thì con hok được đi đâu, ở nhà lo học thêm đi, còn 1 năm nữa là thi đại học rồi!
Nó biết tình hình sẽ chuyển biến như thế nếu ba nó biết có Thường Khánh cùng đi.
_Nhưng ba ak, Thường Khánh đi cùng cũng có sao đâu hả ba? Con luôn nghĩ chuyện ba cấm cản tụi con có một phần rất vô lí nhưng nếu chỉ vì có Thường Khánh mà ba hok cho con đi thì còn vô lí gấp 10 lần đó ba!
—————————————-
Nó nghĩ mình vừa an gan trời mới dám nói với ba như thế, nhưng dù gì đó cũng là một cảm xúc rất thật của nó. Ai nghĩ nó hỗn cũng được, nó chán ngán chuyện này lắm rồi.
Ba nó thoáng ngạc nhiên, rồi im lặng, có lẽ ông cũng hơi bị bất ngờ khi nghe nó nói.
Sau một hồi chẳng nhếch môi , ông Nghĩa nói, giọng ông trầm hơn hẳn:
_Ba cho con đi đó!
Nó cứ gọi là há hốc mồm ra vì bất ngờ, thì ra mấy câu nói “nhất thời hồ đồ” lại có tác dụng như zậy.
Nó đến thì Violet Res đã nườm nượp khách ra vào, chắc giờ này nhỏ Lam, chị Hoà,….và mấy anh chị tiếp viên khác đang bở hơi tai vì mệt .Riêng nhỏ Lam thì có lẽ đang…rủa thầm nó. Nó vội bước vào.
_Bồ làm gì giờ này mới tới, bồ biết hôm nay là ngày nghỉ mà!
Nhỏ Lam đang dọn bàn, vội quay lại khi thấy nó đẩy cửa bước vào, con nhỏ vừa nói vừa thở, giọng trách móc.
_Hì hì, sorry sorry!- Nó cười huề- Thôi mình zô phụ mẹ bồ đây- Nó kiếm cớ lỉnh đi trước khi con pạn tiếp tục “tạt nước cái ào” zô mặt nó. Chuyện là nó hứa zô sớm phụ, thế mà wên mất, zô đúng boong giờ, hok sớm hok trễ, hix.
…..Buổi sang hôm đó của nó trôi wa trong ….những gịot mồ hôi. Tức là khách động=>chạy bàn xì khói=> mệt=> chảy mồ hôi!
_Nhà hàng lúc nào cũng đông thế này thì chắc chết mất! -Nhỏ Lam thờ hồng hộc như trâu thở, mệt lả cả người, ngồi xuống ghế.
Nhà hàng hiện đang vắng khách, thế nên cả đám được nghỉ xả hơi…mà ban nãy mới là ca “ăn sáng”, lát nửa đến “cữ ăn trưa” thì chắc còn mệt nữa. Dù gì lúc đó nó cũng đã “tan ca”, nhưng có lẽ nó sẽ ở lại phụ thêm một chút….
_Đông thế này có nghĩa là nhà hàng càng ngày càng khấm khá, bồ hok zui thì thôi, còn đòi gì nữa..- Nói zậy thôi, chứ nó cũng đang “rũ rượi” hok kém.
_Ừ mà đang phút “giải lao wý giá”, mình nói sang chuyện khác đi!- Nhỏ Lam nói- Chuyện party của Hy Vân ý, mẹ mình cho phép ùi!- Nhò tươi lên hẳn, nhỏ vốn là con người ham vui mà.
_Ờ zậy hả?..
Nó chưa kịp nói thêm gì thì nhỏ Lam tiếp tục huyên thuyên.
_Nhắc đến Hy Vân mới nhớ, có chuyện muốn hỏi bồ mà cứ quên wài –(Nó nhìn nhỏ bạn tò mò)-Bồ có thấy Thường Khánh hơi bị bất thường hok?
_Ý bồ là hắn bị tâm thần ak?
_Không!-Nhỏ Lam vội xua tay- Mình thấy hắn giống động vật biến nhiệt quá, lúc thế này lúc thế khác!
