Bắt đầu từ lúc cái tên khốn đó đọc lá thư tình của nhỏ trong lớp, nhỏ bị bạn bè trêu ghẹo, cuối cùng mới đồng ý quen với Hiểu Huy. Sau đó lại bị Hiểu Huy đá đồn đại khắp sân trường, bây giờ là xuất hiện trên toàn quốc. Mức độ mất mặt của nhỏ cứ tăng dần chứ không hề giảm bớt chút nào.
Quyết tâm từ chối càng lúc càng tăng cao. Haha…nhỏ sẽ từ chối tham gia hẹn hò với Lập Khiêm và cái tin ca sĩ teen Lập Khiêm đã bị một cô gái từ chối. Hắn ta sẽ rất ư là mất mặt với mọi người, xấu hổ đến nỗi không dám xuất hiện trên tivi nữa. Nghĩ đến thôi mà Diệp Hân đã thấy sướng rân người. Quyết định vậy đi, quyết định vậy đi.
– Nhưng người đó là bà hóa ra lại hay đó – Nhỏ Lan cười haha đập vai Diệp Hân khiến nhỏ bị cắt đứt niềm vui sướng vừa mới chớm nở của mình.
– Ý bà là sao? – Diệp Hân lườm nhỏ Lan hỏi.
– Haha…bà cũng biết đó, nhiều người trong buổi hẹn hò này thấy hợp nhau liền cặp kè luôn. Cho nên tụi tui ai cũng lo Lập Khiêm bị con nhỏ nào đó bắt mất xác , bây giờ thì biết là bà có thể an tâm rồi – Nhỏ Lan cười tít mắt đáp.
– Sao là tui thì không sợ – Diệp Hân ngốc nghếch không hiểu bèn ngây ngô hỏi.
– Tại vì bà là người không thể nhất trong tất cả mọi người mà – Nhỏ Hằng tỏ vẻ hiểu biết giảng giải – Có ai khi tỏ tình lại bị Lập Khiêm từ chối những hai lần như bà đâu chứ.
Nhất tiễn xuyên tim . Một lời nói có sức sát thương cực kì lớn, đánh vào lòng tự trọng của một con người. Nhỏ bắn hai tia laze từ mắt mình về phía hai đứa bạn đáng ghét.
– Du Lập Khiêm! Tên đáng ghét! Tui thề không đội trời chung với ông – Diệp Hân ghiến răng ken két nói.
Nhỏ vừa dứt lời thì thấy Lập Khiêm xuất hiện trước cửa lớp của nhỏ, Lập Khiêm ngoắc ngoắc ngón tay gọi nhỏ như gọi nô tì. Tức nhất là nét mặt của hắn ta lại cực kì handsome, muốn đấm cho vỡ mặt cũng không nỡ vì tiếc rẽ gương mặt như thiên thần đó. Nhỏ bực bội hầm hầm đi ra , hất mặt sẵn giọng hỏi:
– Có chuyện gì?
– Đi theo mình – Lập Khiêm quay người ra lệnh rồi bỏ đi.
– Gì vậy – Nhỏ Hằng kéo kéo tay nhỉ hỏi.
– Ai biết, sao bà không hỏi ổng mà hỏi tui làm gì – Nhỏ sững cồ lên nói trước thái độ khinh người của Lập Khiêm rồi hậm hực đi theo Lập Khiêm ra ngoài nói chuyện.
Hai đứa đi đến một góc sân trường, Diệp Hân thấy bực bội bèn dậm chân đứng lại lên tiếng hỏi:
– Có chuyện gì nói đi.
Lập Khiêm quay người lại giơ ra trước mặt nhỏ tờ báo 2! Ngay cái trang hiển hiện gương mặt của nhỏ, giờ nhỏ mới chú ý đến cái thứ trên tay từ nãy giờ của Lập Khiêm.
Diệp Hân nhìn kỹ tấm hình lần nữa thở phào nhẹ nhỏm, thật may mắn là nhỏ không chọn đại tấm hình nào đó, nếu không thì giờ đây, quả thật không còn mặt mũi ra đường luôn ấy chứ. Tấm hình này coi như thể hiện rõ nét đẹp tiềm ẩn của nhỏ, tóc tai gọn gàng, mặt cũng không bị nổi mụn , cười cũng xinh tươi lắm. Nhỏ hài lòng gật đầu.
– Như vầy là sao – Giọng Lập Khiêm vang lên cắt đứt sự tự sướng của nhỏ.
– Là sao ai biết là sao – Nhỏ chua ngoa đáp lại.
– Còn nói vậy nữa hả, chẳng lẻ khi khổng khi không xuất hiện cái mặt bà à, hay người ngoài hành tinh biến hóa giống bà à.
– Người ngoài hành tinh cái đầu ông á. Tui đăng ký hẹn hò cùng anh Noo Phước Thịnh chứ bộ, ai biết nó lạc làm sao mà nhảy vào thùng của ông để rồi ông bóc trúng chứ – Diệp Hân bèn giải thích.
