chỉ mới đi vắng có mấy tháng thôi àm ở đây đã có nữ nhân thay thế rồi sao?”
Ken nhăn mặt khó chịu. Ánh mắt cậu nhìn Vy Vy van nài cô đừng có tin con nhóc này nói nhảm. Thế nhưng ánh mắt cô không nhìn cậu, ánh mắt u ám đó dán thẳng vào cái vị trí tiếp xúc giữa Ken và con bé kia, mắt tóe lửa. Thảm rồi. Ken mềm hết cả người, mồ hôi *** ra như tắm. Lần này cậu nhất định chết không toàn thây. Vy Vy thật sự tức giận rồi. Thế nhưng Vy Vy không nói gì, chỉ quay đi, bước từng bước gấp rút. Ken hoảng hốt đuổi theo, mặc cho con nhóc kia cố dùng sức kéo cậu lại. Ken trong lòng rối bời. Tất cả là tại con bé này. Nếu Vy Vy giận cậu, cậu nhất định sẽ không tha cho nó. Vy Vy mặc Ken gào tên mình, thẳng bước. Phòng cô ở tầng trệt nên cũng không mất mấy thời gian để cô ra được đến cánh đồng heo hút sau lâu đài. Ken hụt hơi đuổi theo Vy Vy, còn phải vác theo cục keo õng ẹo này. Quả thật bực mình không chịu nổi.
Vy Vy ra tới giữa cánh đồng thì dừng bước. Ken vẫn không ngớt vừa gọi tên Vy Vy, vừa mắng con bé kia không thương tiếc. Con bé kia cũng chẳng vừa, nước mắt lưng tròng một mực nói Ken là nhân tình của cô ta cơ mà. Nhân tình… Nhân tình… Cái này quá đáng lắm mà. Vy Vy lừ mắt quay lại, nhìn thẳng vào 2 con người đang chí chóe kia, khiến cả hai im bặt. Ken lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt này của Vy Vy. Hơn nữa lại còn bị chiếu thẳng vào mặt. Lần này thảm thật rồi. Ken trong lòng khóc ròng. Vy Vy liệu có nể tình vợ chồng tha cho cậu toàn thây không, cái này có vẻ còn rất mịt mờ.
-“Cô… Cô nhìn cái gì?” Ngọc Điệp dù có chút run sợ nhưng vẫn mạnh miệng hống hách với Vy Vy. “Bộ chưa nhìn thấy nhân tình giận dỗi nhau bao giờ àk?”
Nhân tình? Lại là hai chữ đó. Vy Vy cười khan một tiếng. Còn Ken thì mặt mày xanh lét. Bây giờ thì cái hi vọng chết toàn thây của cậu cũng bị cắt hoàn toàn mất rồi. Ngọc Điệp chết tiệt. Vy Vy chẳng nói chẳng rằng, lôi Roi Vương Ma ra, lạnh lùng bước tới gần 2 con người kia.
Ngọc Điệp nuốt một ngụm nước miếng, tâm trí bắt đầu hoảng sợ. Cô gái kia sát khí cao ngất, dường như không đơn giản chút nào. Khuôn mặt ẩn hiện tối sáng kia như có tia lửa. Ngọc Điệp có chút hơi run. Nhưng cô không sợ. Phải. Cô tuyệt đối không sợ. Cô là ai chứ? Vũ Trần Ngọc Điệp này là ai cơ chứ? Cha cô chẳng phải là cánh tay phải đắc lực của Quỷ Vương đó sao? Chỉ cần là cha cô lên tiếng, có ai là không sợ. Thái tử Phi thì sao chứ? Chỉ cần cha cô rỉ tai Quỷ Vương mấy câu không hay, cô ta bị phế lúc nào chắc cũng chẳng ai hay. Nghĩ đến đó, Ngọc Điệp có phần bớt run. Cô ngang nhiên ôm chặt cánh tay Ken hơn, thậm chí còn có vẻ nép vào lòng cậu nữa. Ken lúc này chẳng khác gì một khúc gỗ đang bị dọa cho chết khiếp. Chuyện này với cô chỉ có lợi. Càng dễ cho cô lợi dụng.
Vy Vy từ từ tiến lại gần hơn. Ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm hơn. Ngọc Điệp càng lúc càng đắc ý.