_Hắn vốn như thế mà!- Nó nhún vai
_Bồ có để ý là từ khi Hy Vân về trường mình hắn bỗng biến thành loài máu lạnh hok? _Chuyện đó cũng liên wan nữa hả…
_Hoặc là hắn trở thành máu lạnh từ khi Hy Vân xuất hiện, hoặc là hắn trở thành chính hắn khi ở bên bồ. Bồ thấy đó, hắn chỉ “tự nhiên” khi ở cạnh bồ, còn khi ngồi chung zới mấy đứa khác, hắn cứ như pho tượng La Hán làm bằng nước đá zậy…-Nhỏ Lam kết luận
_Túm lại là bồ đang ghẹo mình ak?- Nó chống nạnh.
Mặt nó ửng lên, cũng đúng thôi, khi ở bên nó, hắn ba hồi lạnh hơn đá, ba hồi…tuy hok ấm áp cho lắm nhưng lại lung túng bối rối rất dễ thương ~~~>tính cách hok ổn định~~>động vật có xuơng sống-biến nhiệt. (Dạo này mình mê Sinh học hả ta>chạy bàn xì khói=> mệt=> chảy mồ hôi!
_Nhà hàng lúc nào cũng đông thế này thì chắc chết mất! -Nhỏ Lam thờ hồng hộc như trâu thở, mệt lả cả người, ngồi xuống ghế.
Nhà hàng hiện đang vắng khách, thế nên cả đám được nghỉ xả hơi…mà ban nãy mới là ca “ăn sáng”, lát nửa đến “cữ ăn trưa” thì chắc còn mệt nữa. Dù gì lúc đó nó cũng đã “tan ca”, nhưng có lẽ nó sẽ ở lại phụ thêm một chút….
_Đông thế này có nghĩa là nhà hàng càng ngày càng khấm khá, bồ hok zui thì thôi, còn đòi gì nữa..- Nói zậy thôi, chứ nó cũng đang “rũ rượi” hok kém.
_Ừ mà đang phút “giải lao wý giá”, mình nói sang chuyện khác đi!- Nhỏ Lam nói- Chuyện party của Hy Vân ý, mẹ mình cho phép ùi!- Nhò tươi lên hẳn, nhỏ vốn là con người ham vui mà.
_Ờ zậy hả?..
Nó chưa kịp nói thêm gì thì nhỏ Lam tiếp tục huyên thuyên.
_Nhắc đến Hy Vân mới nhớ, có chuyện muốn hỏi bồ mà cứ quên wài –(Nó nhìn nhỏ bạn tò mò)-Bồ có thấy Thường Khánh hơi bị bất thường hok?
_Ý bồ là hắn bị tâm thần ak?
_Không!-Nhỏ Lam vội xua tay- Mình thấy hắn giống động vật biến nhiệt quá, lúc thế này lúc thế khác!
_Hắn vốn như thế mà!- Nó nhún vai
_Bồ có để ý là từ khi Hy Vân về trường mình hắn bỗng biến thành loài máu lạnh hok? _Chuyện đó cũng liên wan nữa hả…
_Hoặc là hắn trở thành máu lạnh từ khi Hy Vân xuất hiện, hoặc là hắn trở thành chính hắn khi ở bên bồ. Bồ thấy đó, hắn chỉ “tự nhiên” khi ở cạnh bồ, còn khi ngồi chung zới mấy đứa khác, hắn cứ như pho tượng La Hán làm bằng nước đá zậy…-Nhỏ Lam kết luận
_Túm lại là bồ đang ghẹo mình ak?- Nó chống nạnh.
Mặt nó ửng lên, cũng đúng thôi, khi ở bên nó, hắn ba hồi lạnh hơn đá, ba hồi…tuy hok ấm áp cho lắm nhưng lại lung túng bối rối rất dễ thương ~~~>tính cách hok ổn định~~>động vật có xuơng sống-biến nhiệt. (Dạo này mình mê Sinh học hả ta> Không có mặt ở nhà là phương pháp an toàn nhất.
Nó chưa kịp thực hiện “điệp khúc cãi” thì lão Quân chợt nhìn wua và thấy Thường Khánh.
_Chào nhok!- Lão lên tiếng.
_Uhm…chào anh!- Hờ hững buông lời…
(Grừuuuu, dám …lạnh nhạt với anh vợ tương lai ak?). Nhưng lão Quân cũng chẳng chấp nhất gì thái độ đó, lão hiểu hắn thuộc loài “máu lạnh…biến nhiệt”. Và điều quan trọng là vì hắn là “ý trung nhân” em gái kưng của lão.
