỉ ăn một con thôi, không sao đâu.”


Vi Vũ: “Không được, em sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi.”


“…”


Anh hoàn toàn không sợ mất mặt, không-sợ-mất-mặt, KHÔNG SỢ MẤT MẶT à?


#113


Từ Vi Vũ nói chuyện về H trên mạng với bạn bè chẳng bao giờ tránh tôi.


Có lần một cậu bạn thất nghiệp, hỏi anh: “Từ gia, chú thấy anh đi đóng phim giường chiếu thế nào? Có kiếm được nhiều tiền không?”


Từ Vi Vũ thản nhiên trả lời: “Mày? Phim giường chiếu? Mày đóng vai giường hay vai chiếu?”



Đối phương giận quá hóa cười: “Từ Vi Vũ, bạn Thanh Khê nhà mày đâu, không cần mày nữa à? Ha ha ha ha có thấy đau đớn tiều tuỵ không, có hận đời gặm giường trả thù xã hội không? Ha ha ha ha!”


Vi Vũ cười nói: “Ngày nào tao với Cố Thanh Khê cũng lăn ga trải giường cả, mày bạn gái đâu chẳng thấy, thấy mỗi cái giường, thôi cứ tự cung tự cấp tự hưởng thụ tiếp đi!” Không chờ trả lời, Từ Vi Vũ tắt máy tính, đứng bật dậy: “Thanh Khê, lăn ga trải giường!”


“…” Là anh ngày càng trẻ con hay ngày càng… lưu manh thế?


#114


Xem Từ Vi Vũ chat với bạn. Đại loại là cậu ta bị tổn thương tâm lý, cảm xúc không ổn định cho lắm.


Ai đó: “Anh Vũ, em đáng sợ lắm à?”


Vi Vũ: “Ừ.”


Ai đó: “Em SB[2'>lắm à?”


([2'> SB: Ngu ngốc)


Vi Vũ: “Ừ.”


Ai đó: “Thế giờ em phải làm sao đâyyyyy?”


Vi vũ: “2B continue[3'>.”


([3'> Còn có thể hiểu là SB continue)


“…”


(Vốn 2B continue là To be continue, Từ Vi Vũ đổi nghĩa vô cùng thâm thuý!)


#115


Khi tôi nghịch máy tính, Từ Vi Vũ thường dính lấy sofa.


Nếu tôi đọc truyện thì anh hát: “Nỗi cô đơn, trống vắng, thất vọng của tôi bùng lên như lửa rừng cháy mãi…” (“Cô đơn” – Vạn Phương)


Tôi không chịu được ồn, quay sang xem phim. Anh lại hát tiếp: “Người có biết chăng, có hiểu chăng nỗi đắng lòng của đứa trẻ lang thang, không, người không biết cũng không hiểu, rằng đứa trẻ lang thang cũng cần được yêu…” (“Đứa trẻ lang thang” – Lữ Phi)


Tôi quay lại lườm một cái. Anh im luôn. Rồi đứng dậy ra ngoài, không quên lẩm bẩm hát: “Suy cho cùng vẫn tại tôi yếu lòng, yếu lòng…”


“…”


#116


Tối, hẹn Vi Vũ ăn mỳ ở cửa hàng nổi tiếng nhất trong thành phố. Tôi từng đi rất nhiều nơi nhưng chưa thấy ở đâu ngon bằng ở đây (nổi tiếng phải biết).


Nó gồm có một loạt tiệm mỳ dài nối đuôi, trang trí tương tự nhau, vô cùng giản dị, bình thường, bàn ghế đóng từ mười mấy năm trước nhưng lau dọn rất sạch sẽ.


Gần như nơi đây toàn các ông bà già, vừa ngồi ăn trong tiệm vừa nói chuyện phiếm, hơi ồn ào nhưng rất ấm cúng.


Tôi và Vi Vũ vào bừa một cửa hàng, gọi một bát mỳ thịt băm cải thìa to, hết năm đồng.


Khi đang ngồi chờ mỳ, có một đôi trẻ bước vào.