-“Sao? Cô ghen tị sao? Nói cho cô biết. Cô…”
Câu nói của Ngọc Điệp chưa kịp thoát khỏi cổ, ngay lập tức đã bị Vy Vy tát bay. Ánh mắt Vy Vy nhìn cô lạnh lẽo. Tia lửa cũng chẳng thèm lóe lên nữa. Ngọc Điệp bàng hoàng. Cô bị tát. Cô bị Vy Vy tát. Lần đấu tiên trong đời cô ăn một cái tát. Lại còn nảy lửa thế này. Má phải của cô nóng bừng lên. Cánh tay của cô buông tay Ken, ôm lấy mặt. Ken cũng kinh hãi nhìn cô, sau đó nhìn Vy Vy. Vy Vy không thèm nhìn cậu. Vy Vy đánh người. Vy Vy… chẳng lẽ… đang đánh ghen sao?
Chap 42: Sự cố bất ngờ
Spoiler:
Cung điện nguy nga tráng lệ. Từng chi tiết như được khảm từ kim cương đen. Mỗi chút một, ánh lên trong bóng đêm, phản chiếu lại tia mắt sáng rỡ.
Quỷ Vương ngồi im lặng trên ngai, chìm vào suy ngẫm. Đã hơn hai tháng rồi. Như thế có lẽ cũng đã đủ thời gian. Ông ta cần gấp rút chuẩn bị cho kế hoạch của mình. Vậy mà bước đầu tiên còn chưa thể thực hiện. Lần trước đã suýt thành công, vậy mà con trai ông ta lại trốn mất, làm lỡ mất kế hoạch của ông ta. Đáng ra ông ta sẽ phải trừng phạt Ken, nếu như không phát hiện ra, vợ chưa cưới của Ken lại là cô ta.
Quỷ Vương nhếch khóe môi. Lôi Thần. Con gái Lôi Thần. Quả thật duyên số lại ưu ái ông ta đến thế. Cái ngày mà Lôi Thần kết hôn với người con gái mà ông ta yêu, ông ta đã mang trong mình thù hận. Cái thứ thù hận đáng sợ, hỗ trợ chất độc trong người ông ta. Nhưng có sao đâu. Ông ta vẫn mạnh. Cả đời này ông ta vẫn mạnh. Hơn nữa, con gái của bọn họ, vừa ra đời đã làm cho mắt ông ta lóe sáng lên bởi một bí mật.
-“Satan.”
Quỷ Vương lên tiếng gọi, giọng không lớn nhưng đủ để vang vọng khắp phòng. Đã tới lúc rồi. Chuyện này cần phải kiểm tra. Sau đó kế hoạch của ông ta sẽ càng hoàn mĩ hơn.
Luồng khói đen dần hình thành, kết tinh lại. Satan đứng đó, chờ lệnh. Quỷ Vương không thèm đưa ánh mắt lên, lên tiếng.
-“Ta cần ngươi là cho ta một việc.”
……………………………..
Vy Vy lười biếng ngáp dài, nằm úp trên giường. Thoải mái. Quả thật rất thoải mái. Cô khoan khoái tận hưởng. Đã lâu rồi không có cảm giác thoải mái như thế này. Trong lòng Vy Vy lúc này rất ấm áp.
-“Lên trên một chút đi ông xã.”
-“Vâng lệnh bà xã.”
Ken toát mồ hôi hột, ra sức mát xa cho Vy Vy. Ngọc Điệp đáng chết, hại cậu bị phạt như này. Thế nhưng có thế mới biết Vy Vy tin cậu nhường nào a.
……
30 phút trước.
Vy Vy đi trước, Ken lẽo đẽo theo sau, mồ hôi tuôn không ngừng.
-“Vy… Vy Vy”
Ken nhỏ giọng gọi Vy Vy. Mặt cô có vẻ rất đáng sợ. Ken muốn gọi lớn, muốn giải thích cho Vy Vy rằng Ngọc Điệp chỉ là cái đuôi đáng ghét của cậu thôi. Cậu tuyệt đối không có chút tình cảm nào. Nhưng nhìn Vy Vy đằng đằng sát khí, tát cho Ngọc Điệp nổ hết cả đom đóm, cậu chỉ có thể gom hết can đảm gọi nhỏ như thế.
Vy Vy không trả lời. Cô đang rất rất giận. Lúc này cô chẳng muốn nói gì hết. Thế nhưng Ken không được cô trả lời, liên tục gọi cô. Cuối cùng thì Vy Vy chịu hết nổi, quay lại lườm Ken một cái.