_Chắc nhóc biết chuyện ba anh cấm 2 đứa wa lại chứ?- Lão Quân tiếp.
Hắn chưa kịp trả lời thì nó chen ngang:
_Anh đúng là hỏi thừa, anh nghĩ có mình anh là người biết tất cả ak?
Lúc này Thường Khánh mới lên tiếng:
_Em biết…nhưng chuyện đó đâu có nghĩa gì…..
_Ý nhok là sao?- Lão Quân nhướn mày
– Hắn ta muốn la lên như thế, nhưng có lẽ dòng máu băng giá đang chảy trong huyết quản chưa đang tâm rời bỏ hắn….Vẫn nguyên cái bản mặt lạnh lùng, hắn nói:
_Không có gì đâu…
Lão Quân bật cười, lão rất giỏi trong việc đọc suy nghĩ của người đối diện, vả lại, bạn của lão có ối người hok giỏi biểu lộ vì chứng bịnh băng giá giống Thừơng Khánh, nên lão hiểu. Chợt, lão kéo Thường Khánh ra một góc khuất ( khuất với nó)
Khoát tay lên vai Thường Khánh, lão nói:
_Nể tình nhok đẹp trai…giống anh (tự tin lôi cuốn thế giới!), anh sẽ giúp chuyện nhok với em gái anh, ba anh khó lắm, một mình 2 đứa chống chọi thì có lẽ sẽ mệt đấy!
Nó rất chi là tò mò, hok biết anh hai iu dấu nói gì với loài máu lạnh ấy nữa….
Còn Thường Khánh, cậu chàng vốn không thích nhận sự giúp đỡ của bất cứ ai, nhưng chẳng lẽ lại từ chối, dù gì đó cũng là lòng tốt của anh hai nó.
_Uhm.. được thôi ạ..
_Thế nhé!- anh nó vỗ pốp pốp vào vai Thường Khánh, nháy mắt cười.
_Hai người vừa nói chuyện gì zậy?- Nó nhìn hắn và anh hai mình = đôi mắt “con bên kia tò mò, con bê
Nó biết tình hình sẽ chuyển biến như thế nếu ba nó biết có Thường Khánh cùng đi.
_Nhưng ba ak, Thường Khánh đi cùng cũng có sao đâu hả ba? Con luôn nghĩ chuyện ba cấm cản tụi con có một phần rất vô lí nhưng nếu chỉ vì có Thường Khánh mà ba hok cho con đi thì còn vô lí gấp 10 lần đó ba!
—————————————-
Nó nghĩ mình vừa an gan trời mới dám nói với ba như thế, nhưng dù gì đó cũng là một cảm xúc rất thật của nó. Ai nghĩ nó hỗn cũng được, nó chán ngán chuyện này lắm rồi.
Ba nó thoáng ngạc nhiên, rồi im lặng, có lẽ ông cũng hơi bị bất ngờ khi nghe nó nói.
Sau một hồi chẳng nhếch môi , ông Nghĩa nói, giọng ông trầm hơn hẳn:
_Ba cho con đi đó!
Nó cứ gọi là há hốc mồm ra vì bất ngờ, thì ra mấy câu nói “nhất thời hồ đồ” lại có tác dụng như zậy.
Nó đến thì Violet Res đã nườm nượp khách ra vào, chắc giờ này nhỏ Lam, chị Hoà,….và mấy anh chị tiếp viên khác đang bở hơi tai vì mệt .Riêng nhỏ Lam thì có lẽ đang…rủa thầm nó. Nó vội bước vào.
_Bồ làm gì giờ này mới tới, bồ biết hôm nay là ngày nghỉ mà!
Nhỏ Lam đang dọn bàn, vội quay lại khi thấy nó đẩy cửa bước vào, con nhỏ vừa nói vừa thở, giọng trách móc.
_Hì hì, sorry sorry!- Nó cười huề- Thôi mình zô phụ mẹ bồ đây- Nó kiếm cớ lỉnh đi trước khi con pạn tiếp tục “tạt nước cái ào” zô mặt nó. Chuyện là nó hứa zô sớm phụ, thế mà wên mất, zô đúng boong giờ, hok sớm hok trễ, hix.