– Giờ bà tính làm sao? – Lập Khiêm gấp tờ báo lại nhìn Diệp Hân hỏi:
– Ai biết làm sao, từ chối chứ sao? – Diệp Hân thản nhiên đáp.
– Từ chối, bà nghĩ gì mà dám từ chối hả?- Lập Khiêm trợ mắt tức giận hỏi.
– Còn nghĩ gì khác nữa, nghĩ tới cái bản mặt ông là tui thấy muốn ói rồi, tất nhiên phải từ chối thôi – Nhỏ làm động tác buồn nôn đáp.
Lập Khiêm tức giận vô cùng phán ra một câu:
– Bà có giỏi thì cứ từ chối thử xem.
– Tui cứ từ chối đó, ông làm gì được tui nè. Tui chờ xem ông mất mặt thế nào đây, haha….- Diệp Hân le lưỡi trêu chọc Lập Khiêm, nói rồi nhỏ xoay người hậm hực bỏ đi đầy khoái trá.
Nói là làm, mặt kệ sự khuyên can của nhỏ Hằng và sự dỗ ngọt của nhỏ Lan ( một đứa vì danh lợi, một đứa muốn nhỏ làm thần giữ người cho nó ), Diệp Hân nhất quyết đi đến đài truyền hình chính thức từ chối chương trình.
Nhỏ hùng dũng bước chân vào trong đài truyền hình với sự cho phép của cái chị gái có giọng nhẹ nhàng và ngọt ngào lần trước. Nhưng khi vừa bước chân vào bên trong, Diệp Hân lại cảm thấy lo lắng chết đi được.
Cũng đã nghĩ đi nghĩ lại phải nói thế nào hàng trăm lần rồi nhưng nhỏ vẫn cảm không đủ tự tin nha.
Trong đầu chợt nhớ đến chị Nga, chị gái nhỏ Hằng cũng làm ở đài truyền hình này, quyết định tìm gặp chi ấy trước cho chắc ăn, dù gì cũng là chị em, chắc chắn chị ấy sẽ giúp nhỏ thôi. Mà cũng lâu rồi không gặp nhỏ không gặp chị ấy.
Nghĩ là làm, nhỏ hỏi đường đi thẳng đến chỗ chị Nga. Nhìn thấy chị ấy trong bộ đồng phục công sở nghiêm nghị khác với ngày thường khiến nhỏ không khỏi chột dạ, nhưng nhỏ quyết định đến trước mặt chị ấy kêu:
– Chị ….
– Đến rồi sao ? – Chị Nga nhìn Diệp Hân cười cười hỏi.
Nhỏ hơi khó hiểu nghiêng đầu nhìn chị Nga, sao chị ấy biết nhỏ đến tìm chị ấy mà nói thế. Có thể là chị ấy cũng biết chuyện của nhỏ. Nhưng Diệp Hân hơi khựng lại, nghe giọng có phần quen quen. Nhỏ tá hỏa nhìn lại chị Nga và nhận ra một điều, giọng nói của chị ấy và chị gái trong điện thoại khá giống nhau. Nhỏ lập tức xâu chuỗi lại toàn bộ sự kiện, bèn mếu máo nói :
– Chị , chị trêu em.
Nhỏ nghĩ là chị Nga và nhỏ Hằng thông đồng nhau trêu chọc nhọ. Mặc dù oán trách nhưng nhỏ cũng mừng thầm là không phải đối mặt để từ chối với lời mời kia nữa.
– Trêu em cái gì, đi thôi, chị đưa em đi nói rõ một số vấn đề cho chương trình ghi hình.
Mặt Diệp Hân méo xẹo, rũ người ảo nảo bước theo chị Nga, không phải là trêu chọc, tất cả là sự thật.
– Chị ! Em xin từ chối tham dự chương trình được không ạ – Nhỏ uống một ly trà chị Nga pha cho một hơi rồi đặt xuống phụng phịu hỏi.
– Sao vậy. Em với bé Khiêm vẫn còn giận nhau hả.
“ Bé Khiêm” – Diệp Hân thấy buồn cười vô cùng. Lâu rồi không còn nghe ai kêu cái từ này nữa rồi.
– Tụi em nghỉ chơi lâu rồi chị – Nhỏ làm mặt buồn đáp.
– Chị có nghe Hằng nói, nó vì em cũng không giao du với bé Khiêm nữa. Sao vậy, hồi trước hai đứa thân lắm mà. Thỉnh thoảng chị cũng gặp bé Khiêm ở đây, nó cũng không nhắc nhiều đến em nữa.
– Chuyện dài dòng lắm chị ơi …- Nhỏ thở dài nói – Mà chị ơi, em xin rút được không chị.
Chị Nga ngồi thẳng lưng với tay lấy hồ sợ nói:
– Không thể rút lui nữa đâu em à. Tụi chị đã cho