Ken nuốt nước miếng. Ánh mắt
mắt Vy Vy quả thật đáng sợ. Có thể giết người a. Thế nhưng… Cậu có làm gì đâu chứ.
Vy Vy nhìn Ken, ánh mắt tức tối dán thẳng vào Ken. Cục giận này chẳng thể nuốt trôi. Chân Vy
Vy bắt đầu bước lại gần Ken. Ken có phần hơi giật mình. Ánh mắt đó là sao chứ? Chẳng lẽ muốn đánh cậu sao? Không được đâu a. Nếu bị Vy Vy đánh, ít nhất cũng đau đến mấy ngày. Cậu đâu có thể đánh lại Vy Vy đâu? Như thế khác nào hạ thấp danh dự?
-“Vy… Vy Vy. Nghe anh giải thích đã… Anh…”
Ken chưa kịp nói hết cậu đã bị Vy Vy chặn lại. Ken cứng đơ người. Đôi môi bị Vy Vy ép chặt. Cậu bị cưỡng hôn a. Trước nay chỉ có cậu cưỡng hôn Vy Vy, làm gì có chuyện ngươc đời thế này chứ?
Vy Vy nhẹ nhàng hôn Ken, nụ hôn như chất chứa những bực tức trong lòng. Ken có chút ngạc nhiên. Không phải đang giận cậu sao? Sao lại hôn cậu chứ?
Môi Vy Vy lướt nhẹ trên môi Ken. Cánh tay vòng ra sau, hôm lấy Ken. Ken cũng đáp trả lại Vy Vy. Ngọt ngào xiết lấy môi cô. Ngay sau đó, Vy Vy ngừng hôn Ken, nhìn thẳng vào mắt cậu.
-“Em giận lắm đó.”
Cái này Ken đương nhiên biết. Cậu lúng túng gãi đầu.
-“Không phải như cô ta nói đâu. Anh chẳng có chút tình cảm gì với cô ta hết.”
-“Chuyện này sao em không biết chứ? Nhưng nhìn thấy nam nhận của mình bị người ta bám riết, lúc đó chỉ hận không giết được cô ta luôn thôi.”
-“Ớ…” Ken đứng lưỡi. Không giận cậu sao? Còn muốn
Ken nhăn mặt khó chịu. Ánh mắt cậu nhìn Vy Vy van nài cô đừng có tin con nhóc này nói nhảm. Thế nhưng ánh mắt cô không nhìn cậu, ánh mắt u ám đó dán thẳng vào cái vị trí tiếp xúc giữa Ken và con bé kia, mắt tóe lửa. Thảm rồi. Ken mềm hết cả người, mồ hôi *** ra như tắm. Lần này cậu nhất định chết không toàn thây. Vy Vy thật sự tức giận rồi. Thế nhưng Vy Vy không nói gì, chỉ quay đi, bước từng bước gấp rút. Ken hoảng hốt đuổi theo, mặc cho con nhóc kia cố dùng sức kéo cậu lại. Ken trong lòng rối bời. Tất cả là tại con bé này. Nếu Vy Vy giận cậu, cậu nhất định sẽ không tha cho nó. Vy Vy mặc Ken gào tên mình, thẳng bước. Phòng cô ở tầng trệt nên cũng không mất mấy thời gian để cô ra được đến cánh đồng heo hút sau lâu đài. Ken hụt hơi đuổi theo Vy Vy, còn phải vác theo cục keo õng ẹo này. Quả thật bực mình không chịu nổi.
Vy Vy ra tới giữa cánh đồng thì dừng bước. Ken vẫn không ngớt vừa gọi tên Vy Vy, vừa mắng con bé kia không thương tiếc. Con bé kia cũng chẳng vừa, nước mắt lưng tròng một mực nói Ken là nhân tình của cô ta cơ mà. Nhân tình… Nhân tình… Cái này quá đáng lắm mà. Vy Vy lừ mắt quay lại, nhìn thẳng vào 2 con người đang chí chóe kia, khiến cả hai im bặt. Ken lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt này của Vy Vy. Hơn nữa lại còn bị chiếu thẳng vào mặt. Lần này thảm thật rồi. Ken trong lòng khóc ròng. Vy Vy liệu có nể tình vợ chồng tha cho cậu toàn thây không, cái này có vẻ còn rất mịt mờ.