Cô gái vừa ngồi xuống đã lấy khăn tay trong túi lau bàn ghế cẩn thận, tay không mảy may chạm vào mép bàn. Cậu trai hỏi cô ăn gì, cô gái trả lời, “Gì cũng được, em có ăn mấy đâu.” Rồi rút điện thoại ra chơi. Khi cậu bạn đi chọn mì, cô gái nghe điện thoại: “Chết mất, đưa tao đi ăn mỳ những mấy đồng một bát cơ đấy mày ạ… Tối tao kể tiếp cho, cậu ta quay lại rồi, cúp nhé.”


Tôi huých Vi Vũ, hỏi anh, “Em mời anh ăn mỳ năm đồng, anh cảm thấy thế nào?”


Ai đó đang nghịch điện thoại, ngẩng đầu lên, mơ màng: “Cảm thấy gì?” Rồi bừng bừng hào hứng, mắt sáng long lanh hỏi: “Cho anh bát nhiều sườn hơn à?”


Đây rõ là… rất dễ nuôi, chỉ cần cho ăn no, thỉnh thoảng vứt vài miếng thịt là được!


#117


Hôm rồi đọc truyện, nam chính là côn đồ, đặc biệt nổi loạn, đọc rất thích, khi đọc xong tôi còn buột miệng: “Kể ra tìm bạn trai làm côn đồ cũng được đấy chứ, (*ảo tưởng*) Chàng trai siêu lạnh lùng đứng khoanh tay, miệng ngậm điếu thuốc hất cằm nói ‘Cô ấy là của tao’.”


Vi Vũ: “Rồi sau đó được anh tận tay tiễn vào trại cải tạo.”


“… Ha ha ha ha.”


Không hiểu sao mỗi khi nhớ lại lời anh nói tôi thấy rất vui.


#118


Nếu có người đưa thuốc lá cho Vi Vũ, anh luôn nói: Không hút. (Không biết hút)


Đi tiệc, đang ăn nếu có ai rót rượu, anh sẽ từ chối: Đồ uống à, cảm ơn. (Không uống được nhiều rượu)


Vì thế, có người nói với anh, “Mày đàn ông đàn ang gì mà thuốc không biết hút, rượu không biết uống, thế thì còn làm ăn được gì nữa?”


Từ gia hờ hững thanh cao nói: “Tao ‘sắc’ được.”


CHƯƠNG 16: LỜI CỦA “TÔI”


#119


Trước kia, tình cảm giữa tôi và Từ Vi Vũ chẳng mấy nồng nàn. Chỉ thỉnh thoảng gặp gỡ, đi về cùng đường, mà thực ra đoạn đường ấy cũng không dài, ra cổng trường đi chừng 100m đến ngã ba là đường ai nấy đi, cũng chẳng nói chuyện nhiều.


Về sau, có khi cùng lớp, có khi cùng trường khác lớp.


Lúc ấy nào có thấy đặc biệt gì đâu, cùng lắm là… thân thiết hơn bạn bình thường một tí tẹo.


Lên cấp 3, Vi Vũ nói rằng anh sắp đi nước ngoài, tôi hơi bùi ngùi thật (mà nghĩ lại, tôi có thể nói gì, làm gì được đây). Đằng nào chẳng vậy, đi nước ngoài thì đi nước ngoài.


Khi ấy tôi nghĩ mình cũng không buồn bã lắm, ngược lại, anh có vẻ khá khó chịu.


Vẫn nhớ, ngày anh đi, tôi không ra tiễn, thậm chí cả hè năm ấy còn chẳng thấy bóng dáng anh.


Sau khi anh đi.


Có lần, tôi kéo em trai đi hát, không hiểu sao đang hát thì nước mắt tuôn rơi. Tới khi đó tôi mới nhận ra rằng, ừ, anh đã đi thật rồi. Giống như một người bạn luôn ở bên từ nhỏ đến lớn, cứ thế mà biến mất khỏi tầm

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Câu chuyện đáng suy ngẫm với số điện thoại vợ được chồng lưu với tên ‘lạ’

Bản tình ca muôn thưở

Tâm sự cô gái đành chia tay mối tình 9 năm vì mẹ bạn trai sắp đặt chuyện ngoại tình

Truyện Hay Tôi, Em

Là đàn ông, sao anh không đủ kiên nhẫn chờ em trưởng thành?