Nói rùi nó bật chạy như bay ra khỏi phòng, vì biết thế nào lão Quân cũng khùng lên sau khi nghe nó nói. Không ngoài dự đoán, lão nổi điên, rượt theo nó:
_Đồ quỷ nhỏ! Dám trù ẻo tao nữa hả!? Tốt nhất là đừng có để tao bắt được mày!!!!!
_Thách anh đó! –Nó quay lại bĩu môi chọc tức ông anh- Hehehe
Ba đang ở dưới nhà, nó chạy xuống dưới, đố ông Quân dám làm gì nó trước mặt ba…..hehe, có ngon thì thử đụng zô con gái cưng của ba đi rùi sẽ biết cái cảnh!
Nó cười tinh quái.
Đúng như dự tính, ba nó đang ngồi ở bàn ăn, đợi hai anh em nó.
Nó vừa chạy tới phòng ăn thì anh nó cũng vừa nhảy xuống từ cầu thang….Lão Quân thét:
_Con bé kia! Đứng lại!!!!!!
Nó cắm đầu chạy tới chỗ “cứu tinh”. Ba nó đang tranh thủ đọc báo trong lúc chờ anh nó lên kêu nó. Nó la lớn, mắt sáng rực:
_Ba!!!!!!!!!!!!!!
Rồi nó chạy lại nấp sau lưng papa, ông Nghĩa lên tiếng:
_Gì vậy con?
_Anh hai bắt nạt con!- Nó phụng phịu như con nít.
Nhìn cảnh này, nó nhớ ngày xưa quá. Hồi còn nhỏ, mỗi lần hai anh em nó “thương tàn lẫn nhau” như thế này, nó luôn vịn vào ba để giành phần thắng….Cứ chọc tức lão xong rùi đến núp sau lưng ba…..thế là êm chuyện….
Anh hai nó vừa chạy tới nơi, ba nó nhìn lão:
_Con làm gì em con zậy?
_Nó chọc tức con đó ba!
Ba nó quay đầu lại nhìn nó như đợi một câu giải thích. Nó bèn phân bua:
_Đâu có đâu pa….Tại ảnh cú đầu con trước….
Lão Quân nóng mặt:
_Còn dám nói nữa hả? Là đứa nào gây chuyện trước?!
Nó phồng mang trợn mắt trêu ông anh, làm ổng càng tức nhưng hok làm được jie. Thấy thế, ba nó mỉm cười đôn hậu, lên tiếng can ngăn:
_Thôi được rồi! Hai anh em nhường nhau một tiếng cũng đâu có sao…Hai đứa đi dọn cơm đi, cơm canh nguội hết rồi ăn không ngon đâu!
—————————
Ba cha con đang ăn sáng Lão Quân vẫn hừng hực lửa thù nhìn nó. Nó thì cười khúc khích đắc chí. Chợt ba nó quay sang nó, cất tiếng:
_Suýt nữa ba quên…
_Chuyện gì ạ?- Nó lễ phép hỏi.
_Tối nay con có bận gì không?
Nó tròn mắt, đáp:
_Dạ không, có gì không ba?
_Đi ăn tối với một vị khách của ba, chắc chắn con sẽ bất ngờ….-Ba nó cẩn thận dặn thêm- Nhớ chuẩn bị từ sớm, làm tóc trang điểm gì đó, con phải đẹp hơn ngày
thường đấy!- Rồi ông mỉm cười, cúi xuống tiếp tục bữa sáng.
Nó ngơ ngác nhìn ba nó, thắc mắc:
_Với ai vậy ba?
_Nếu nói trước thì đâu còn là bất ngờ nữa….Con ăn tiếp đi!- Ba nó nói mà không nhìn lên, tiếp – À Quân, con cũng phải đi nữa.
Lão Quân nãy giờ tò mò lắm nhưng không dám hỏi, vừa được nhắc tới, lão liền chỉa ngón trỏ vào mặt mình, hỏi:
_Cả con nữa ạ?
_Uh- Ba nó gật đầu.
————————————–
Violet Res. Nó và nhỏ Lam đang ngồi nghỉ mệt ở một cái bàn trống. Nhỏ Lam ngồi đấm đấm vai, nó thì nằm mộp trên bàn. Hum nay khách đông kinh khủng, chân tay mấy tiếp viên nhà hàng, trong đó có hai đứa, đều “nhừ tử như tương” hết cả lũ.
Cả hai đang ngồi thở phù phù thì chợt con Lam nhớ ra gì đó. Mắt con nhỏ sáng lên:
_À phải rồi!
Nó nhìn lên đợi, nhướn mày. Nhỏ Lam tiếp:
_Chiều nay có lương!!!!!!!!!!!!
Nghe tới lương là bao nhiêu mệt nhọc bay đi hết. Nó nhổm người dậy:
_Thiệt hả?
_Ừ, mẹ mình mới nói zới mình tối qua, hehe, mà mắc cười bồ quá, lương tháng ở đây cũng chỉ xấp xỉ tiền tuần papa của bồ phát….làm gì mà mừng zữ?
Nó bĩu môi:
_Tiền mồ hôi công sức mình bỏ ra, tất nhiên là quý hơn tiền dc cho không rùi, có zậy cũng hỏi!