…..Buổi sang hôm đó của nó trôi wa trong ….những gịot mồ hôi. Tức là khách động=>chạy bàn xì khói=> mệt=> chảy mồ hôi!
_Nhà hàng lúc nào cũng đông thế này thì chắc chết mất! -Nhỏ Lam thờ hồng hộc như trâu thở, mệt lả cả người, ngồi xuống ghế.
Nhà hàng hiện đang vắng khách, thế nên cả đám được nghỉ xả hơi…mà ban nãy mới là ca “ăn sáng”, lát nửa đến “cữ ăn trưa” thì chắc còn mệt nữa. Dù gì lúc đó nó cũng đã “tan ca”, nhưng có lẽ nó sẽ ở lại phụ thêm một chút….
_Đông thế này có nghĩa là nhà hàng càng ngày càng khấm khá, bồ hok zui thì thôi, còn đòi gì nữa..- Nói zậy thôi, chứ nó cũng đang “rũ rượi” hok kém.
_Ừ mà đang phút “giải lao wý giá”, mình nói sang chuyện khác đi!- Nhỏ Lam nói- Chuyện party của Hy Vân ý, mẹ mình cho phép ùi!- Nhò tươi lên hẳn, nhỏ vốn là con người ham vui mà.
_Ờ zậy hả?..
Nó chưa kịp nói thêm gì thì nhỏ Lam tiếp tục huyên thuyên.
_Nhắc đến Hy Vân mới nhớ, có chuyện muốn hỏi bồ mà cứ quên wài –(Nó nhìn nhỏ bạn tò mò)-Bồ có thấy Thường Khánh hơi bị bất thường hok?
_Ý bồ là hắn bị tâm thần ak?
_Không!-Nhỏ Lam vội xua tay- Mình thấy hắn giống động vật biến nhiệt quá, lúc thế này lúc thế khác!
_Hắn vốn như thế mà!- Nó nhún vai
_Bồ có để ý là từ khi Hy Vân về trường mình hắn bỗng biến thành loài máu lạnh hok? _Chuyện đó cũng liên wan nữa hả…
_Hoặc là hắn trở thành máu lạnh từ khi Hy Vân xuất hiện, hoặc là hắn trở thành chính hắn khi ở bên bồ. Bồ thấy đó, hắn chỉ “tự nhiên” khi ở cạnh bồ, còn khi ngồi chung zới mấy đứa khác, hắn cứ như pho tượng La Hán làm bằng nước đá zậy…-Nhỏ Lam kết luận
_Túm lại là bồ đang ghẹo mình ak?- Nó chống nạnh.
Mặt nó ửng lên, cũng đúng thôi, khi ở bên nó, hắn ba hồi lạnh hơn đá, ba hồi…tuy hok ấm áp cho lắm nhưng lại lung túng bối rối rất dễ thương ~~~>tính cách hok ổn định~~>động vật có xuơng sống-biến nhiệt. (Dạo này mình mê Sinh học hả ta>chạy bàn xì khói=> mệt=> chảy mồ hôi!
_Nhà hàng lúc nào cũng đông thế này thì chắc chết mất! -Nhỏ Lam thờ hồng hộc như trâu thở, mệt lả cả người, ngồi xuống ghế.
Nhà hàng hiện đang vắng khách, thế nên cả đám được nghỉ xả hơi…mà ban nãy mới là ca “ăn sáng”, lát nửa đến “cữ ăn trưa” thì chắc còn mệt nữa. Dù gì lúc đó nó cũng đã “tan ca”, nhưng có lẽ nó sẽ ở lại phụ thêm một chút….
_Đông thế này có nghĩa là nhà hàng càng ngày càng khấm khá, bồ hok zui thì thôi, còn đòi gì nữa..- Nói zậy thôi, chứ nó cũng đang “rũ rượi” hok kém.
_Ừ mà đang phút “giải lao wý giá”, mình nói sang chuyện khác đi!- Nhỏ Lam nói- Chuyện party của Hy Vân ý, mẹ mình cho phép ùi!- Nhò tươi lên hẳn, nhỏ vốn là con người ham vui mà.
_Ờ zậy hả?..
Nó chưa kịp nói thêm gì thì nhỏ Lam tiếp tục huyên thuyên.