-“Cô… Cô nhìn cái gì?” Ngọc Điệp dù có chút run sợ nhưng vẫn mạnh miệng hống hách với Vy Vy. “Bộ chưa nhìn thấy nhân tình giận dỗi nhau bao giờ àk?”
Nhân tình? Lại là hai chữ đó. Vy Vy cười khan một tiếng. Còn Ken thì mặt mày xanh lét. Bây giờ thì cái hi vọng chết toàn thây của cậu cũng bị cắt hoàn toàn mất rồi. Ngọc Điệp chết tiệt. Vy Vy chẳng nói chẳng rằng, lôi Roi Vương Ma ra, lạnh lùng bước tới gần 2 con người kia.
Ngọc Điệp nuốt một ngụm nước miếng, tâm trí bắt đầu hoảng sợ. Cô gái kia sát khí cao ngất, dường như không đơn giản chút nào. Khuôn mặt ẩn hiện tối sáng kia như có tia lửa. Ngọc Điệp có chút hơi run. Nhưng cô không sợ. Phải. Cô tuyệt đối không sợ. Cô là ai chứ? Vũ Trần Ngọc Điệp này là ai cơ chứ? Cha cô chẳng phải là cánh tay phải đắc lực của Quỷ Vương đó sao? Chỉ cần là cha cô lên tiếng, có ai là không sợ. Thái tử Phi thì sao chứ? Chỉ cần cha cô rỉ tai Quỷ Vương mấy câu không hay, cô ta bị phế lúc nào chắc cũng chẳng ai hay. Nghĩ đến đó, Ngọc Điệp có phần bớt run. Cô ngang nhiên ôm chặt cánh tay Ken hơn, thậm chí còn có vẻ nép vào lòng cậu nữa. Ken lúc này chẳng khác gì một khúc gỗ đang bị dọa cho chết khiếp. Chuyện này với cô chỉ có lợi. Càng dễ cho cô lợi dụng.
Vy Vy từ từ tiến lại gần hơn. Ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm hơn. Ngọc Điệp càng lúc càng đắc ý.
-“Sao? Cô ghen tị sao? Nói cho cô biết. Cô…”
Câu nói của Ngọc Điệp chưa kịp thoát khỏi cổ, ngay lập tức đã bị Vy Vy tát bay. Ánh mắt Vy Vy nhìn cô lạnh lẽo. Tia lửa cũng chẳng thèm lóe lên nữa. Ngọc Điệp bàng hoàng. Cô bị tát. Cô bị Vy Vy tát. Lần đấu tiên trong đời cô ăn một cái tát. Lại còn nảy lửa thế này. Má phải của cô nóng bừng lên. Cánh tay của cô buông tay Ken, ôm lấy mặt. Ken cũng kinh hãi nhìn cô, sau đó nhìn Vy Vy. Vy Vy không thèm nhìn cậu. Vy Vy đánh người. Vy Vy… chẳng lẽ… đang đánh ghen sao?
Chap 42: Sự cố bất ngờ
Spoiler:
Cung điện nguy nga tráng lệ. Từng chi tiết như được khảm từ kim cương đen. Mỗi chút một, ánh lên trong bóng đêm, phản chiếu lại tia mắt sáng rỡ.
Quỷ Vương ngồi im lặng trên ngai, chìm vào suy ngẫm. Đã hơn hai tháng rồi. Như thế có lẽ cũng đã đủ thời gian. Ông ta cần gấp rút chuẩn bị cho kế hoạch của mình. Vậy mà bước đầu tiên còn chưa thể thực hiện. Lần trước đã suýt thành công, vậy mà con trai ông ta lại trốn mất, làm lỡ mất kế hoạch của ông ta. Đáng ra ông ta sẽ phải trừng phạt Ken, nếu như không phát hiện ra, vợ chưa cưới của Ken lại là cô ta.
Quỷ Vương nhếch khóe môi. Lôi Thần. Con gái Lôi Thần. Quả thật duyên số lại ưu ái ông ta đến thế. Cái ngày mà Lôi Thần kết hôn với người con gái mà ông ta yêu, ông ta đã mang trong mình thù hận. Cái thứ thù hận đáng sợ, hỗ trợ chất độc trong người ông ta. Nhưng có sao đâu. Ông ta vẫn mạnh. Cả đời này ông ta vẫn mạnh. Hơn nữa, con gái của bọn họ, vừa ra đời đã làm cho mắt ông ta lóe sáng lên bởi một bí mật.