Nhỏ Lam cười phì:
_Mình giỡn mà…..-Con nhỏ ngừng một lát rồi tiếp- Tối nay sẵn đang dư dả, đi chơi đi! rủ cả Mạnh Khoa, Thường Khánh và tụi loi nhoi kia nữa!
_Không được rồi….-Nó buồn hiu lắc đầu- Tối này mình đi ăn và ba và anh hai, zí lại….khách nào đó của ba nữa…..
Nhỏ Lam ngạc nhiên:
_Ai cơ? Đối tác làm ăn hả?
Nó khịt mũi:
_Mình cũng không biết, nhưng ba mình làm ra vẻ bí mật lắm……
Nhỏ Lam đang gật gù lắng nghe thì bỗng nhiên, có ai đó gõ ngón tay cộc cộc lên bàn hai đứa ngồi, giọng quở trách:
_Gìơ làm việc mà ngồi đây tán dóc, chẳng có trách nhiệm gì cả!
Nó và nhỏ Lam giật bắn người, lúi húi ôm khay đứng dậy. Chắc là anh Phong- quản lí mới, tính tình rất nghiêm khắc và lạnh lùng. Hai đứa hay bị ổng nhắc nhở kiểu này. Nó lúng túng:
_Xin lỗi anh….Đang vắng khách nên tụi em…..-Rồi cô nàng chợt nín bặt khi nhìn lên.
Hóa ra là Thường Khánh chứ chả phải anh Phong nào cả. Đúng là cùng một ruộc máu lạnh, đến giọng điệu cũng giống nhau, làm nó lầm T.T, quê một cục.
_As, là anh hả?
_Chứ cô tưởng là ai?- Hắn lạnh lùng hỏi.
_Tưởng ai kệ tui….Đến đây làm gì?- Nó giở giọng ba trợn
Thường Khánh cũng đâu zừa, anh chàng vặn vẹo:
_Cô thử hỏi mấy người khách kia coi họ đến đây làm gì
Nó lừ mắt nhìn anh chàng, hất mặt:
_Zậy thì ngồi xuống đó, để tui đi lấy menu!- Hehe, phân biệt đối xử ghê, với khách bình thường khác thì dịu dàng, đon đả. Với “khách đặc biệt” thì cứ làm như là oan gia zậy.
Nó toan bước đi thì Thường Khánh bất ngờ níu tay nó lại:
_Không cần menu, lấy cho tui món nào cũng được, nhiều nhiều lên, vì tui sẽ chờ ở đây cho tới khi cô hết ca…..Sau đó thì….cô đi chơi với tui nház! [~Sweet'>
————————————-
Bệnh Viện.
Mạnh Khoa đang ngồi ở phòng chờ kết quả chẩn đoán. Số là vì “vâng lời” nó, vả lại có cảm giác không yên tâm, nên Mạnh Khoa đã đến BV khám thử. Mấy hôm nay, thỉnh thoảng anh chàng lại bị nhức đầu, như lần ở căn-tin với nó í, cứ mỗi lần như thế là mắt anh chàng lại mờ đi, chẳng thấy rõ, phải đến một lúc sau thì nó mới bình thường trở lại….
_Em là Mạnh Khoa phải không?- Một chị y tá tay ôm tập hồ sơ bệnh án bước vào.
_Dạ…-Mạnh Khoa đứng dậy, gật đầu đáp.
_Bác sĩ Lương đang đợi em…Mời em đi lối này!- Chị y tá mỉm cười nghiêng đầu, đưa tay hướng ra ngoài cửa như có ý mời Mạnh Khoa đi theo. [Hehe, bệnh viện tư, nên bệnh nhân càng nhìu xiền thì càng dc đón tiếp chu đáo^^}
Phòng bác sĩ Lương. Một căn phòng đầy mùi nồng nặc khó chịu của thuốc sát trùng.
Ông bác sĩ già mở ngăn bàn lấy ra một sắp tài liệu, hình như là kết quả chẩn đóan rồi quay sang Mạnh Khoa. Ông gỡ mắt kiếng ra, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, cất tiếng:
_Cậu Khoa à…..
_Dạ?- Anh chàng mỉm cười lễ phép
_Đã có kết quả siêu âm và chẩn đóan bệnh tình của cậu….Nhưng trước hết, cậu phải bình tĩnh….-Ông bác sĩ nghiêm nghị nói.
_Dạ…
Bác sĩ Lương im lặng một lúc rồi tiếp
_Cậu bị viêm giác mạc…Rất tiếc, vì không phát hiện sớm, nên…..-Ông ấy nhìn Mạnh Khoa bằng đôi mắt buồn bã, tiếp- bệnh tình đã chuyển sang giai đoạn cuối.-Tiếng nói của ông bác sĩ vang lên.
Là người sống rất lạc quan, nên Mạnh Khoa vẫn giữ được bình tĩnh, tuy giọng có hơi run:
_Giai đọan cuối…..Tức là…..
_Trong vòng 2 tháng sau, mắt cậu sẽ hoàn tòan…..không nhìn thấy gì nữa.
Mặt anh chàng bắt đầu biến sắc
_Không còn cách nào để chữa trị sao bác sĩ?
Ông Lương lắc đầu sầu thảm:
_Chắc cậu cũng biết bệnh này không