_Nhắc đến Hy Vân mới nhớ, có chuyện muốn hỏi bồ mà cứ quên wài –(Nó nhìn nhỏ bạn tò mò)-Bồ có thấy Thường Khánh hơi bị bất thường hok?
_Ý bồ là hắn bị tâm thần ak?
_Không!-Nhỏ Lam vội xua tay- Mình thấy hắn giống động vật biến nhiệt quá, lúc thế này lúc thế khác!
_Hắn vốn như thế mà!- Nó nhún vai
_Bồ có để ý là từ khi Hy Vân về trường mình hắn bỗng biến thành loài máu lạnh hok? _Chuyện đó cũng liên wan nữa hả…
_Hoặc là hắn trở thành máu lạnh từ khi Hy Vân xuất hiện, hoặc là hắn trở thành chính hắn khi ở bên bồ. Bồ thấy đó, hắn chỉ “tự nhiên” khi ở cạnh bồ, còn khi ngồi chung zới mấy đứa khác, hắn cứ như pho tượng La Hán làm bằng nước đá zậy…-Nhỏ Lam kết luận
_Túm lại là bồ đang ghẹo mình ak?- Nó chống nạnh.
Mặt nó ửng lên, cũng đúng thôi, khi ở bên nó, hắn ba hồi lạnh hơn đá, ba hồi…tuy hok ấm áp cho lắm nhưng lại lung túng bối rối rất dễ thương ~~~>tính cách hok ổn định~~>động vật có xuơng sống-biến nhiệt. (Dạo này mình mê Sinh học hả ta> Không có mặt ở nhà là phương pháp an toàn nhất.
Nó chưa kịp thực hiện “điệp khúc cãi” thì lão Quân chợt nhìn wua và thấy Thường Khánh.
_Chào nhok!- Lão lên tiếng.
_Uhm…chào anh!- Hờ hững buông lời…
(Grừuuuu, dám …lạnh nhạt với anh vợ tương lai ak?). Nhưng lão Quân cũng chẳng chấp nhất gì thái độ đó, lão hiểu hắn thuộc loài “máu lạnh…biến nhiệt”. Và điều quan trọng là vì hắn là “ý trung nhân” em gái kưng của lão.
_Chắc nhóc biết chuyện ba anh cấm 2 đứa wa lại chứ?- Lão Quân tiếp.
Hắn chưa kịp trả lời thì nó chen ngang:
_Anh đúng là hỏi thừa, anh nghĩ có mình anh là người biết tất cả ak?
Lúc này Thường Khánh mới lên tiếng:
_Em biết…nhưng chuyện đó đâu có nghĩa gì…..
_Ý nhok là sao?- Lão Quân nhướn mày
– Hắn ta muốn la lên như thế, nhưng có lẽ dòng máu băng giá đang chảy trong huyết quản chưa đang tâm rời bỏ hắn….Vẫn nguyên cái bản mặt lạnh lùng, hắn nói:
_Không có gì đâu…
Lão Quân bật cười, lão rất giỏi trong việc đọc suy nghĩ của người đối diện, vả lại, bạn của lão có ối người hok giỏi biểu lộ vì chứng bịnh băng giá giống Thừơng Khánh, nên lão hiểu. Chợt, lão kéo Thường Khánh ra một góc khuất ( khuất với nó)
Khoát tay lên vai Thường Khánh, lão nói:
_Nể tình nhok đẹp trai…giống anh (tự tin lôi cuốn thế giới!), anh sẽ giúp chuyện nhok với em gái anh, ba anh khó lắm, một mình 2 đứa chống chọi thì có lẽ sẽ mệt đấy!
Nó rất chi là tò mò, hok biết anh hai iu dấu nói gì với loài máu lạnh ấy nữa….
Còn Thường Khánh, cậu chàng vốn không thích nhận sự giúp đỡ của bất cứ ai, nhưng chẳng lẽ lại từ chối, dù gì đó cũng là lòng tốt của anh hai nó.
_Uhm.. được thôi ạ..
_Thế nhé!- anh nó vỗ pốp pốp vào vai Thường Khánh, nháy mắt cười.
_Hai người vừa nói chuyện gì zậy?- Nó nhìn hắn và anh hai mình = đôi mắt “con bên kia tò mò, con bê