-“Satan.”
Quỷ Vương lên tiếng gọi, giọng không lớn nhưng đủ để vang vọng khắp phòng. Đã tới lúc rồi. Chuyện này cần phải kiểm tra. Sau đó kế hoạch của ông ta sẽ càng hoàn mĩ hơn.
Luồng khói đen dần hình thành, kết tinh lại. Satan đứng đó, chờ lệnh. Quỷ Vương không thèm đưa ánh mắt lên, lên tiếng.
-“Ta cần ngươi là cho ta một việc.”
……………………………..
Vy Vy lười biếng ngáp dài, nằm úp trên giường. Thoải mái. Quả thật rất thoải mái. Cô khoan khoái tận hưởng. Đã lâu rồi không có cảm giác thoải mái như thế này. Trong lòng Vy Vy lúc này rất ấm áp.
-“Lên trên một chút đi ông xã.”
-“Vâng lệnh bà xã.”
Ken toát mồ hôi hột, ra sức mát xa cho Vy Vy. Ngọc Điệp đáng chết, hại cậu bị phạt như này. Thế nhưng có thế mới biết Vy Vy tin cậu nhường nào a.
……
30 phút trước.
Vy Vy đi trước, Ken lẽo đẽo theo sau, mồ hôi tuôn không ngừng.
-“Vy… Vy Vy”
Ken nhỏ giọng gọi Vy Vy. Mặt cô có vẻ rất đáng sợ. Ken muốn gọi lớn, muốn giải thích cho Vy Vy rằng Ngọc Điệp chỉ là cái đuôi đáng ghét của cậu thôi. Cậu tuyệt đối không có chút tình cảm nào. Nhưng nhìn Vy Vy đằng đằng sát khí, tát cho Ngọc Điệp nổ hết cả đom đóm, cậu chỉ có thể gom hết can đảm gọi nhỏ như thế.
Vy Vy không trả lời. Cô đang rất rất giận. Lúc này cô chẳng muốn nói gì hết. Thế nhưng Ken không được cô trả lời, liên tục gọi cô. Cuối cùng thì Vy Vy chịu hết nổi, quay lại lườm Ken một cái.
Ken nuốt nước miếng. Ánh mắt
mắt Vy Vy quả thật đáng sợ. Có thể giết người a. Thế nhưng… Cậu có làm gì đâu chứ.
Vy Vy nhìn Ken, ánh mắt tức tối dán thẳng vào Ken. Cục giận này chẳng thể nuốt trôi. Chân Vy
Vy bắt đầu bước lại gần Ken. Ken có phần hơi giật mình. Ánh mắt đó là sao chứ? Chẳng lẽ muốn đánh cậu sao? Không được đâu a. Nếu bị Vy Vy đánh, ít nhất cũng đau đến mấy ngày. Cậu đâu có thể đánh lại Vy Vy đâu? Như thế khác nào hạ thấp danh dự?
-“Vy… Vy Vy. Nghe anh giải thích đã… Anh…”
Ken chưa kịp nói hết cậu đã bị Vy Vy chặn lại. Ken cứng đơ người. Đôi môi bị Vy Vy ép chặt. Cậu bị cưỡng hôn a. Trước nay chỉ có cậu cưỡng hôn Vy Vy, làm gì có chuyện ngươc đời thế này chứ?
Vy Vy nhẹ nhàng hôn Ken, nụ hôn như chất chứa những bực tức trong lòng. Ken có chút ngạc nhiên. Không phải đang giận cậu sao? Sao lại hôn cậu chứ?
Môi Vy Vy lướt nhẹ trên môi Ken. Cánh tay vòng ra sau, hôm lấy Ken. Ken cũng đáp trả lại Vy Vy. Ngọt ngào xiết lấy môi cô. Ngay sau đó, Vy Vy ngừng hôn Ken, nhìn thẳng vào mắt cậu.
-“Em giận lắm đó.”
Cái này Ken đương nhiên biết. Cậu lúng túng gãi đầu.
-“Không phải như cô ta nói đâu. Anh chẳng có chút tình cảm gì với cô ta hết.”
-“Chuyện này sao em không biết chứ? Nhưng nhìn thấy nam nhận của mình bị người ta bám riết, lúc đó chỉ hận không giết được cô ta luôn thôi.”
-“Ớ…” Ken đứng lưỡi. Không giận cậu sao? Còn muốn